CHƯƠNG
“A?” Hứa Như kinh ngạc, Lý Thế Nhiên đến rồi?
Cô nhìn giáo sư Bạch bên cạnh, tối nay hình như cô phải tăng ca…
“Em làm việc đi” Lý Thế Nhiên không nói nhiều.
Hứa Như đặt điện thoại xuống, đối diện với ánh mắt Bạch Sơn nhìn sang.
“Lý Thế Nhiên đến rồi?” Bạch Sơn nhìn ra.
Cô gật đầu.
“Lát nữa không có phẫu thuật, sắp xếp xong những tài liệu này thì đi đi.”
“Giáo sư…”
“Vừa khéo tôi cũng về nhà sớm chút.”
Bạch Sơn cười cười.
Giáo sư Bạch thật tốt quá…
Hứa Như nhanh chóng sắp xếp xong đồ đạc, cầm túi xách rời khỏi bệnh viện, liếc mắt đã nhìn thấy Cayenne màu đen dừng ở cổng.
“Sao anh lại tới” Hứa Như ngồi vào ghế lái phụ, ngạc nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lý Thế Nhiên trước nay cuồng công việc, hôm nay lại không phải cuối tuần.
“Ông nhập viện rồi, anh vừa từ bệnh viện tới.”
“Ông bị…” Hứa Như lo lắng hỏi “Bây giờ đã không sao rồi, Tú Tú ở bên ông” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt nói.
“Em muốn đi thăm ông.” Hứa Như thắt dây an toàn, xe nhanh chóng lái đi.
Lý Thế Nhiên đưa cô tới bệnh viện Nam Thành trước, chỉ là anh không xuống xe.
Hứa Như nghỉ hoặc nhìn anh.
“Em lên thăm ông, anh ở đây đợi em”
Hứa Như: …
Cô hỏi: “Anh cãi nhau với ông?”
Chẳng lẽ là vì Lý Thế Nhiên kích thích ông…ông mới nhập viện?
Cô biết hai người có chút bất đồng về quan điểm.
“Ừ” Lý Thế Nhiên không phủ nhận.
Chẳng trách…
Hứa Như nhăn mặt: “Vậy em không lên nữa.
“Được.”
Xe lập tức lái đi.
Hứa Như: …
Cô cho rằng Lý Thế Nhiên muốn quay về Lý thị, lại không nghĩ tới là quay về Lý gia Uyển.
Người làm hẳn đã nhận được mệnh lệnh của anh, sớm đã mua sẵn rau.
“Em đi đọc sách, anh ở phòng bếp.” Lý Thế Nhiên xắn tay áo, chuẩn bị bữa tối.
Hứa Như cũng theo anh vào phòng bếp: “Em giúp anh.”
“Em sẽ làm anh rối.” Lý Thế Nhiên không chút khách sáo nói.
Hứa Như lúng túng, vẫn cầm bó rau lên.