Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

chương 56: cố nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: tamthuonglac

Tống Kỳ Diễn sau khi đuổi em gái nuôi Luân Ân đi thì nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ trưa, khoảng cách mười hai giờ là một tiếng đồng hồ.

Nói cách khác hắn có thể có được nửa tiếng để sửa soạn lại mình.

Sau đó Tống Kỳ Diễn trở lại phòng của mình, lập tức đâm đầu vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong thì bắt đầu chuẩn bị sấy tóc, sấy rồi rửa sạch, sấy hư một lần nữa rồi lại đi rửa sau đó tiếp tục sấy.

Cứ như thế lặp đi lặp lại thêm ba bốn lần mới miễn cưỡng hài lòng.

Tiếp theo đi đến phòng thay đồ chọn y phục, âu phục, đồ hưu nhàn, đồ thể thao, tới tới lui lui giằng co vô số lần mới chọn được một bộ âu phục màu đen.

Mặc lên một cái áo sơ mi trắng, hắn lại dùng bảy tám phút để chọn cái cà vạt màu rượu đỏ mà thắt vào.

Mặc quần áo tử tế, Tống Kỳ Diễn xuân phong đắc ý đi ra phòng ngủ, nụ cười quanh khóe miệng có thể nhìn ra tâm tình thật tốt.

Nhưng mà, khi hắn tìm khắp cả biệt thự, sau đó cũng không tìm được di động đã lấy đi từ trong túi xách của Cận Tử Kỳ, muốn cười cũng không cười được.

Chuyện gì xảy ra? Hắn rõ ràng đặt ở trên bàn trà, tại sao lại không thấy bóng dáng rồi!

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã mười một giờ bốn mươi, bên trán Tống Kỳ Diễn rịn ra một tầng mồ hôi, đây không phải là hại cha rồi sao?

Hắn lại qua loa càn quét trong phòng một lần nữa, nơi nào mà có bóng dáng của cái máy kia!

Trong đầu Tống Kỳ Diễn đột nhiên thoáng hiện lên một chủ ý khác, hắn cũng không cố quá nhiều, bắt đầu cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Trên đường đi đến Vương Phủ lầu, trước tiên hắn đi một chuyến đến cửa hàng mua điện thoại di động, đi vòng vo vài vòng ở trong trung tâm mua sắm cũng không thấy điện thoại di động có kiểu dáng tương tự của Cận Tử Kỳ.

Dưới ánh đèn chói loá, tầm nhìn hai mắt hắn bắt đầu thấy mơ hồ, ngẩng đầu lướt mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường.

Huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, nếu như đến trễ, Cận Tử Kỳ sẽ không kiên nhẫn ở nguyên một chỗ mà chờ hắn —

Tống Kỳ Diễn dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tuỳ tiện chỉ một cái điện thoại di động trong tủ nằm riêng biệt độc lập ở quầy giới thiệu sản phẩm: "Lấy cái này."

Cô bán hàng cười không khép miệng, vội vàng hướng đồng nghiệp bên cạnh lập hóa đơn thét to: "Nhanh chóng giao điện thoại di động cho tiên sinh!"

Đây là kiểu dáng mới nhất trong tháng này, bởi vì giá cả quá cao đến bây giờ vẫn không bán được một máy, thật vất vả mới gặp được một vị kim chủ phóng khoáng như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

"Đưa điện thoại di động cho tôi."

Quét thẻ xong Tống Kỳ Diễn nhìn thấy cô bán hàng tỉ mỉ kiểm tra tính năng điện thoại di động, chợt cảm thấy bực mình, nhíu mày giựt lấy điện thoại di động, đem di động ném xuống đất.

Cô bán hàng không dám tin trừng to mắt, đây chính là cái di động trị giá một vạn nha!

"Tiên sinh ngài -- "

Nhưng Tống Kỳ Diễn trái lại tự cho là đúng, giày da đã đạp mấy cái lên vỏ bọc điện thoại di động, sau khi nhặt lên ngay trước vô số ánh mắt kinh ngạc lại đem chà xát ở trên tường lên xuống trái phải vài lần.

Xem xét ba trăm sáu mươi lăm độ cái di động mới tinh bị hắn làm cho vô cùng thê thảm không chỗ nào không bị ảnh hưởng, Tống Kỳ Diễn xác định bộ dạng nó nhìn qua không giống như là không có người sử dụng qua mới hài lòng.

Người hướng dẫn mua sắm và các khách hàng khác thấp giọng thổn thức thảo luận, Tống Kỳ Diễn lại hoàn toàn không để ý tới, nhét di động vào trong túi quần, xoay người rời khỏi cửa hàng, nổ máy xe chạy lấy người.

...................

