CHƯƠNG
“Như đâu?”
“Cô ấy đang ngủ”
Lý Thế Nhiên: …
“Cô ấy vừa gặp ông anh, cảm xúc hơi sa sút, anh đợi cô ấy thả lỏng lại đi, yên tâm, cô ấy không sao.”
Nói xong, Lăng Diệu cúp máy.
Mãi tới tối, Hứa Như mới từ từ tỉnh giấc.
Nhưng vừa mở mắt, lời Lý Thành nói với cô lại vang vọng trong đầu.
Tôi sẽ không để cô ở lại bên cạnh nó nữa.
Lý Thành thật sự cho rằng, ông có thể muốn làm gì thì làm sao?
Hứa Như bình tĩnh lại, cô và Lý Thế Nhiên ở bên nhau, là chuyện của hai người, không tới phiên Lý Thành nhúng tay.
Nhưng mà, đối với lời của Lý Thành, đã sinh ra phản cảm.
“Hứa Như, tớ gọi thức ăn cho cậu rồi, đói rồi chứ?” Thấy cô tỉnh, Lăng Diệu thò đầu hỏi.
“Cảm ơn cậu.” Hứa Như nắm tóc, mới nhớ tới cả ngày nay mình còn chưa ăn gì.
Cầm điện thoại lên, lời của Lăng Diệu vang lên bên cạnh: “Vừa rồi Lý Thế Nhiên gọi điện thoại cho cậu, tớ bắt máy, nói với anh ta cậu đang nghỉ ngơi, anh ta tạm thời hẳn sẽ không gọi nữa.”
“Được”
“Hứa Như, cậu bây giờ định làm thế nào?” Lăng Diệu hỏi.
Sắc mặt Hứa Như rất tệ, Lăng Diệu thật sự chưa từng thấy dáng vẻ này của cô.
Cũng chỉ Lý Thế Nhiên có thể khiến cô như mất hồn.
“Không biết, nhưng tớ sẽ tôn trọng suy nghĩ của Lý Thế Nhiên, nếu anh ấy muốn làm bác sĩ, tớ sẽ không khuyên anh ấy thừa kế Lý thị.” Hứa Như trầm giọng nói.
“Nếu Lý Thế Nhiên không kế thừa Lý thị, vậy chỉ có thể là Lý Hằng kế thừa thôi, nhưng Lý Hằng không có năng lực gì, nếu Lý thị giao cho anh ta thì sớm muộn gì cũng xong đời.” Đây là chuyện mọi người đều biết.
“Lý Thế Nhiên cũng thật khó khăn.” Lăng Diệu cảm khái.
Nhưng trong giới của họ, lại có bao nhiêu người không khó khăn chứ, mặc dù nói là có tiền có thế, nhưng thực ra ngay cả cuộc đời mình cũng sớm đã bị lên kế hoạch sẵn rồi.
Mà cô ấy may mắn có sự bảo bọc của anh trai, mới có thể kiên trì với lý tưởng của mình.
Hứa Như cau mày, cô cũng hiểu chỗ khó của Lý Thế Nhiên, nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn là cô sẽ không muốn rời khỏi anh, cũng không thể rời đi anh.
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Như đều không gặp mặt Lý Thế Nhiên, mà anh chỉ nói anh đi công tác, chưa quyết định khi nào về.
Hứa Như trực đêm ở bệnh viện, vừa ăn xong quay về, lại nhìn thấy Lý Hằng ở cổng.
Anh ta đến thăm Lý Thành?
Hứa Như không nghĩ quá nhiều, quay về khoa của mình, chỉ là nghĩ tới Lý Hằng đi †ìm ông, vẫn có chút lo lắng, bèn đi theo sang.
Lúc Lý Hằng đến, Lý Thành đã ngủ rồi.
Lý Hằng siết chặt nắm tay, thật lâu cũng không cất bước đi vào.