CHƯƠNG
Lý Thế Nhiên từng câu từng chữ trâm giọng nói ra.
Chỉ cần ông nội qua đời, Lý Hằng có thể dựa theo quy củ của Lý thị mà thừa kế Lý thị.
“Đừng nói nhảm, tối hôm qua Hứa Như cũng ở đây, ai muốn hại ông, ông rất rõ ràng!”
Hứa Như đứng ở cửa, nghe lời nói của Lý Thành, cả người cảm thấy như bị một thùng nước đá dội xuống.
Quá lạnh.
Thì ra là Lý Thành nghĩ cô như vậy.
Cũng đúng, Lý Hằng là cháu ruột của ông, ông nên hoài nghi một người ngoài, cũng sẽ không hoài nghỉ người thân của mình.
Uổng công cô tối hôm qua còn lo lắng như vậy, thì ra là mình còn gây họa vào thân.
Hứa Như cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay người.
“Ông nội, Hứa Như sao phải hại ông.”
Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất âm trầm.
“Ông bảo cô ta rời khỏi con, cô ta đương nhiên muốn hại ông!” Lý Thành chuẩn xác nói.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Người muốn hạ thủ tối hôm qua là Lý Hằng.”
“Con tra được cái gì.”
“Tối hôm qua giám sát bị che mất, tạm thời không tra được gì.”
“Cho nên, ai cũng có hiềm nghi!”
“Con tin tưởng Hứa Như, ông nội, cho dù ông hoài nghi cô ấy thế nào, chuyện tối hôm qua là cô ấy nói cho con biết.” Lý Thế Nhiên kiên nhẫn giải thích.
Chỉ là lúc này, Lý Thành rõ ràng cái gì cũng không nghe vào nữa.
“Thế Nhiên, con ra ngoài đi, ông nội mệt mỏi” Lý Thành khoát khoát tay, dáng vẻ không muốn nói nhiều lời.
Lý Thế Nhiên nhếch môi mỏng, dặn dò ông nội nghỉ ngơi thật tốt, xoay người đi ra ngoài.
Trong hành lang sớm đã không còn bóng dáng của Hứa Như, nghĩ đến, cô nghe được chỉ trích của ông nội.
Anh xuống khoa phẫu thuật thần kinh, Hứa Như đang kiểm tra phòng, lúc Lý Thế Nhiên đi qua, giống như không nhìn thấy anh, trực tiếp lại đi vào một phòng bệnh khác.
Bạch Sơn giảng giải tình huống người bệnh cho Hứa Như, chỉ là Hứa Như phạm sai lầm nhiều lần làm cho ông cũng có chút tức giận.
“Hứa Như, hôm nay em làm sao vậy?”
Hứa Như cắn môi, ảo não nói: “Thật xin lỗi giáo sư, em không sao.”
Ra khỏi phòng bệnh, Lý Thế Nhiên đang đứng ở trước cửa, Hứa Như căn bản cũng không liếc nhìn anh.
Ngược lại Bạch Sơn lại hiểu, nhìn về phía Hứa Như: “Em xử lý cho tốt chuyện của mình trước, rồi lại đến tìm tôi.”
Hứa Như nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, một lúc lâu không lên tiếng.
“Chuyện gì” Sau nửa ngày mới lẩm bẩm nói.
Lý Thế Nhiên nắm lấy cổ tay của cô, trực tiếp đưa cô đến phòng làm việc của anh.