CHƯƠNG
“Liên quan quái gì tới anh.” Lý Tú Tú không vui.
Lý Hằng không tức giận: “Tống Dự à, cô em gái này của tôi hơi hung dữ, cậu chịu được sao?”
“Anh nói ai hung dữ!” Lý Tú Tú tức giận, cầm bình hoa bên cạnh lên liền ném về phía Lý Hằng!
Lý Hằng lập tức lùi về sau, nhưng mảnh vỡ vẫn cứa tới da anh ta, sắc mặt anh ta lập tức âm trầm.
“Lý Tú Túi”
Thấy Lý Hằng muốn nổi giận, Tống Dự lập tức chặn anh ta.
“Lý Hằng, cút ra ngoài, nhà họ Lý không hoan nghênh anh.” Giọng Tống Dự cực lạnh.
Lý Hằng híp mắt, bờ môi mỏng cong lên: “Ồ, còn chưa lấy Tú Tú đâu, cho rằng mình là người nhà họ Lý rồi?”
“Tôi vậy cũng có tư cách đứng ở đây hơn anh “Lý Hằng, anh ra ngoài cho tôi, sau này không được quay về nhà họ Lý một bước!”
Lý Tú Tú trừng mắt anh ta.
“Đồ của nhà họ Lý, đều là của tôi!” Dứt lời, Lý Hằng không cam lòng rời đi.
Anh ta mới là người kế thừa danh chính ngôn thuận, những người khác đều không phải!
Lý thị.
Biết Lý Hằng đã đến nhà họ Lý, Lý Thế Nhiên dừng cuộc họp giữa chừng, lập tức quay về.
Lý Tú Tú ngoài ý muốn nhìn anh trai, giờ này, anh không phải nên ở Lý thị sao?
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ tới, anh hẳn đã biết Lý Hằng tới.
“Yên tâm, Lý Hằng còn không dám làm gì.” Lý Tú Tú lạnh giọng nói.
“Anh đi tìm ông nội.”
Đẩy mở cửa thư phòng, Lý Thành ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ.
“Ông nội, Lý Hằng quay lại, đã nói gì?” Lý Thế Nhiên ngồi xuống đối diện ông nội.
Anh vừa mới biết, Lý Hằng đã gặp Chu Thâm.
Với thủ đoạn của Chu Thâm mà anh biết hiện tại, Lý Hằng đã bị anh ta khống chế rồi.
Nghe vậy, Lý Thành thở dài, trâm giọng nói: “Nó bằng lòng từ bỏ quyền kế thừa, nhưng tiền đề là ông phải nâng đỡ Hằng Vũ.”
Lý Thế Nhiên mím môi, sắc mặt âm trầm.
“Ông trả lời thế nào?”
“Ông vẫn chưa đồng ý.”
Trong thư phòng, bầu không khí tĩnh lặng lan tràn.
“Ông sẽ không ủng hộ Hằng Vũ.” Nửa ngày sau, Lý Thành lạnh lùng nói.
“Vâng, một khi nâng đỡ Hằng Vũ lớn mạnh rồi thì chính là thế lực của Chu Thâm, đến lúc đó ắt hậu hoạn khôn lường.”
“Ông cũng nghĩ vậy, cho nên, ông sẽ nhanh chóng để cháu chính thức kế thừa Lý thị” Lý Thành nói.
Lý Thế Nhiên gật đầu, Lý Thành tiếp tục nói: “Thế Nhiên, Lý thị sau này thật sự giao cho cháu rồi, chỉ có cháu nắm quyền, ông mới có thể yên tâm, công việc của bệnh viện, cháu nhanh chóng từ chức đi, sản nghiệp nước ngoài truyền tới tay cháu, cháu sẽ không có bao nhiêu thời gian rảnh rồi.
“Ông nội, công việc của bệnh viện, cháu sẽ không tạm dừng.”
“Có phải vì Hứa Như?” Lý Thành sắc bén hỏi.