Vì hồi sáng bị người hâm mộ điên cuồng bao vây bên bây giờ Hứa Như cảnh giác hơn nhiều, cô vòng sang cánh cửa khuất bên hông đi vào bệnh viện.
Cách đó không xa, Diệp Hạ Hạ vừa tái khám xong, nhìn thấy Hứa Như bèn tháo kính râm xuống đi qua chỗ cô.
“Hứa Như, đến tìm Bác sĩ Lý hả?” Diệp Hạ Hạ nhìn cô.
“Tôi không quen thân với chị Diệp, dường như không cần phải báo cáo hành trình của mình cho chị đâu nhỉ.” Hứa Như lạnh nhạt đi sượt qua cô ta.
Diệp Hạ Hạ tức giận, người con gái này lại dám nói năng với cô như vậy!
“Hiện giờ tuần nào Bác sĩ Lý cũng qua nhà tôi hết.” Diệp Hạ Hạ bông mở miệng nói.
Hứa Như nhíu mày, bước chân không ngừng lại.
“Hứa Như, tôi báo cho cô biết chắc chắn tôi phải có được Lý Thế Nhiên.”
Hứa Như đi vào thang máy, lời nói của Diệp Hạ Hạ vẫn còn quanh quẩn bên tai, cô ngẩn đầu nhìn người con gái được đám đông vây quanh, cao cao tại thượng, hấp hẫn ánh mắt mọi người.
Cô quay mặt đi, đến giờ mới biết bản thân mình lại bị ảnh hưởng bởi lời nói của Diệp Hạ Hạ.
Phải đấy, hình như phải là con gái nhà quyền quý như cô ta mới xứng với Lý Thế Nhiên.
Thang máy dừng ở khoa thần kinh, Hứa Như không bước ra mà đi về nhà một mình.
Tống Mỹ nhìn thấy chỉ có một mình cô tới bèn lấy làm ngạc nhiên.
“Bác sĩ Lý đâu?”
“Anh ấy còn phải làm việc.”
“Không thể xin nghỉ được hả? Thế mà không về với con.” Tống Mỹ thở dài, cảm thấy hơi bất mãn.
Hứa Như chủ động đi vào nhà bếp giúp đỡ, cô cười nói: “Bình thường anh ấy bận bịu dữ lắm, để con chăm về nhà với mẹ hơn nha.”
“Mẹ đã nhìn con hơn năm rồi, có thể cho mẹ cái gì mới mẻ hơn không.” Giọng nói lớn của Tống Mỹ lại bộc phát.
Khóe miệng Hứa Như giật giật, hóa ra cô bị mẹ ghét bỏ mất rồi à.
“Mẹ tiếp tục nhìn tạm con đi, đợi khi nào rảnh rỗi con với Bác sĩ Lý cùng về thăm mẹ.”
“Gọi nó đến ngay đêm nay! Mẹ cố tình đi chợ mua cá tươi, trổ nghề cho nó thưởng thức đáy! Cá chiên mẹ làm ngon lắm đấy nhé.” Tống Mỹ cằn nhằn, ba câu thốt ra đều nhắc đến Bác sĩ Lý.
Hứa Như hơi đau đầu, bây giờ cô không muốn gặp anh.
Lúc này chợt nghe tiếng chuông cửa reo lên, Hứa Như nhíu mày, lẽ nào có người gửi hàng gì à?
Mở cửa ra mới phát hiện là người đàn ông cô không muốn gặp nhất.
“Sao thế?” Hứa Như hơi lúng túng.
” bà Lý về nhà mà không báo với anh hả?” Lý Thế Nhiên nhíu mày, anh xụ mặt, trông có vẻ như đang tức giận.
“Anh bận họp, hơn nữa còn không khỏe?” Hứa Như nhìn anh rồi tìm đại vài lý do.
“Họp xong rồi, còn anh có khỏe không chẳng phải tối qua em đã kiểm tra xong rồi ư?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên phảng phất chút vẻ mập mờ.
Hứa Như đỏ mặt.
“Ủa, Bác sĩ Lý đến đó hả! Mau vào nhà ngồi đi! Hứa Như đi lấy trà, mở ti vi lên cho Bác sĩ Lý xem…” Tống Mỹ vừa ra thấy Lý Thế Nhiên đã kích động lạ thường.
Lý Thế Nhiên lịch sự chào hỏi Tống Mỹ, lúc anh đến có cầm theo hai hộp quà: “Mẹ ạ, đây là chút tấm lòng mọn của con, xin mẹ nhận cho.”
“Ồ, Bác sĩ Lý có lòng quá! Mẹ đợi tiếng “Mẹ” này của anh hơn hai mươi năm rồi đó!”
Hứa Như:…
Hứa Như nhìn thấy Tống Mỹ kích động đến suýt bật khóc bèn vội vã kéo bà vào nhà bếp, đóng cửa lại rồi cất tiếng dặn dò: “Chừng nào mẹ nấu ăn xong rồi hãy ra nha.”
Ánh mắt Lý Thế Nhiên lấp lánh ý cười, anh nhìn quanh quất khắp căn nhà, nơi này không lớn nhưng nơi nào cũng tỏa ra hơi thở ấm áp, thoải mái tột cùng.
“Cần em lấy đệm cho anh không? Ghế sô pha này cứng lắm.” Hứa Như thấy hình như anh ngồi không thoải mái lắm.
Lý Thế Nhiên lắc đầu: “Em ngồi đi, xem ti vi với anh.”
Hứa Như bị Lý Thế Nhiên lôi lôi kéo kéo, cô nghĩ đến chuyện Tống Mỹ còn ở đây bèn không đẩy anh ta.
“Khi nãy sao lại làm thế?” Hứa Như hỏi.
