Hôn Nhân Đỉnh Cấp

chương 487

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Không…

Lý Hằng gần như lắc đầu ngay lập tức: “Anh Chu, tôi không thể làm như vậy.”

“Sao vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự coi ông †a là ông nội của cậu à, nhưng mà ông ta chưa bao giờ coi cậu như là cháu trai của mình.” Chu Thâm lạnh lùng nói.

Ai cũng biết Lý Thành thiên vị Lý Thế Nhiên, ước gì giao Lý thị lại cho anh, làm gì còn có chỗ cho Lý Hằng.

“Nhưng mà, nói tóm lại ông ấy vẫn là ông nội của tôi.” Lý Hằng nhỏ giọng nói.

Anh ta đã phạm phải sai lầm một lần, nói chung vẫn không thể làm ra chuyện tự †ay giết người thân của mình.

“Được, nếu như cậu đã không chịu tỉnh táo, Hằng Vũ còn lâm vào tình huống như thế này, tôi sẽ rút vốn.” Sự kiên nhẫn của Chu Thâm đã bị tiêu hao hết.

Nói dứt lời, để ly rượu xuống, lạnh lùng rời khỏi.

Lý Hằng ngồi bệt trên ghế sofa, không ngờ tới là Chu Thâm lại có ý nghĩ như thế.

Bên ngoài là đang trợ giúp cho anh ta, trợ giúp Hằng Vũ, nhưng mà lại chia cắt Tình cảm người nhà họ Lý.

Nhưng nhớ đến hành động của ông nội, ông muốn giao Lý thị vào trong tay của Lý Thế Nhiên rất nhiều lần, đi đến bước đường này, đã sớm không thể quay đầu nữa rồi.

Nhà tổ nhà họ Lý.

Lý Thành với Tống Dự đang đánh cờ †rong vườn hoa, quản gia hấp tấp chạy vào báo cáo.

“Ông Lý, Lý Hằng đến”

“Kêu anh ta cút đi.” Tống Dự mở miệng trước.

Lý Hằng lại còn có mặt mũi trở về nhà họ Lý.

Quản gia nói: “Cậu chủ… Lý Hằng nói là có chuyện liên quan tới Lý thị, muốn bàn bạc với ông chủ.”

Tâm trạng của Lý Thành đã bị Lý Hằng làm phiền, bực bội bỏ quân cờ qua một bên, ông nói với Tống Dự: “Cháu đi trò chuyện với Tú Tú đi, để ông xem xem cái thằng khốn này muốn nói gì với ông.”

“Nhưng mà… ông nội, cháu chỉ sợ anh †a làm tổn thương…’ Tống Dự lo lắng nói.

“Ông không sợ nó.”

Nói xong, ra lệnh cho quản gia đưa Lý Hằng vào thư phòng.

“Ông nội.” Lý Hằng cung kính ngồi xuống trên ghế sofa, tự tay pha trà cho ông nội.

Lý Thành không trả lời, âm trầm nhìn anh ta: “Có rắm cứ thả”

“Ông nội, ông đừng tức giận mà, cháu đến đây hỏi thăm sức khỏe của ông thôi”

“Tôi còn chưa có chết” Lý Thành nặng nề chống cây gậy.

“Ông là ông nội của cháu, làm sao cháu có thể muốn ông chết được chứ.” Lý Hằng giả vờ như là mình rất quan tâm.

Nhưng mà Lý Thành đã nhìn thấu anh ta từ lâu, từ nhỏ thằng nhóc Lý Hằng này lớn lên ở trong mắt của ông, anh ta có tâm tư gì, ông biết rất rõ ràng.

“Nói đi, có chuyện gì.”

Lý Hằng cũng không dài dòng: “Ông nội, dựa theo quy định mà ông cố đã đặt ra, cháu mới là người thừa kế duy nhất của Lý thị. Cho dù ông muốn để cho em trai của cháu kế thừa, nhưng mà trên pháp luật thì không được thừa nhận.”

Lý Thành nhếch môi, sắc mặt âm trầm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio