CHƯƠNG : Khánh,cứu em. Khánh.
Anh đỡ cô bước ra, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Chàng trai mang nét đẹp thần thánh với khí chất lạnh lùng cao ngạo, cô gái bên cạnh như tiên nữ đẹp tới động lòng người, họ đi cạnh nhau làm mọi thứ phải lu mờ, đúng là cặp trai tài gái sắc. Vào tới sảnh chính cô mới thở khẽ, anh quay sang nhìn cô nhíu mày:
_Sao thế?
_Em thấy không được tự nhiên lắm.
_Đừng lo, có anh ở đây rồi.
Cô nhẹ gật đầu rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng rộng lớn toàn người là người trước mặt. Bỗng thân ảnh làm cô phải chú ý, đó chính là Q.Anh. Cô vội kéo anh đi tới đó, gương mặt sáng bừng lên:
_Quỳnh Anh.
_My.
Cô gái mặc bộ váy thiên thanh với gương mặt đẹp tuyệt quay lại sửng sốt nhìn họ, bên cạnh Thành cùng anh Duy cũng mở to mắt nhìn Khánh. Cư nhiên vị tổng tài hôm nay dẫn My tới dự tiệc, đúng là chuyện trăm năm mới có lần. Nhìn thấy mọi người Khánh gật đầu cái thay cho lời chào, còn Thành thì nhìn chằm chằm rồi thốt lên:
_Anh, sao anh lại ở đây?
Như nhận ra câu hỏi của mình hơi ngu cậu vội im bặt, anh nhìn cậu khinh bỉ không trả lời. người họ bận tiếp chuyện với các CEO khác nên cô và My kiếm cớ mệt lẻn ra chỗ nói chuyện. Vừa tiếp chuyện với các lãnh đạo khác vị sếp tổng lại thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bảo bối của mình, đôi lúc chỉ muốn vứt ngay những người trước mặt đi để tới chỗ thiên thần của mình a. Dường như cô gái này quá tỏa sáng làm cho mấy vị giám đốc trẻ không khỏi
liếc nhìn. người đang say sưa trò chuyện thì giọng nói làm họ phải chú ý.
_Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây không?
Ngước mắt lên là chàng trai trẻ, đẹp trai, lịch lãm, cô nhìn sang Q.Anh lúng túng, ngay khi người chưa kịp trả lời thì giọng nói đã cất lên:
_Tất nhiên rồi Hào tổng.
Quay sang nhìn là khuôn mặt trầm của Thành, cô vội nhìn anh ở phía xa, đôi mắt đen kia tuyệt đối là sát khí a. Nhận thấy anh đang ra hiệu cho mình cô vội nói:
_Mình ra đây chút.
Nói rồi cô đi tới trước mặt anh, ái ngại cười lấy lòng, thực là ghen cũng làm người khác đứng tim. Anh nhìn cô nói khẽ:
_Lần sau sẽ không cho em đi đâu nữa.
Cô e dè nhìn anh rồi nhìn về phía Q.Anh, ai đó cũng đang bị người ta ôm chặt trong lòng a.Anh Duy khẽ cười:
_ người thật là ,làm đứa em gái của tôi không dám nói chuyện với ai nữa.
Nghe thế má cô càng thêm hồng hơn. Lần sau nhất định sẽ không đi cùng anh nữa, lần nào cũng bị kẻ khác làm mất hứng.
Trở về nhà cô chỉ kịp tắm rửa rồi leo lên giường ngủ luôn, chẳng kịp chờ nụ hôn chúc ngủ ngon của anh. Hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô anh nói:
_Dễ thương thật đấy.
Nở nụ cười gian xảo anh nằm luôn xuống cạnh cô, vòng tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé kia anh từ từ chìm vào giấc ngủ. Còn cô như con mèo nhỏ yên vị trong lòng anh.
Tiếng chuông báo thức kéo cô từ trong mơ tỉnh dậy, đang định ngồi lên thì cô cảm thấy vòng tay ôm chặt lấy mình, nhìn xuống cô muốn chết ngay lập tức, anh đang mở mắt nhìn bộ dáng ngái ngủ của cô. Lắp bắp cô hỏi:
_Sao anh lại ở đây?
Anh cười cười nhìn cô:
_Mau xuống ăn sáng đi không muộn học.
Lờ đi câu hỏi của cô, anh hôn nhẹ lên môi cô rồi bước ra khỏi phòng để lại kẻ hóa đá trên giường. Sực nhớ ra buổi học cô vội vào nhà tắm rồi lao nhanh xuống phòng ăn, nhìn bộ mặt hớn hở của anh mà cô muốn độn thổ. Ăn vội bữa sáng cô leo lên xe ngay mà không dám nhìn anh, anh bật cười trước dáng chạy của cô,nhưng khi nhìn chiếc xe lăn bánh trái tim anh bỗng thấy lo lắng.
Hôm nay chỉ có cô và chị Hoa đi học nên không khí yên tĩnh hơn mọi ngày.Chị Hoa khéo léo đỗ xe vào vị trí quen thuộc thường ngày nhưng họ vừa định bước ra khỏi xe thì giọng nói phát ra từ radio trong xe:
_Không muốn chết thì ngôi im .
Cô sửng sốt nhìn chị Hoa chỉ thấy khuôn mặt chị bỗng trở nên căng thẳng tột độ,tay chị lần sang khẩu súng, giọng nói lại cất lên:
_Cô em ngoan ngoãn ngồi im đi, chỉ cần bóp cò cái là cô em sẽ xuống đất gặp diêm vương ngay đó. Từ từ xuống xe ,đi tới chiếc xe màu đỏ kia và lên đó.
Chị khẽ liếc nhìn xung quanh rồi mắt chị bỗng se lại nhìn về phía tòa nhà đối diện, trên mái là kẻ bắn tỉa. Chị bỗng than tiếng, hôm nay bang có việc nên chị đã chủ quan không cho bố trí bảo vệ quanh trường, không ngờ chúng lại đánh hơi nhanh như vậy. Cô cũng biết mình không thể chạy thoát được, tay khẽ lần vào chiếc cặp để trước mặt bấm vào phím gọi cho anh, nhưng chưa kịp ấn bàn phím thì giọng nói cợt nhả lại vang lên:
_Tất nhiên bọn này biết sóng điện thoại sẽ được hoạt động cùng với ngón tay bóp cò của bọn này, vì vậy đừng ngu mà gọi cho ai.
Gương mặt cô trở nên khó coi hơn, khẽ liếc nhìn chị Hoa cô vẫn tìm chiếc điện thoại của mình, tháo thẻ nhớ ra cô nắm chặt trong tay rồi gật đầu với chị cái. Cúi người xuống cô vội nhét thẻ nhớ vào trong đôi giày bata của mình rồi từ từ bước xuống xe tiến lại chiếc xe mà chúng yêu cầu.
Vừa bước vào xe đã có họng súng yên vị ở thái dương cô và chị, cô thấy thực sự ngạc nhiên vì thái độ dửng dưng lạnh lùng của mình trong giờ phút này. Nếu là trước đây có lẽ cô đã sợ tới bật khóc nhưng giờ phút này nỗi sợ trong cô như không tồn tại, chỉ còn lại sự khinh thường trong đôi mắt thạch anh cao ngạo. Khẽ liếc nhìn sang chị Hoa cô mím môi, chị lắc đầu cảnh cáo cô, nếu giờ mà hành động thì chỉ có chết, không thể đùa với bọn dùng súng tỉa được. Cô thu lại ánh nhìn của mình yên vị ngồi ở ghế sau cùng chị Hoa. Bỗng cô bật cười nhẹ làm kẻ cầm súng phải chú ý, liếc người đang dí súng vào đầu mình cô vẫn giữ nụ cười mê hồn của mình, kẻ đó sửng sốt nhìn cô nhưng không dám lên tiếng. Cô gái này theo chúng rất ngây thơ trong sáng không ngờ lại tồn tại khí chất đáng sợ này làm người ta không lạnh mà run. Đoạn đường tiếp theo cô hoàn toàn bị che mất đôi mắt của mình cho tới khi xe dừng lại cô mới thấy lại ánh sáng. Trước mặt là bãi đất trống, bên trái là con đường mòn nhỏ nhưng ngay phía trên là ngôi biệt thự cổ kính dường như đã để không lâu lắm rồi. Khoảng người xuất
hiện để hộ tống người, bắt gặp ánh mắt của chị Hoa cô nhanh như cắt xoay người thoát khỏi sự kìm kẹp của gã hộ pháp. Chùy thủ được rút ra, mọi bài học trước đây đều được cô thực hiện cách hoàn hảo, cô cũng không ngờ võ học của mình tiến bộ tới mức này. Hạ xong kẻ cô bỗng thấy im ắng lạ thường, quay lại nhìn chị Hoa thì đôi mắt cô sững sờ, những kẻ kia tuyệt đối không phải hạng tầm thường thế mà chị giải quyết trong chớp mắt không những thế không ai còn sống cả. Cô chỉ dám làm họ mất khả năng chiến đấu chứ giết người thì chưa từng. Chưa kịp nói gì thì tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ những kẻ có mặt đều xuống gặp diêm vương, đưa đôi tay chưa nhuốm máu kéo lấy cô chị lạnh lùng:
_Đi.
Nhưng họ còn chưa vào tới xe thì giọng cười vang lên làm họ phải cảnh giác dừng lại. Từ khu rừng kia phải gần trăm người đang chĩa súng vào người họ, cô khẽ hít ngụm khí lạnh, nếu chúng cùng nổ súng thì cô và chị thật thảm a. Đưa mắt nhìn kẻ cầm đầu đang ngạo nghễ cười kia cô giật mình:
_Andy?
_Cảm ơn em đã nhớ tên tôi, nhưng có vẻ như tôi đánh giá em hơi thấp. Đàn bà bên cạnh Nguyễn Văn Khánh quả là không tầm thường.
Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn khuôn mặt ngập tràn sát khí của Hoa. Cô sẵng giọng hỏi:
_Anh muốn gì?
Vẫn giữ nụ cười cợt nhả trên môi hắn nói:
_Chỉ là muốn mời người tới chơi thôi.
Nhìn bộ mặt tươi cười kia cô hận không đấm hắn được, khinh bỉ liếc nhìn cô nói:
_Vậy thì xin lỗi, tôi không có nhã hứng.
Hắn tiến lại gần nói to:
_Tôi mời em tới thì em phải tới, không cần em đồng ý hay không?
Cô nhìn hắn trừng trừng không thèm trả lời, Andy tiến lại gần đưa tay nâng cằm cô lên, nhưng hành động đó chưa kịp xuất hiện thì dòng máu ấm nóng đã rơi vào má cô. Andy khẽ gầm lên ôm bàn tay mình căm phẫn nhìn chùy thủ còn dính máu của cô. Hắn gầm lên:
_Lôi ả vào bên trong.
Cô và chị bị kéo không thương tiếc vào bên trong tòa lâu đài, cánh tay cô lê trên mặt đất tới rớm máu nhưng đôi môi vẫn mím chặt không hé lời rên rỉ nào. người bị trói vào cây cột đối diện nhau, cô nâng mắt nhìn khuôn mặt chị, trong đó không còn sát khí nữa chỉ có lo lắng và quan tâm, cô khẽ cười với chị nhưng nụ cười đó lại làm cho kẻ ngẩn ngơ. Hắn đưa bàn tay mình cho ả đứng gần đó chăm sóc nhưng ánh mắt vẫn chiếu thẳng vào cô, hắn khẽ cau mày, cô gái này khác hẳn lần trước gặp, nay trở lên gan góc và lạnh lùng tới đáng sợ.
Đang làm việc trong văn phòng bỗng anh cảm thấy nóng ruột tới khó chịu, nhấc máy lên anh kiên nhẫn nghe từng tiếng tút dài, cô không nghe máy, vội gọi cho đội vệ sĩ anh nhận được tin hôm nay chỉ có cô và Hoa tới trường. Anh nóng lòng kêu người tới trường tìm cô nhưng sau phút đợi chờ anh nhận được tin người họ đã biến mất. Nỗi lo lắng, tức giận làm anh phát điên lên, phóng nhanh trên đường anh không còn quan tâm tới điều gì ngoài cô. kẻ như Hoa tuyệt đối không có chuyện đi đâu mà không cho anh biết, xe và đồ đạc vẫn còn chứng tỏ họ đã gặp chuyện. Như sực nhớ ra điều gì đó anh gọi cho Thành:
_Tìm vị trí của My, chiếc thẻ nhớ của cô ấy có gắn máy theo dõi.
Đang ăn cơm cùng gia đình Q.Anh, Thành ngạc nhiên hỏi lại:
_Có chuyện gì sao?
_ người họ gặp chuyện rồi.
_My và Hoa gặp chuyện sao?
_Nhanh lên.
Tức giận quát tô anh tắt máy rồi phóng nhanh tới tổ chức. Vừa về tới lâu đài gương mặt lo lắng của Thành và Duy đã đập vào mắt, anh lạnh lùng:
_Tìm được chưa?
_Rồi.
_Ở đâu?
_Bìa rừng phía Nam.
_Hành động.
Bước vào xe cùng Thành, gương mặt anh trở nên âm u tới đáng sợ, đôi mắt lạnh ngày nào giờ là vực thẳm không đáy. Tay anh khẽ siết chặt lại, nỗi sợ hãi đang gặm nhấm anh, nếu My có chuyện gì xảy ra anh tuyệt đối sẽ không để kẻ đó sống yên. Toàn Hắc long bang trở nên náo loạn vì phu nhân của họ mất tích, thực ra mới được h a.
Cô thực muốn giết người khi nhìn đôi má sưng tấy của chị Hoa nhưng chị vẫn giữ bộ mặt không cảm xúc nhìn chúng. Nhìn bộ mặt của Andy cô khinh bỉ:
_ lũ đàn ông đi bắt nạt cô gái không thấy nhục sao?
_ Em nghĩ sao?
Hắn tiến lại gần cô, đôi tay bẩn thỉu chạm vào má cô, quay đầu đi cô ghê tởm nhìn hắn, Andy tức giận tát mạnh vào má cô, vị máu tanh nồng dâng lên, cô thản nhiên liếc nhìn hắn:
_Ngươi không xứng động vào ta?
cái tát như trời giáng làm cô chóng mặt, hắn hét vào mặt cô:
_Câm mồm.
Cô mỉm cười:
_Nói với hạng như người quả thật bẩn mồm.
_Đánh.
Ngay sau tiếng hét đó là từng sợi dây thừng quất vào cô đau rát, tiếng chị Hoa gầm lên:
_Tao sẽ giết chúng mày.
Nhìn cảnh cô bị đánh như thế gương mặt chị trở lên đau đớn tột cùng, nước mắt bỗng lăn trên khuôn mặt lạnh lùng, cô nhìn thấy tất cả, dù như thế nào chị cũng không khóc nhưng nhìn thấy cô như vậy chị rơi lệ, lòng cô bỗng trở nên ấm áp hơn, sự đau đớn về thể xác cũng trở nên mơ hồ hơn. Tưởng chừng như máu đã thấm ướt áo cô thì sợi dây trói sau lưng bị ai đó tháo ra, cô ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, tiếng cười từ trên vọng xuống:
_Ngoan ngoãn chút thì đâu có khổ như vậy.
Cô cố mở mắt nhìn kẻ đang nở nụ cười chua xót với cô:
_Đồ khốn.Tại sao?
_Vì cô là đàn bà của Nguyễn Văn Khánh. Hắn đã hủy hoại gia tộc ta, ta sẽ làm hắn sống không được chết không yên?
Bỗng chị Hoa nghi ngờ lên tiếng:
_Ngươi là người Trương gia?
_Chính xác.
_Khốn khiếp.
Buông ra từ, ánh mắt Hoa trở nên lạnh lẽo cực điểm, nếu hắn là người trần gia thì cơ hội sống của người họ là rất thấp. Chị lên tiếng:
_Ta mới là người của Hắc long, cô ấy không liên quan.
Nhưng Andy dường như không muốn nghe, hắn vẫn nhìn cô không chớp mắt, cô khó chịu cùng căm phẫn nhìn hắn. Bỗng hắn cười như điên rồi nhìn cô nói:
_Ta không biết mùi vị đàn bà của N.V.Khánh sẽ như thế nào? Liệu hắn có còn yêu cô như trước không nếu biết cô là người của ta.
Câu nói như tiếng sét ngang tai làm cô sợ hãi mà lùi lại, ánh mắt nhìn hắn thù ghét:
_Bỉ ổi.
_Ha ha cứ chửi đi rồi cô em sẽ không nghĩ thế đâu.
Nói rồi hắn bóp mạnh cằm cô đút vào miệng cô viên thuốc, sau khi đảm bảo cô đã nuốt xuống hắn mới bỏ tay ra. Cô sợ hãi nhìn hắn:
_Ngươi cho ta uống gì?
_Chỉ là chút thuốc kích thích thôi. Ngày mai khi N.V.Khánh nhìn thấy người con gái hắn yêu khao khát ta thì thế nào nhỉ?
Gương mặt cô trở nên sợ hãi tột cùng, cô căm phẫn nhìn hắn:
_Khốn khiếp, ngươi đi chết đi.