Mặc dù Tống Kỳ Diễn hành động trơ trẽn như vậy, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn phải ngoan ngoãn đi đến Vương Phủ lầu.

Ngay cả chính cô cũng không hiểu, thiên kim Cận gia không kiêu ngạo không cúi đầu vì cái gì lại dễ dàng khuất phục dưới dâm uy?

Đem xe dừng ở cửa Vương Phủ lầu xong, Cận Tử Kỳ cúi xuống vừa rút chìa khóa xe vừa hướng tới cửa ra vào, nhất thời không quan sát đã đụng vào người đàn ông trước mặt.

Đó là một người đàn ông ngoại quốc, bất ngờ không đề phòng bị Cận Tử Kỳ đâm trúng, văn kiện trong tay đều rơi rớt trên mặt đất.

"Tôi xin lỗi." Cận Tử Kỳ sử dụng Anh văn lưu loát xin lỗi đồng thời ngồi xổm xuống giúp anh ta nhặt văn kiện.

Người đàn ông kia vốn là đang gọi điện thoại, bị Cận Tử Kỳ va chạm như vậy, đề tài giữa đường bị cắt đứt, nhất thời cũng mất hứng, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Cận Tử Kỳ, lúc ban đầu là không kiên nhẫn chuyển thành kinh ngạc.

"Cô Cô Cô......." Anh ta sử dụng một hơi Trung văn mang vị nước ngoài lặp lại một chữ.

Cận Tử Kỳ xưa nay không thích bắt chuyện với người lạ, vừa rồi cô vội vàng muốn giúp đỡ người đàn ông ngoại quốc này bị một trận bung xổ, cho nên bây giờ cô cũng không có hứng thú cùng anh ta nói thêm một câu.

Huống chi, anh ta ngoại trừ dùng tay chỉ cô, cô cô cô một hồi, lại thuỷ chung không thấy đoạn sau.

Cận Tử Kỳ hướng đến anh ta khẽ gật đầu xin lỗi, bản thân mình lập tức quay đầu đi vào Vương Phủ lầu, dùng cánh cửa ngăn cách ánh mắt quan sát của anh ta.

Người đàn ông kia một hồi lâu mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, trong điện thoại di động truyền đến giọng đàn ông trầm thấp mang theo hoang mang: "David, làm sao đột nhiên ầm ĩ như vậy, xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông được gọi là David nhìn khắp mọi nơi, đã không tìm được bóng dáng của Cận Tử Kỳ, mới lấy lại tinh thần trả lời người đầu bên kia điện thoại: "Không cẩn thận bị người ta đụng trúng, Richie, anh mới vừa nói anh muốn về nước sao?"

Người đàn ông đầu bên kia điện thoại cười nói: "Có thể, Tình Vân luôn luôn hy vọng có thể về nước tổ chức hôn lễ."

"Richie," David ấp a ấp úng mở miệng, bộ dạng chần chờ: "Tôi vừa rồi dường như nhìn thấy........"

Chẳng qua anh ta còn chưa nói hết, ống nghe điện thoại di động đã truyền đến một giọng nữ nhẹ vui sướng: "A Viễn, tại sao không ngủ thêm một lát, dậy sớm như vậy gọi điện thoại cho ai đấy?"

Không cần tận mắt nhìn thấy, David cũng có thể tưởng tượng ra một hình ảnh khác: người thanh niên toàn thân mặc trang phục thoải mái màu trắng ngồi ở trên ghế sofa, một phụ nữ xinh đẹp dịu dàng từ phía sau vòng qua cổ của anh, theo thói quen hôn lên khoé môi của anh.

"David, anh mới vừa nói cái gì, lặp lại một lần nữa đi, tôi không nghe rõ."

"Không có gì." David cuối cùng vẫn nuốt xuống lời đã đến miệng, chuyển đề tài khác: "Chờ anh đến Trung Quốc liền gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi đi đón các người."

"Được." Người ở đầu bên kia điện thoại đáp ứng: "Vậy trước tiên như vậy đi, tôi và Tình Vân làm bữa ăn sáng."

Cúp điện thoại, David quay đầu lại ngắm nhìn Vương Phủ lầu, nhiều năm như vậy, có thể chỉ là anh ta nhìn lầm rồi.

Trong lúc đang thu dọn văn kiện vào cặp, một chiếc Maybach lao vùn vụt từ đầu đường chạy tới trước mặt, người đàn ông trên ghế lái chợt lóe lên ở trong tầm mắt của David, làm cho anh nhịn không được đuổi theo lên phía trước hai bước.

"Làm sao có thể..." Nhìn qua đuôi xe đi xa, David dụi dụi mắt, rồi sau đó lắc lắc đầu lầm bầm lầu bầu: "Anh ta hẳn là ở Australia, không thể nào là anh ta, không thể nào, nhất định là mình hoa mắt."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio