“Anh còn chưa tức giận, em tức giận cái gì?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.
“Em tức giận sao?” Hứa Như quay đầu, không chịu thừa nhận.
Khuôn mặt lại bị Lý Thế Nhiên nâng nên, đối diện với tầm mắt của anh, trái tim Hứa Như đập loạn.
“Tại sao lại gặp Kỳ Chiến?”
Quan hệ của bọn họ chắc là chỉ dừng lại ở lúc xem mắt. Nhưng ở hội nghị lần trước, Kỳ Chiến lại chủ động ngồi ở bên cạnh Hứa Như.
Sự u ám trong mắt anh chợt lóe lên.
“Chẳng liên quan tới anh.” Giọng Hứa Như lạnh lùng.
Cô không can thiệp vào chuyện của anh, anh tại sao lại can thiệp vào chuyện của cô.
Lời vừa nói ta, lực đầu ngón tay Lý Thế Nhiên càng mạnh, đau đến nỗi Hứa Như chảy nước mắt.
“Ưm…”
Cô giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng.
“Nói lại lần nữa? Hả? Có liên quan tới anh không?” Cánh tay dài của anh đẩy một cái, Hứa Như bị ép sát vào tường, cô bị Lý Thế Nhiên vây chặt không còn đường thoát.
Cô gắt gao cắn chặt môi, không nói một lời nào.
“Bà Lý, về sau không cho phép em gặp Kỳ Chiến.” Ngữ khí Lý Thế Nhiên là giọng điệu ra lệnh.
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao, anh nói không được là không được.” Thái độ của Lý Thế Nhiên cương quyết.
“Bạo quân.” Hứa Như không khỏi mắng một câu.
“Ừm, anh chính là như vậy.” Lý Thế Nhiên gật đầu, lúc này với buông cô ra.
“Còn anh nữa, về sau anh không được gặp Lục Hoan!” Hứa Như ở đằng sau anh ở miệng.
Nghe vậy, người đàn ông dừng lại một chút, nhíu mày.
“Anh và Lục Hoan chỉ là quan hệ bạn bè.”
“Em và Kỳ Chiến còn không được coi là quan hệ bạn bè nữa.”
Lý Thế Nhiên mím môi, sự lạnh lẽo xẹt qua mắt anh.
“Lý phu nhân, em đang ghen sao?”
“Em không có.”
“Nếu em không thích, anh sẽ giữ khoảng cách với Lục Hoan.”
Lúc này điện thoại Lý Thế Nhiên vang lên, chính là Lục Hoan gọi tới.
Hứa Như đưa lưng về phía anh mà bước hướng về phía phòng ngủ, đóng cửa phòng cái rầm một cái.
Ở bên ngoài dường như Lý Thế Nhiên cũng không nghe điện thoại.
Nhưng mà cô quan tâm gì chứ?
Cho dù Lý Thế Nhiên và Lục Hoan có gì đó cũng không liên quan gì tới cô.
Cô cũng không có ý định nghe anh.
Mãi cho đến nửa đêm Lý Thế Nhiên mới vào phòng, Hứa Như đã ngủ say rồi, hành lý cũng đã thu dọn ngay ngắn.
Bước lại gần, anh nâng cô ôm vào lòng.
Hứa Như ưm một tiếng, đầu dựa vào cánh tay anh.
Lý Thế Nhiên cụp mắt, nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mày của cô.
Ngày hôm sau hai người trở về Nam Thành.
Lý Thế Nhiên đi đến bệnh viện xử lý công việc chồng chất trước, Hứa Như ngày mai mới quay lại Dược Phẩm Thiên Nhất.
Vừa bước vào công ty, Lâm Thanh ôm chặt cô điên cuồng thơm thơm.
“Nhớ cậu chết đi được, bảo bối.”
Hứa Như cười cười: “Bảo bối, tớ cũng nhớ cậu.”
“A, Như, cậu trở nên sướt mướt từ lúc nào vậy! Xem ra bác sĩ Lý dạy cậu cũng không tệ!” Lâm Thanh ám muội nháy mắt với cô.
Hứa Như ngây người, chẳng liên quan quái gì đến Lý Thế Nhiên cả!
Vừa mới ngồi xuống, Hứa Như lại bị gọi đến phòng nhân sự, lại là thông báo cử đi công tác.
Dược Phẩm Thiên Nhất đang nghiên cứu một loại thuốc thần kinh, cô bị cử đến bệnh viện Nhân dân làm báo cáo theo dõi tiến độ.
Mà người phụ trách nghiên cứu là Lý Thế Nhiên.
Lại là ý của anh sao?
Khuôn mặt Hứa Như trầm xuống: “Tôi có thể từ chối không?”
Theo bản năng, cô không muốn ở gần Lý Thế Nhiên như vậy.
Giám đốc bộ phận nhân sự lắc đầu: “E rằng cô phải nói với giám đốc Hướng.”
Hướng Hoằng, không phải cùng một phe với Lý Thế Nhiên sao!
Hứa Như vuốt vuốt mi tâm, trở về vị trí của mình, chức vụ này cô phải giữ ba năm, việc đó đồng nghĩa với việc cô phải làm việc ở bên cạnh Lý Thế Nhiên ba năm.
Chuyện này rất nhanh được truyền trong Thiên Nhất, đi theo Lý Thế Nhiên làm việc quả là một ưu đãi vô cùng to lớn.
Vị trí này lúc trước người trong nội bộ cạnh tranh khốc liệt, nhưng không nghĩ rằng đột nhiên rơi vào đầu người không hề báo danh như Hứa Như.
Có người đố kị nhưng không dám thể hiện ra. Trong mắt không ít người, Hứa Như sớm đã có người chống lưng.