"Thật ra tôi rất nhớ gia đình, không biết sau chuyến du lịch này, anh có thể dành ra một chút thời gian cho tôi quay về nước được không?"
Biết Cao Anh Quân là người tham công tiếc việc, tối ngày ở trong văn phòng không rời nửa bước nên khi nói ra câu nói này, cô đã chuẩn bị tinh thần, cô sợ anh sẽ khó chịu và nổi giận với cô vì ít chuyện riêng.
Nhưng ngoài sự mong đợi của Nguyệt Hương Lan, anh không những không khó chịu, ngược lại còn điềm đạm đồng ý.
"Được! Tôi sẽ sắp xếp thời gian để cùng cô sang đó."
"Anh nói thật sao?"
Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên nhìn anh, vì câu trả lời khác với những gì cô nghĩ nên trong phút chốc cô không dám tin nổi vào tai mình, một lần nữa hỏi lại.
Cao Anh Quân vẫn điềm đạm, gật đầu.
"Ừ!"
"Cảm ơn anh rất nhiều!"
Nghe được lời xác nhận từ anh, Nguyệt Hương Lan không kiềm được cảm xúc mà nhào người đến ôm chặt lấy anh, hành động vô tư của cô khiến anh không kịp nghĩ đến.
Khuôn mặt cứng đơ, đôi tay lơ lửng trên không trung, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng ngực, trái tim như được sưởi ấm, một loại cảm xúc ấm áp dâng lên khiến cơ thể anh dần nóng giữa cái lạnh về đêm của đảo Panik.
Nguyệt Hương Lan vẫn vô tư ôm chặt lấy anh, vì niềm vui sướng sắp được quay về nơi quê nhà mà lòng cô vô cùng cảm kích, không thể kiềm được cảm xúc mà quá phận, làm trái với một quy định trong hợp đồng.
Một lúc sau, Nguyệt Hương Lan dần bình tĩnh lại, cô e thẹn buông cơ thể của Cao Anh Quân ra, ánh mắt ái ngại nhìn anh, khuôn mặt điềm đạm vẫn như vậy.
Nguyệt Hương Lan cười gượng, cô nói.
"Thành thật xin lỗi anh, tại lúc nãy tôi vui quá nên mới làm như vậy.
Anh đừng tăng tiền nợ lên nha."
Ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, Cao Anh Quân thoát khỏi những cảm xúc trong lòng, anh gật đầu, đáp.
"Không sao, tôi không tăng lên đâu, đừng lo!"
"Cảm ơn anh!"
Nguyệt Hương Lan cười tươi, nụ cười rạng rỡ trông rất dễ thương, đôi mắt như biết cười khiến anh một lần như bị cảm xúc chi phối mà đơ người.
Nguyệt Hương Lan sau nụ cười đó thì cũng vui vẻ quay về phòng, tâm trạng cũng khá khẩm hơn.
giờ sáng, hòn đảo Panik vẫn yên tĩnh trong màn đêm, sóng biển nhẹ nhàng dạt vào bờ từng hồi.
Trong căn phòng tối tăm, ánh đèn ngủ nhỏ nhoi thắp sáng một căn phòng ngủ, một đôi trai gái nằm trên giường ngủ, khoảng trống ở giữa được đặt một chiếc gối dài, chiếc gối như biên giới giữa bọn họ.
Cao Anh Quân nằm ngửa, tay đặt lên trán, mắt nhìn lên trần nhà tối tăm, trong đầu hiện lên những hình ảnh của Nguyệt Hương Lan, khoảnh khắc cô mỉm cười thật tươi, cái ôm chặt ấm áp luôn xuất hiện mỗi khi anh nhắm mắt lại.
Hình ảnh đó khiến anh không thể nào ngủ được, trong đêm thanh vắng, anh lại nghĩ về một người con gái, mọi khoảnh khắc đẹp nhất của cô ấy đều xuất hiện trong tâm trí, trái tim như được sưởi ấm một lần nữa, cảm giác ấm áp xen lẫn niềm vui khiến anh trằn trọc không yên.