Nhưng chưa bước tới bước cô đã bị trận roi quất lên người, tiếng chị Hoa trở nên lo lắng tột độ:
_My!
Vừa lo lắng nhìn My, Hoa vừa cố gắng dùng mảnh sành mà mình nhặt được trên đường đi để cắt dây trói, đôi tay vì muốn thoát ra mà rớm máu. Nghe tiếng thở dốc của My chị biết thứ thuốc đó đã bắt đầu làm cô mất bình tĩnh.
Cảm nhận đợt khí nóng dâng lên bên trong người, cô thấy đầu óc trở nên mồ hồ, tựa hồ khao khát cái gì đó mãnh liệt. Ngẩng mặt nhìn lên cô thấy Khánh ngồi trên ghế đang mỉm cười nhìn cô, cô mỉm cười lại với anh rồi từ từ lê tới, nhưng chuyển động làm vết thương hở miệng sự đau đớn làm cô thanh tỉnh, nhận thấy bộ mặt kia cô mới sực nhớ ra mình đang trong hoàn cảnh nào. Gương mặt Khánh hiện lên trong tâm trí giúp cô thêm vững lòng hơn, nhưng tiếng thở dốc càng ngày càng rõ, ý thức của cô cũng từ từ bị lu mờ đi, vết thương ngoài da không thể giúp cô tỉnh táo lại, lấy hết sức lực còn lại cô tìm kiếm trên đất thứ gì đó. Andy nhìn cô mỉm cười:
_Khó chịu lắm đúng không? Vậy tới đây ta sẽ giúp em. Ha ha.
Đôi mắt cô đã trở nên mù mịt, khi ý thức sắp bị điều khiển thì tiếng hét làm cô thanh tỉnh đôi chút, đôi tay tìm kiếm chạm vào mảnh sành nhọn, cô dùng sức lực bình sinh đâm mạnh vào bắp tay. Sự đau đớn làm cô thanh tỉnh lại, trước mắt cô chị Hoa đang đánh nhau với lũ người kia, dường như chúng không mang theo súng khi vào phòng, nhiều kẻ đã ngã xuống, trên người chị máu đã thấm ra nhưng vận tốc của chị vẫn nhanh nhẹn không ngờ. Bỗng tiếng súng vang lên làm trái tim cô thót lại,chị Băng dừng lại cố đứng trên đôi chân của mình, dòng máu lăn dài từ chân chị xuống nền đất, viên đạn nằm sâu trong bụng và chân chị, cô sợ hãi hét to:
_Không, chị Hoa.
Vội lao ra đỡ lấy thân ảnh đang ngã xuống của chị, nước mắt trào ra, cô sợ hãi :
_Làm ơn đừng khiến em sợ, làm ơn.
Chị mỉm cười yếu ớt với cô:
_Đừng khóc.
Đôi mắt bỗng nhắm nghiền lại, cô sợ hãi đưa tay lên mạch đập của chị rồi thở ra nhẹ nhõm, có lẽ viên đạn đi vào phần mềm. Cô ôm lấy chị lui sát vào góc tường, Andy vẫn tỏ ra thích thú nhìn cô đầy chờ đợi, nhưng càng lúc ánh mắt hắn càng trở nên nguy hiểm khi trên người cô càng xuất hiện nhiều viết thương do cô tự tạo ra để giúp mình tỉnh táo. Như mất hết kiên nhẫn hắn gào lên:
_Không muốn làm đàn bà của ta, được. Ả đó là của chúng mày.
tên tiến lại gần cô dồn cô sát vào chân tường, trong lòng cô sự sợ hãi đã bao trùm, cầm mảnh vỡ giơ ra cô cảnh cáo:
_Đừng lại gần tôi, cút ra.
_Đây là cô tự chịu.
Ánh mắt chúng tràn đầy sự khao khác cô, ngay từ khi nhìn thấy cô chúng đã khát khao, giờ đây máu đỏ cùng da thịt nõn nà càng làm chúng thêm thèm khát, cô sợ hãi hét lên:
_Khánh,cứu em. Khánh.
-------------------------------------------------------------------
Seo truyện lâu qá tr un chắc mấy bn chán truyện của SU hít r hả? Còn chương nữa là kết thúc rồi! Mọi người có mún Ngoại truyện không ạ? Bình luận để mik bít còn ra ý tưởng nha!