CHƯƠNG
“Ông cảm thấy có vấn đề, nếu như sức ảnh hưởng của Hứa Như đối với cháu lại lớn như thế, vậy thì ông sẽ sắp xếp cho cháu những người phụ nữ khác. Nhà họ Lý chúng ta cần đó chính là một đứa cháu dâu hiểu chuyện.” Lý Thành nói rất thẳng thắn.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nở một nụ cười lạnh: “Ông nội, đó chính là người phụ nữ nhà họ Lý cần, mà không phải là cháu cần, hôn nhân của cháu, cháu không muốn người khác làm chủ cho cháu.”
Nói dứt lời, lạnh lùng đóng sập cửa đi khỏi.
Lý Thành rất tức giận, chống cây gậy, thật lâu sau mới vịn vào vách tường đứng vững.
Bằng bất cứ giá nào, ông ta nhất định phải để Lý Thế Nhiên rời khỏi bệnh viện.
Lúc Lý Thế Nhiên đi ra, Lý Tú Tú đã đứng ở bên ngoài.
Lúc nãy, cô ta đã nghe thấy cuộc cãi vã của hai người.
Cô ta tuyệt đối đứng về phía anh trai, nếu như đổi lại là mình, cô ta cũng không hi vọng hôn nhân của mình bị người khác khống chế.
“Đến đây với anh.” Nhìn thấy Lý Tú Tú, Lý Thế Nhiên dẫn cô ta đi vào trong phòng.
Lý Thế Nhiên đưa cho cô ta một phần tư liệu: “Đây chính là những trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, em tham khảo đi, em thích trường nào.”
“Anh, anh có ý gì? Anh muốn để em ra nước ngoài?” Lý Tú Tú bất ngờ hỏi.
Lý Thế Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, anh hi vọng em đi du học.”
“Nhưng mà em không có quyết định này… em dự định đăng ký trường đại học Lâm Hải…”
Lăng Diệu học ở đại học Lâm Hải, nếu như cô ta thi vào đó, hai người đã có thể thường xuyên gặp nhau.
“Tú Tú, nghe lời anh đi.”
Lý Tú Tú im lặng, có hơi do dự.
Cô ta nghĩ nếu như cô ta ra nước ngoài, vậy thì cô ta với Tống Dự… chẳng phải thành yêu xa à?
Không phải, là tình yêu xuyên quốc gia.
Nghĩ đến đây, Lý Tú Tú từ chối: “Anh à, em không muốn ra nước ngoài đâu, em muốn ở lại Nam Thành.”
“Em thật sự muốn như thế?”
“Đúng vậy.” Lý Tú Tú nghiêm túc gật đầu.
Lý Thế Nhiên cũng không nói gì nữa, anh chỉ đề nghị mà thôi.
Lý Tú Tú muốn ở lại Nam Thành, anh và Tống Dự sẽ bảo vệ cho cô thật chu đáo.
Trở lại ký túc xá, lúc này Lăng Diệu mới phát hiện chiếc nhẫn ở trên tay của Hứa Như.
“Ồ, có chuyện gì thế?”
“Lý Thế Nhiên nói là bọn tớ đính hôn trước.” Hứa Như nở một nụ cười nhẹ, chia sẻ tin tức tốt này.
“Tốc độ nhanh đó chứ, lúc nào đây?”
“Dự định cuối tuần này.” Hứa Như cười nói.
“Cậu nói các cậu xem, trực tiếp phục hôn luôn không tốt hả?”
Hứa Như ngẩn ra một lúc: “Ưm, tớ đã nói với Lý Thế Nhiên rồi, chuyện kết hôn đợi sau khi tốt nghiệp đi.”
Bây giờ cô muốn dồn hết sức lực vào việc học tập.
“Cũng phải đến hai năm sau đó, Lý Thế Nhiên có đợi nổi không chứ? Những người phụ nữ mơ mộng anh ta phải xếp từ thành bắc tới thành nam luôn đấy.”