CHƯƠNG
Buổi họp báo tiến hành ở tầng một Lý thị, truyền thông phóng viên đứng đầy ở cửa.
Hứa Như cũng không có ý định lộ diện cùng với Lý Thế Nhiên, xuống xe, cô và Lý Thế Nhiên tách ra.
Lại bị người đàn ông kéo lại: “Ở bên cạnh anh.”
“Không được, em muốn đứng xa xa chụp ảnh cho anh.” Hứa Như đúng lý nói.
Vừa rồi lúc cô nhìn ra bên ngoài có bao nhiêu phóng viên, đối mặt với nhiều camera như vậy, cô sợ….
“Như.” Lý Thế Nhiên nhíu nhíu mày có chút không vui
“Được rồi, em vào trước, anh cùng với trợ lý Cao cũng nhanh chóng đi qua đi.”
Dứt lời, đã từ một bên khác đi lên Lý thị.
Sau khi sắp xếp phóng viên ngồi xong, thời gian buổi họp báo cũng đã bắt đầu.
Hẳn là Lý Thế Nhiên đặc biệt dặn dò, tất cả lễ tân đều đưa cô đến chỗ ngồi ở hàng đầu…
Lý Thành và Lý Tú Tú cũng đã đến, nhưng mà cách Hứa Như một khoảng.
Khách quý có mặt cơ bản đều trang phục lộng lẫy, Hứa Như nhìn mình mặc quần jeans áo trắng, có cảm giác đi nhầm chỗ…
Sau khi giám đốc của Lý thị đọc diễn văn, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Lý Thành và Lý Thế Nhiên đứng trên sân khấu, chính thức ký tên vào thoả thuận.
Đèn flash liên tục sáng lên, ánh mắt Hứa Như chỉ còn lại dáng người cao lớn đó.
Anh mặc tây trang thủ công, thắt cà vạt màu xanh đen cô tự mình chọn, ngũ quan sắc nét tản ra mị lực trí mạng.
Chính thức thừa kế Lý thị, đối với Lý Thế Nhiên mà nói, địa vị trong thương giới càng không thể vượt qua.
Lúc này, bên ngoài dần dần vang lên tiếng ồn ào, ngay sau đó chính là phóng viên bị một đám vệ sĩ đẩy ra, Lý Hằng xông đi vào.
“Ông nội, có phải ông nhầm cái gì hay không?”
Lý Hằng cũng mặc một bộ tây trang, từng bước đi đến, ánh đèn flash của phóng viên đều rơi vào trên người anh ta.
“Lý Hằng, anh đến đây làm gì!” Sắc mặt Lý Thành rất âm trầm.
Lý Hằng đi lên sân khấu, nhìn thoả thuận đã được ký xong, cầm lên không chút do dự xé nát!
Tất cả xôn xao!
Sắc mặt Lý Thế Nhiên vẫn đạm mạc như cũ, nhanh chóng gọi Cao Bân lại mang một bản thoả thuận khác đến.
Lý Hằng giật mic, mở miệng vang vang: “Tất cả khách quý, các vị phóng viên, tôi, Lý Hằng, là trưởng tử đích tôn nhà họ Lý, là người duy nhất có quyền thừa kế Lý thị!”
“Lý Hằng, anh đừng có mà nói hưu nói vượn!” Lý Thành đã tức giận.
“Ông nội, căn cứ và quy định thừa kế của Lý thị, chỉ có đích tôn trưởng tử đích tôn mới có tư cách thừa kế Lý thị, em trai của cháu cũng không có tư cách này!”
“Thế sao?” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt nhíu mày: “Tôi nhớ là, anh đã không còn là người nhà họ Lý.”
“Tôi đương nhiên là người nhà họ Lý! Ba tôi là Lý Phàm, mẹ tôi là phu nhân Lý danh chính ngôn thuận Tề Tư Khiết! Tôi là con trai trưởng của ba mẹ tôi, quyền thừa kế của Lý thị, chỉ thuộc về tôi!”
“Anh không phải” Lý Thành tức giận vừa dứt lời, tức đến mức không đứng vững.
Lý Thế Nhiên đỡ ông nội, muốn đưa ông nội xuống sân khấu, lại bị ông ngăn lại.