Bệnh viện.
Lý Thế Nhiên bị đầy vào phòng cấp cứu, Hứa Như ngồi bên ngoài, rất nhanh Lưu Thanh liền tới.
“Như, xảy ra chuyện gì rồi?”
Hứa Như ngước mắt, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cô ôm lấy Lưu Thanh: “Trần Tâm uy hiếp mình, sau đó Lý Thế Nhiên đến, chắn một nhát dao…”
“Trần Tâm? Mẹ của Trần Minh Thành? Người phụ nữ kia điên rồi sao?” Lưu Thanh tức giận nói.
“Người nhà họ Trần người sau phiền phức hơn người trước, Như, may là cậu không sao.” Lưu Thanh thấy cô không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nhưng, bác sĩ Lý…” Hứa Như nhìn phòng cấp cứu, cô lo lắng tay của Lý Thế Nhiên, tay của anh… phải cầm dao phẫu thuật, không thể xảy ra chuyện.
“Anh ta cũng sẽ không sao đâu, Như, chuyện này cậu nhất định phải truy cứu đến cùng, người nhà họ Trần quá đáng lắm rồi!” Lưu Thanh tức giận nói.
Hứa Như gật đầu, nhưng tâm tư của cô bây giờ đều đặt trên người Lý Thế Nhiên, còn về Trần Tâm, người phụ nữ kia giao cho cảnh sát đi.
Nửa tiếng sau, Lý Thế Nhiên đã băng bó xong, ra ngoài, may là vết thương không sâu, không tổn thương đến dây thần kinh ở tay, chỉ là trong vòng một tháng tay của Lý Thế Nhiên không thể hoạt động linh hoạt được.
Hứa Như mặt trắng bệch, nắm lấy tay Lý Thế Nhiên, sau lưng đổ môi lạnh.
“May là… không sao.” Cô nỉ non.
Lý Thế Nhiên nét mặt như thường, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của Hứa Như, liền ôm chặt lấy cô.
“Đừng khóc nữa, vừa khóc liền muốn hôn em.” Mắt Lý Thế Nhiên sáng rực.
Hứa Như ngây người, người đàn ông này!
Đến lúc này rồi vẫn trêu cô như thế.
“Muốn nằm viện không? Em đi lấy thuốc cho anh.” Hứa Như nhận lấy đơn thuốc.
“Anh Lý không cần nhập viện, nhưng mỗi ngày đều phải đến thay thuốc, kéo dài khoảng một tuần.” Bác sĩ dặn dò.
Hứa Như nghe cẩn thận, nhớ kĩ.
Trần Tâm đã bị cảnh sát giam giữ, Hứa Như bắt buộc phải đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung.
“Anh đi với em.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Anh về trước đi, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi, đừng đi lại vất vả nữa.” Hứa Như đẩy anh vào trong xe: “Hơn nữa Lưu Thanh sẽ đi với em.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, cuối cùng cũng đồng ý.
Hứa Như và Lưu Thanh đến đồn cảnh sát, Trần Minh Thành cũng đã tới.
“Mẹ tôi có thể bảo lãnh được không?” Trần Minh Thành hỏi.
“Xem xét đến tình trạng tinh thần của người bị tình nghi không được bình thường, hiện giờ tạm thời chưa thể bảo lãnh.”
Trần Minh Thành trầm mặt, chờ Hứa Như lấy khẩu cung xong, đi về phía cô.
“Như, nể tình trước kia mẹ tôi rất quan tâm chăm sóc cô, đừng kiện bà ấy.” Giọng nói của Trần Minh Thành mang theo vài phần mệt mỏi.
Vốn chuyện của anh ta đã đủ nhiều rồi, giờ Trần Tâm còn gây họa cho anh ta thế này.
“Giờ bà ấy đang uy hiếp đến tính mạng của tôi.” Hứa Như lãnh đạm nói.
“Bà ấy nhất thời nghĩ không thông, sẽ không có lần sau.” Ánh mắt Trần Minh Thành mang vài phần cầu xin.
“Chuyện này, tôi cần phải suy nghĩ đã.”
Cô muốn hỏi ý kiến của Lý Thế Nhiên.
“Nếu cô không khởi kiện, tôi đồng ý sẽ bồi thường cho cô.”
Hứa Như cười lãnh đạm: “Có rất nhiều chuyện, tiền không thẻ giải quyết được.”
Trần Minh Thành bây giơg không thiếu tiền, anh ta thiếu lương tâm.
Nhìn Hứa Như đi xa, Trần Minh Thành nắm chặt tay thành quyền, nơi đáy mắt dần mang theo hận ý.
“Như, tên cặn bã kia không làm gì cậu chứ?” Thấy hai người nói chuyện, Lưu Thanh lo lắng kéo lấy Hứa Như.
Hứa Như lắc đầu: “Đây là đồn cảnh sát, anh ta có thể làm gì chứ?”
“Vậy thì tốt, cậu đừng nghe lời anh ta, cần thì nghe theo bác sĩ Lý ý.”
Hứa Như cười, ra khỏi đồn cảnh sát, ngoài cửa đỗ một chiếc xe, Tần Nhi đi xuống.
Hết người này lại đến người kia, đúng là âm hồn bất tán.
Trên mặt Hứa Như có chút mất kiên nhẫn.