Liếc nhìn Nguyệt Hương Lan đang say ngủ, nhìn cô yên giấc trên giường, khoảnh khắc nhìn cô ngủ là thứ anh thấy cô xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất nhưng anh lại không biết tại sao, khi nhìn cô những lúc như vậy, trong đầu lại hiện lên một câu nói.
"Cô ấy xinh đẹp thật!"
Anh không biết từ khoảnh khắc nào mà tâm trí anh đã ghi lại bóng hình của cô nhưng cảm giác này rất khác biệt, nó không giống như những lần anh nghĩ đến tài liệu hay hồ sơ mà cảm giác khi nghĩ đến cô khiến anh thấy rất thích thú.
Vô thức lại mỉm cười không tự chủ, cả đêm có một người đàn ông gác tay lên trán, lặng lẽ nhớ hình bóng một người, cảm xúc trong lòng vẫn không biết, yêu thích hay thiện cảm cũng chưa phân biệt được.
Một đêm thật dài, Cao Anh Quân dường như đã không ngủ.
Những ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày, họ đóng vai làm vợ làm chồng trước mặt mọi người, những hành động thân mật, ngọt ngào như những cặp vợ chồng son thật sự.
Chơi mãi rồi cũng đến lúc về, ngày cuối cùng ở lại Panik cũng kết thúc, hành lý lúc đi rất ít nhưng khi về ai cũng có đồ để mang theo.
Nguyệt Hương Lan cùng Cao Anh Quân và mọi người trở về thành phố.
Suốt hành trình cô luôn mỉm cười, sự hào hứng lộ rõ trên khuôn mặt thanh thuần, vì lời hứa của Cao Anh Quân mà khiến cô rất mong chờ, mong muốn trở về quê nước còn khiến cô mất ngủ.
Đêm trước khi về, cô đã không thể ngủ yên vì phấn khích.
Trong lúc, Nguyệt Hương Lan vẫn đang vui vẻ nhìn ngắm phong cảnh, Cao Anh Quân vừa lái xe vừa nghe nhạc, một bài hát nhẹ nhàng, thư giãn, rất hợp với phong cảnh bên ngoài.
Reng!
Tiếng điện thoại vang lên ngay sau khi xe của họ dừng đèn đỏ, Cao Anh Quân cầm điện thoại lên nghe máy, đầu dây bên kia là Cao phu nhân, giọng nói nhẹ nhàng được anh bật loa lớn vang lên.
"Mẹ gọi chúng tôi làm gì ạ?"
Nguyệt Hương Lan thay anh lên tiếng.
"Ta gọi để báo tin, ông bà nội của Anh Quân sẽ về nhà vào ngày mai nên ta muốn báo trước cho các con biết mà kịp chuẩn bị!"
"Ông bà nội? Được rồi, con hiểu rồi mẹ!"
Cao Anh Quân nhíu mày khi nghe ông bà nội sẽ về nhà của họ ở, anh đáp lại.
"Ừm, ta nói vậy thôi, có gì ta sẽ nói thêm ở nhà!"
"Dạ."
Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó, Nguyệt Hương Lan khó hiểu nhìn anh, nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ, đôi mày nhíu chặt, anh thở dài rồi tiếp tục lái xe.
Nguyệt Hương Lan khó hiểu trước hành động đó, cô thắc mắc hỏi.
"Anh sao vậy, bộ anh với ông bà nội không hòa thuận sao?"
Câu hỏi của cô cất lên, Cao Anh Quân không nhìn cô, anh thở dài, đáp.
"Không phải vậy, tôi chỉ đang suy nghĩ một vài thứ thôi.
Cô chợp mắt một chút đi, đường về còn rất xa, nghỉ ngơi cho lại sức."
"Được!"
Thấy anh không có ý muốn trả lời câu hỏi của mình, Nguyệt Hương Lan cũng không muốn tìm hiểu quá sâu về đời tư của anh, cô dựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt lại.
Cao Anh Quân lặng lẽ nhìn cô, thấy cô đã ngủ thì anh mới yên tâm.
Trong lòng anh đang lo lắng cho cô, vì sắp tới cô mới thật sự phải làm một nàng dâu đúng nghĩa, công dung ngôn hạnh, giỏi việc bếp núc, quán xuyến gia đình, yêu chồng thương con, làm một người con dâu thật sự..