Đây là câu hỏi chuyên ngành y học, Hứa Như không phải chuyên ngành này, đối với khoa giải phẫu thần kinh cũng không hiểu, Lý Thế Nhiên không phải đang cố ý đó chứ…
Cô không khỏi ai oán nhìn anh.
Nhưng sắc mặt anh vô cùng lạnh lẽo, Hứa Như cắn môi, cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi.
Nhưng mà Kỳ Chiến ở bên cạnh nhận lấy micro.
“Levetiracetam là thuốc điều trị cơn động kinh, ít gây dị dạng thai nhi. Trong thai kì cần bổ sung vitamin B và vitamin mới là cách tốt nhất.”
Hứa Như ngây người, Kỳ Chiến không phải nói bản thân không phải chuyên gia sao…
“Vị này nói không sai…” MC rất nhanh nhận lấy micro rồi trở về sân khấu.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên vẫn dừng lại trên hai người.
Hứa Như cúi đầu. Cách một cự ly xa như vậy nhưng cô vẫn rõ ràng cảm nhận được Lý Thế Nhiên đang tức giận.
Chẳng hiểu được vì sao.
“Tôi lại giúp cô rồi. Cô Hứa, xem ra một bữa cơm là không đủ.” Kỳ Chiến cân nhắc nói.
“Vậy thì hai bữa.” Hứa Như không có tâm trạng mà đáp.
Kỳ Chiến cảm thấy không vui. Thực sự chưa có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với anh ta.
Hứa Như một lần nữa thách thức giới hạn của anh.
“Tôi cứ ghi nợ trước đã, đợi tôi nghĩ ra sẽ gọi điện cho cô.” Kỳ Chiến trầm giọng đáp.
Vừa dứt lời, bóng dáng anh ta đã rời đi.
Buổi tối sau khi hội nghị kết thúc, Lý Thế Nhiên bị không ít người vây quanh. Hứa Như ở cửa chờ anh, liền được thông báo rằng anh phải tham dự bữa tiệc, đương nhiên sẽ mang Hứa Như cùng theo.
Cùng ngành đều là chuyên gia thần kinh ngoại khoa, Lý Thế Nhiên rõ ràng rất thân thiết với bọn họ, chỉ là trong đám họ, anh là người trẻ tuổi nhất.
Ở trên bàn tiệc không thể thiếu rượu, một ly rượu được đưa đến bên cạnh Hứa Như, cô nhất thời cảnh giác.
Từng cảnh uống rượu lần trước vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt cô.
“Nào, mọi người cạn ly.” Một vị giáo sư già đứng lên trước.
Hứa Như cầm lấy ly rượu, nhưng đây là rượu trắng, nồng độ cồn rất cao, cô nếu như uống một ly đã say thì không phải chết chắc rồi sao.
Một cánh tay đưa ra, Lý Thế Nhiên trực tiếp lấy đi ly rượu trên tay cô rồi đưa cho cô một ly nước có ga.
“Ồ, bác sĩ Lý, không thể như vậy được, mau rót rượu cho cô ấy.” Ông giáo sư không vui.
Hứa Như mặt mày ủ dột, nhưng không thể khiến Lý Thế Nhiên khó xử, vẫn nhận lại ly rượu.
Nhưng vừa định uống thì Lý Thế Nhiên giành lấy uống mất.
“Cô ấy uống rượu sẽ gây chuyện, mọi người đừng dày vò tôi nữa.” Lý Thế Nhiên nói.
Vị giáo sư già liếc mắt nhìn Hứa Như: “Xem ra mối quan hệ này không đơn giản? Bác sĩ Lý, lẽ nào là người nhà anh sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Không nghĩ rằng Lý Thế Nhiên lại thản nhiên thừa nhận như vậy.
Hứa Như ngây người, cô hiện tại rõ ràng là trợ lý của Lý Thế Nhiên.
Sao anh có thế nói như vậy…
Hứa Như có chút tức giận, nhưng đang ở nơi như vậy, cô dường như không có tư cách phản bác.
Chuyện này rất nhanh liền trôi qua, trên bàn tiệc lúc này đang nói về chuyện hội nghị, mãi cho đến rạng sáng, Hứa Như đỡ Lý Thế Nhiên trở về, khuôn mặt anh đỏ bừng, ở trên bàn tiệc không ngừng uống rượu, Hứa Như không khỏi đau lòng.
“Lý Thế Nhiên, anh vẫn ổn chứ?” Hứa Như đỡ anh ngồi vào trong xe, Lý Thế Nhiên nhíu mày, ấn ấn trán.
“Ừm.” Lý Thế Nhiên đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Hứa Như lo lắng nhìn anh. Cô vừa trở về khách sạn liền đun trà giải rượu rồi đỡ Lý Thế Nhiên dậy lau mặt cho anh.
Nhưng cơ thể anh quá nặng, Hứa Như không dễ dàng gì mới chuyển được anh lên giường. Lý Thế Nhiên xoay người một cái, ép cô xuống.
Mà khi anh mở mắt, ánh mắt lúc này không giống đang say một chút nào.
“Anh…anh tỉnh rồi?” Hứa Như hỏi.
Hiện tại hai người đang dán chặt lấy nhau, cả người Hứa Như không tự nhiên.
Nhưng không thể nào đẩy anh ra được.
“Ừm, khó chịu.”