CHƯƠNG
“Quả nhiên là đồ ngu, khó trách Lý Thành không giao Lý thị cho cậu ta.”
Chu Thâm nhìn báo cáo mới nhất của tập đoàn Hằng Vũ, trên mặt khó lộ ra cảm xúc đau lòng, quăng tỷ tiền đầu tư cho một thứ rác rưởi, gần đây ánh mắt của anh ta hình như không tốt lắm.
Nửa tháng trước mảnh đất Bắc gia Uyển đấu giá lại xảy ra vấn đề, chỉ sợ ngay cả tiền đấu giá cũng không lấy về được.
Lúc sau, anh ta gọi Chu Nhiễm đến.
“Anh, có chuyện gì không? Em muốn ngủ.” Giọng điệu Chu Nhiễm lạnh nhạt.
“Ngày đó em ở văn phòng Lý Thế Nhiên nhìn qua văn kiện đấu thầu , có nhớ xem đó có vấn đề gì không, hay là, Lý Thế Nhiên có vấn đề gì không.”
Chu Nhiễm nhíu nhíu mày: “Không có, anh cảm thấy Lý Thế Nhiên phát hiện em rồi sao?”
“Ừ.”
Nghĩ tới nghĩ lui, giống như chỉ có thể là Lý Thế Nhiên cố ý đào hố cho anh ta nhảy.
“Em cho rằng lúc đó anh ta vẫn đang ngủ, cho nên mới lén nhìn.”
“Em quay về ngủ đi.”
Chu Thâm bắt chéo đôi chân dài, trên khuôn mặt lại lộ vẻ hung ác: “Lại là một đồ ngu.”
…
Chủ nhật, Hứa Như hai ngày không cần đến bệnh viện thực tập, cô hiếm khi được ngủ lấy lại sức, lúc tỉnh lại đã là giữa trưa
Đi xuống phòng khách, Lâm Vy đang vừa thưởng trà vừa xử lý công việc.
Trên TV đang phát tin tức, là phần đất dùng làm bệnh viện ở Bắc gia Uyển dính vào một số tranh cãi, tạm đình chỉ khai phá, nhà họ Chu gặp phải tổn thất cực lớn.
Bởi vì buổi đấu giá này cô đến hiện trường tham gia, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.
Cuối cùng là bị Chu thị dùng giá cao đấu giá được.
Bây giờ lại không thể khai phá, vậy thì khoản tiền này của Chu thị đổ sông đổ biển rồi.
“May mắn Chu thị lấy được, nếu không bây giờ thiệt thòi là Lâm thị rồi.” Lâm Vy may mắn nói.
Cho dù Lâm thị có tài chính đầy đủ, nhưng một khoản tiền như vậy mất đi rồi, vẫn sẽ ảnh hưởng đến công ty.
“Trong hoạ có phúc.” Hứa Như cười cười.
Cũng rất may mắn Lý Thị không đấu giá được mảnh đất này.
Buổi tối, Hứa Như nhận được điện thoại của Lý Thế Nhiên, anh về đến nhà họ Lý rồi.
Người cũng đã đến rồi, Hứa Như không ra ngoài cũng không hay.
“Sao anh lại đến đây.”
“Anh còn chưa ăn cơm tối.” Dáng người cao lớn của Lý Thế Nhiên dựa vào thân xe, ánh mắt sáng quắc.
“Vậy anh nhanh đi ăn đi.” Dứt lời, Hứa Như xoay người định đi về.
Lại bị Lý Thế Nhiên nắm lấy cổ tay, Hứa Như không chú ý, cả người ngã vào trong lồng ngực của anh.
Hơi thở quen thuộc đánh úp lại, sạch sẽ mà mát lạnh, cô thích.
Cái mũi Hứa Như đột nhiên chua chua.
“Theo anh cùng đi ăn, hử?”
“Em cái gì cũng không mang theo…” Hứa Như thầm nói.