CHƯƠNG
“Đi đâu?”
“Trước đi ăn cơm.”
Một giây sau, bụng của Hứa Như rất không biết điều mà vang lên…
Lý Thế Nhiên vẫn biết rõ khẩu vị của cô, đưa cô đến một tiệm lẩu gần đường An Bình.
Trước đó bởi phẫu thuật nằm viện ăn kiêng, Hứa Như cũng đã lâu chưa ăn lại lẩu rồi!
Vừa vào cửa, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều.
Lý Thế Nhiên đã đặt trước, hai người vào một phòng có thể chứa được mười người.
Cô biết Lý Thế Nhiên không ăn cay, cho nên gọi một nồi lẩu uyên ương.
Hứa Như gọi đồ ăn xong đưa menu cho Lý Thế Nhiên, anh cưng chiều nói: “Em làm chủ gọi cho anh đi.”
“À, được rồi” Dù sao cô cũng biết Lý Thế Nhiên thích ăn cái gì.
Quá trình ở chung giữa hai người, từ hai năm trước đã sớm tạo thành ăn ý.
Lúc này có tiếng điện thoại rung lên, là điện thoại của Lý Thế Nhiên.
“Anh, ông nội kiên trì muốn xuất viện, sau khi về nhà cũng không uống thuốc, không ai khuyên được, anh về khuyên ông ấy đi..”
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên để điện thoại xuống, ý lạnh trong đáy mắt tràn ra.
Hứa Như không biết trong điện thoại nói gì, nhưng mà sắc mặt Lý Thế Nhiên rất âm †rầm, cô ân cần hỏi: “Chuyện gì?”
“Ông nội một mình xuất viện.”
“Vậy anh nhanh về nhìn xem đi” Hứa Như vẫn là lo lắng.
Cho dù, thái độ của ông nội đối với cô không tốt.
Lý Thế Nhiên gật đầu, nhưng vẫn đưa Hứa Như về nhà họ Lâm trước, mới quay về nhà cũ họ Lý.
Lúc Hứa Như quay về, sắc mặt không khỏi có chút mất mát.
“Tiểu Như, ai bắt nạt con?” Lâm Vy để chén trà xuống, ân cần nhìn con gái.
“Ai dám bắt nạt con.” Hứa Như lộ ra một nụ cười tươi tắn.
“Đừng gượng cười nữa, tới bên cạnh mẹ, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Như nhìn Lâm Vy, hơn nửa năm nay, sự quan tâm của Lâm Vy đối với cô, cô cảm nhận được.
Mặc dù bà thiếu đi năm cuộc đời cô trong quá khứ, nhưng mà bây giờ, Hứa Như biết bà vẫn luôn cố gắng đền bù tình thương của mẹ cho cô.
“Có phải là Lý Thế Nhiên bắt nạt con?”
“Không có, chỉ là một số chuyện học hành.”
“Giáo sư Bạch làm khó dễ con?”
“Cũng không phải.”
“Vậy là liên quan với Lý Thế Nhiên rồi.”
“Gần đây sức khỏe của ông cụ Lý không tốt” Hứa Như chậm rãi nói.
“Ông cụ Lý tuổi cũng đã cao, người già khó tránh khỏi những bệnh vặt.” Lâm Vy cảm khái nói.
Hứa Như không nói gì, nhưng Lâm Vy nhìn vẻ lo lắng trùng trùng của con gái, thật sự không yên lòng.