CHƯƠNG
“Bây giờ có phải cậu rất đắc ý không? Lý thị là của cậu!” Lý Hằng điên cuồng nói.
Hôm nay vốn là cơ hội cuối cùng của anh ta, có nhiều phóng viên khách mời như vậy, anh ta lấy thân phận người thừa kế của Lý thị, lại không ngờ, lại nghe được chân tướng như vậy.
Tất cả những chuyện chật vật không rõ, đều xảy ra trên người Lý Hằng!
“Tôi chưa bao giờ đắc ý, Lý thị có phải là của tôi hay không, tôi không để ý, giống như là năm đó chúng ta đã từng nói, tôi sẽ không tranh Lý thị, bây giờ, cũng thế, chỉ là lập trường của ông nội đứng ở phía bên tôi.” Lý Thế Nhiên mặt không biểu tình.
Anh không có hứng thú với Lý thị, lý tưởng của anh, cho đến bây giờ đều là y học.
“Cậu đương nhiên là nói như vậy, cậu đã có được Lý thị!”
“Đúng, tôi có được Lý thị, chiếm được thứ anh muốn, cho nên Lý Hằng, anh thua.”
Lý Hằng nhếch môi, nắm nắm tay nâng lên, hung hăng đập xuống, Lý Thế Nhiên nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
Một giây sau, vung nắm tay phản kích.
Lý Hằng bị anh ta đánh ngã xuống trước cửa sổ, hận ý trong đáy mắt nghiên trời lệch đất.
Lý Thế Nhiên cười lạnh, ngồi xổm trước mặt Lý Hằng: “Không ngờ dễ dàng huỷ hoại anh như vậy.”
Cầm lấy điện thoại, Lý Thế Nhiên gọi điện thoại cho cục cảnh sát.
“Tôi có một chứng cứ muốn nộp lên.”
Vừa dứt lời, Lý Hằng đã đứng lên giật lấy điện thoại của Lý Thế Nhiên: “Cậu nói bừa cái gì đó!”
“Lúc anh nhậm chức ở Lý thị tham ô bao nhiêu tiền, từng mục từng mục tôi đều nhớ kỹ.”
“Cậu—” Lý Hằng trừng lớn mắt.
“Lý Hằng, anh cũng có hôm nay.”
“Cũng là vì cậu, Lý Thế Nhiên, cũng là vì cậu! Đều là cậu làm hại tôi! Tại sao cậu phải hãm hại tôi —”
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên lạnh nhạt cong môi, đáy mắt hung ác.
Ngón tay thon dài nắm lấy cằm Lý Hằng, giọng của anh giống như vọng lên từ địa ngục: “Vì sao? Đừng quên, anh tự tay giết chết mẹ tôi thế nào.”
Cả người Lý Hằng nhịn không được run rẩy, bàn tay Lý Thế Nhiên lướt qua cổ anh ta, từng tấc bóp chặt, Lý Hằng gần như không thể nào hô hấp…
Ngay lúc buông anh ta ra, cả người anh ta ngã về sau, Lý Thế Nhiên hung hăng đá văng anh ta, gọi bảo vệ đi lên: “Đưa người đến cục cảnh sát.”
…
Đại học Lâm Hải.
Mặc dù Lăng Diệu không đến Lý thị, nhưng trên mạng đã sớm có video trực tiếp buổi họp báo.
Nhìn thấy Hứa Như quay về, cô ấy kích đồng cầm tay cô hỏi: “Lý Hằng thật sự là con riêng?”
Ngôn từ của các phóng viên cực kỳ sắc bén, tập đoàn Hằng Vũ đến nay vẫn chưa gượng dậy nổi, Lý Hằng cũng từ một người thừa kế biến thành con riêng, thân bại danh liệt cũng chỉ là như vậy.
“Ông Lý Thành có lẽ sẽ không nói dối.”
Hôm nay tâm trạng Lý Thế Nhiên không tốt, Hứa Như cũng không hỏi nhiều.
“Cũng đúng, Lý hằng cũng có ngày hôm nay, đấu với Lý Thế Nhiên, cũng không nhìn lại chính mình.” Lăng Diệu nói: “Bây giờ xem ra Lý Thế Nhiên là danh chính ngôn thuận thừa kế Lý thị rồi.”
“Ừ, Lý Hằng không có cơ hội lật người.” Hứa Như thản nhiên nói.