“Làm thế nào?”
“Xưng hô với mẹ em đấy.” Hứa Như thấp giọng nói.
Lý Thế Nhiên cũng lịch sự thật, nghe tiếng “Mẹ” này, Tống Mỹ vui mừng khôn xiết.
“Không phải chuyện bình thường hả? Huống hồ gì chúng ta cũng kết hôn được cả tháng rồi.” Lý Thế Nhiên vươn tay nắm lấy tay Hứa Như.
Cô ngơ ngẩn, thế mà đã được một tháng rồi.
Có điều một tháng thì sao chứ, cô và Lý Thế Nhiên cũng nào phải vợ chồng thật sự.
“Nhưng mà…”
“Người thân của em cũng là người thân của anh.”
Hứa Như nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, sau này Lý Thế Nhiên yêu thích người con gái nào, ắt là cô ấy sẽ rất hạnh phúc.
Trái tim chợt thấy chua xót lạ lùng.
Tống Mỹ đi ra nhìn thấy hai đứa con nắm tay xem ti vi, bà hài lòng vô cùng.
Cơm tối đã chuẩn bị xong, Lý Thế Nhiên chủ động bưng cơm, xới cơm, Hứa Như muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Hứa Như, cũng coi như không làm mẹ thất vọng, tình cảm của bọn con thật khắng khít, Bác sĩ Lý có bận bịu cũng không bỏ con lại một mình.” Tống Mỹ nói một hồi rồi khóe mắt cũng ươn ướt.
Trước đây cũng có một người đàn ông đối xử với bà như vậy, nhưng mà, sau này người ấy vẫn đi rồi.
“Như là vợ con, tất nhiên con sẽ không bỏ rơi cô ấy đâu ạ.” Lý Thế Nhiên nhanh chóng tiếp lời.
Anh và Tống Mỹ mẹ một câu con một câu, quan hệ giữa hai người gần gũi hơn rất nhiều.
Sau bữa cơm, Lý Thế Nhiên chủ động đi rửa chén, Hứa Như trừng ngăn anh lại.
“Em sợ anh đập vỡ hết chén nhà em mất, Lý Thế Nhiên, anh ra đây.”
Lý Thế Nhiên cười cười, anh đã đổ nước rửa chén ra rồi, đôi tay ấy của anh là để cầm dao phẫu thuật, Hứa Như đau lòng lắm!
Cô đi qua: “Em rửa với anh.”
“Em nghỉ ngơi đi.” Lý Thế Nhiên lại xụ mặt.
“Không nghỉ.”
“Nghỉ.”
“Nghe lời em.”
Tống Mỹ ở bên ngoài, nghe thấy hai người bọn họ xì xào cãi vã, nụ cười trên gương mặt bà càng tưoi tắn hơn.
Cuối cùng vẫn là hai người họ cùng rửa chén, lúc đến giờ về, Hứa Như cứ lưu luyến mãi không thôi.
“Mẹ ơi, tuần sau con lại về nhé.”
“Phải về với Bác sĩ Lý đấy, nếu chỉ có một mình con thì thôi khỏi về đi.” Tống Mỹ dặn dò.
“Bọn con sẽ cùng về ạ.” Lý Thế Nhiên đồng ý.
Hứa Như lại trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này thật sự làm được à? Mỗi ngày anh ta đều có thể kiếm được cả tỷ đấy!
“Được được được!”
Dưới lầu, chiếc Cayenne của Lý Thế Nhiên đậu ngay trước cửa tiểu khu.
Hứa Như mở cửa xe, cô nhìn thấy bó hoa hồng nằm trên ghế phó lái bèn đờ người.
Chớp chớp mắt, rồi ngẩng đầu lên Lý Thế Nhiên, anh đã ngồi vào xe rồi, đang cầm bó hoa tặng cho Hứa Như.
” bà Lý, tháng đầu tiên chúng ta kết hôn, cảm ơn em đã ở bên anh.”
Hứa Như đã ngẩn người ra từ lâu, lớn đến từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô được nhận hoa hồng.
Trước đây cô quen với Trần Minh Thành, anh ta chưa từng làm những chuyện này.
Nhưng thật sự cô rất thích.
“Lý Thế Nhiên, em… em nhận nhé.” Hứa Như ánh mắt của hàng xóm láng giền xung quanh bèn lập tức chui vào xe.
Ánh đèn xe mờ mờ, bởi vậy chiếc nhẫn đặt giữa bó hoa rất bắt mắt.
Cô lại ngẩn người lần nữa, sao mà giống cầu hôn thế nhỉ?
Nhưng mà, cô mà Lý Thế Nhiên đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi.
Cô ngạc nhiên nhìn Lý Thế Nhiên, anh vươn tay ra, chầm chậm cầm tay cô lên.
” bà Lý à, đây là nhẫn cưới đến trễ.”
Sau khi đeo lên cho cô, anh cúi đầu hôn trán cô.
Suốt cả quá trình, Hứa Như đều ngẩn ngơ.
Tim cô đập rất nhanh, gương mặt đỏ ửng nhưng lại nhìn thấy rất rõ, người đàn ông bên cạnh cô này, là Lý Thế Nhiên.
Từ đầu đến cuối cô đều nhớ bọn họ chỉ kết hôn theo thỏa thuận mà thôi.
“Em…” Cô nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út của mình, rất vừa vặn, kiểu dáng dơn giản nhưng lại không kém phần tinh tế.
Kim cương không hề lớn, mà khảm rất nhiều hạt nhỏ li tinh lên thân nhẫn, khiêm tốn một cách xa hoa.
“Chúng ta có cần phải làm thế này không?” Cuối cùng Hứa Như đã tìm lại được giọng nói của mình.