“Hứa Như.” Tần Nhi gọi cô lại.
“Có chuyện gì?” Mặt Hứa Như cực kì lạnh lùng.
“Cô đang báo thù tôi đúng không?” Tần Nhi đi tới trước mặt cô.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Cô báo thù chuyện tôi cướp Minh Thành năm xưa, nên giờ cô muốn quyến rũ anh ấy, hãm hại Tần thị, nhưng Minh Thành không để ý đến cô, cô liền ra tay với dì Trần…”
“Trí tưởng tượng này, không đi làm biên kịch đúng là uổng phí.” Hứa Như lạnh nhạt ngắt lời cô ta.
Người phụ nữ này thật sự là ngày càng biết cách đổi trắng thay đen.
“Tôi nói sai rồi sao? Hứa Như, cô thật sự rất đê tiện, rõ ràng đã gả cho Lý Thế Nhiên rồi, còn bám lấy chồng sắp cưới của tôi.” Tần Nhi tức giận chỉ trích.
“Tần Nhi, chú ý từ ngữ của cô, trông coi cẩn thận chồng sắp cưới của cô, nếu anh ta còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ để cảnh sát xử lý.”
“Cô đứng lại đó cho tôi, Hứa Như, nếu không có cô chen chân vào, tôi và Minh Thành đã sớm kết hôn rồi…”
Thấy Trần Minh Thành đi ra, Tần Nhi vội túm lấy Hứa Như, Hứa Như khó chịu nhíu mày, liền muốn đẩy cô ta ra.
Nhưng nghĩ tới cô ta có thai, cũng không dám dùng sức.
Nhưng cả người Tần Nhi lại ngã về phía sau, Trần Minh Thành lập tức chạy tới đỡ cô ta.
“Hứa Như, cô đang làm gì thế?” Trần Minh Thành quát lên.
Hứa Như nhíu mày, người phụ nữ này rõ ràng là muốn hãm hại cô.
“Tôi không làm gì cả!” Hứa Như nói, quay đầu rời đi.
Hai người này nhìn thêm một giây cũng ngứa mắt.
Tần Nhi ôm lấy Trần Minh Thành, vô thức cúi đầu khóc lên: “Minh Thành, anh xem xem, Hứa Như sao có thể thay đổi thế này… Có phải cô ta khó chịu em mang thai con của anh…”
“Ngoan, không sao rồi, anh sẽ không để cô ta làm hại em.”
Ngồi vào trong xe, Hứa Như không nhịn được trợn trắng mắt, nhìn Trần Minh thành ôm Tần Nhi đầy thân mật ngoài cửa sổ, lúc anh ta ngoại tình trước kia, điều cô muốn nhất là níu giữ anh ta, nhưng giờ lại thấy cực kì may mắn vì anh ta cứ tổn thương cô mãi, khiến cô nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta.
Về đến nhà tổ, Hứa Như vừa xuống xe liền thấy Lý Thế Nhiên đứng bên ngoài.
“Sao anh không vào nhà nghỉ ngơi?” Hứa Như hơi tức giận.
“Chờ em về.” Lý Thế Nhiên xoa đầu cô, nắm tay cô vào nhà.
Hứa Như khẽ run, nhìn đôi tay đan vào nhau của hai người, tức giận gì đó đều biến mất, cảm giác ngọt ngào dần lan tỏa trong lòng.
Lý Thế Nhiên nghỉ ngơi trong phòng ngủ, Hứa Như không yên tâm, luôn ở bên cạnh chăm sóc anh.
Lý Thế Nhiên đã sắp xếp luật sư cho Hứa Như, chiều tối liền tới, hỏi Hứa Như có muốn kiện Trần Tâm không.
Cô nhìn Lý Thế Nhiên: “Bác sĩ Lý, anh thấy thế nào?”
Lý Thế Nhiên ngồi trên sofa, quần áo ở nhà đơn giản màu xanh than, khí chất trên người đỡ hơn không ít, nhưng lúc híp mắt lại, lại lộ ra vẻ cực kì nguy hiểm.
“Bên kia nói thế nào?” Anh hỏi luật sư.
“Nhà họ Trần đề nghị bồi thường tổn thất tinh thần cho cô Lý, tiền bồi thường tỷ.”
“Nếu em không muốn ra toà, chúng ta có thể xử lí hòa nhã một chút.”
Nhưng giọng điệu của Lý Thế Nhiên, khiến Hứa Như không cảm nhận được chút hòa nhã nào.
Quả thật cô không muốn làm to chuyện, chỉ muốn nhân nhượng cho khỏi phiền.
Nhưng lại lo lắng chuyện thế này sẽ xảy ra lần nữa.
“Vậy hòa nhã chút đi.” Nửa ngày sau, Hứa Như trả lời.
“Bồi thường tỷ, nhà họ Trần bắt buộc phải công khai xin lỗi.” Lý Thế Nhiên ra lệnh.
“Trần Minh Thành rất ưa thể diện, chắc là muốn anh ta xin lôi sẽ rất khó.” Hứa Như bất giác nói.
“Xem ra bà Lý rất hiểu anh ta.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên bỗng lạnh đi vài phần.
Hứa Như cười ngượng ngùng, lập tức trở nên ngoan ngoãn: “Không có, em không hiểu anh ta, em chỉ hiểu bác sĩ Lý!”