Buổi tiệc náo nhiệt kết thúc vào nửa đêm, những người say xỉn nằm tại chỗ ngủ.
Cao Anh Quân vì vẫn còn chút tỉnh táo mà đưa Nguyệt Hương Lan về phòng, thấy cô đã say đến ngủ thiếp đi mà lắc đầu ngao ngán.
Đặt cơ thể cô nằm xuống dưới, một mùi hương nồng bốc lên từ cơ thể cô, ngoài ra còn một mùi rất khác, anh nhíu mày nhìn cô một lúc rồi cũng mặc kệ.
Trong đầu nghĩ cũng chỉ là mùi thức ăn do cô đã ở trong bếp nửa ngày.
Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Hương Lan bị cơn đau thắt bụng làm cho tỉnh giấc, trên trán toát mồ hôi mà chạy nhanh vào nhà vệ sinh trong phòng.
Cao Anh Quân nghe tiếng động thì cũng thức giấc, nhìn lên đồng hồ treo tường thì cũng chỉ mới giờ sáng, nhìn thấy ánh đèn nhà vệ sinh đang sáng, không thấy Nguyệt Hương Lan trên giường, anh nhún vai rồi ngủ tiếp.
Vài tiếng sau, cơn đau bụng vẫn duy trì mãi khiến Nguyệt Hương Lan xanh mặt, lê cơ thể mệt mỏi ngồi xuống giường.
"Đau bụng quá đi mất!"
Cô nhìn xung quanh căn phòng thì cũng không thấy được viên thuốc nào, thầm thở dài trong lòng rồi nhìn Cao Anh Quân, dù không muốn làm phiền nhưng cũng vì đau bụng quá mức, cô phải gọi anh dậy.
"Anh Quân, anh ơi!"
Cao Anh Quân nhíu mày mở mắt ra nhìn cô, thấy khuôn mặt đã tái xanh liền ngồi bật dậy đi đến chỗ cô, anh quan tâm hỏi han.
"Cô sao vậy? Sao mặt tái mét rồi?"
"Tôi không biết nữa..
nhưng tôi đau bụng quá đi, anh có thể đi mua dùm tôi ít thuốc đau bụng được không?"
Nguyệt Hương Lan nhăn mặt vì cơn đau bụng, tay đè phần bụng xuống, cố gắng giảm cơn đau bụng đi.
Cao Anh Quân tặc lưỡi nhìn đồng hồ rồi lại quay sang nhìn cô, đáp.
"Giờ này tiệm thuốc không ai mở cửa nữa đâu.
Cô ngồi đây đợi tôi một lát, tôi đi tìm nước cho cô uống đỡ!"
"Ừm, nhanh nha."
Nguyệt Hương Lan hết cách đành đồng ý, ngồi trên giường chờ đợi anh, cơn đau bụng khiến cơn buồn ngủ của cô cũng biến mất.
Cao Anh Quân đi xuống nhà liền thấy Mộng Lệ Hoa cũng đang ôm bụng lục lọi trong bếp, anh đi đến chỗ tủ lạnh rồi cầm lấy một chai nước đã được đánh dấu sẵn, vừa rót nước vào ly vừa lên tiếng.
"Em làm gì ở đây vậy, sao tối rồi còn không ngủ?"
"Em đau bụng nên xuống đây pha nước uống cho đỡ ấy mà, mà sao anh cũng còn thức vậy?"
"Chị hai em cũng bị đau bụng, anh xuống lấy nước dừa cho cô ấy uống."
Cao Anh Quân khá ngạc nhiên khi biết không chỉ có Nguyệt Hương Lan là đau bụng mà Mộng Lệ Hoa cũng bị tương tự.
Khi trở về phòng, thấy Nguyệt Hương Lan đang ngồi dưới sàn, hai tay nhấn bụng thì liền ngồi xuống bên cạnh, tay cầm ly nước dừa mang đến cho cô.
"Uống đi cho đỡ, khi nào các tiệm thuốc mở cửa rồi tôi đi mua cho cô uống."
"Cảm ơn anh.."
Nguyệt Hương Lan ngại ngùng cầm ly nước lên uống, ánh mắt lén nhìn anh, thấy anh vẫn còn nhíu mày khó chịu, cô hạ ly nước xuống rồi lên tiếng.
"Xin lỗi anh, do tôi mà anh phải thức, hay anh lên giường ngủ đi cho khỏe còn có sức đi làm nữa."
"Không sao, cô lo cho bản thân mình trước đi đã, tôi thức đêm quen rồi, không sao!"
Nguyệt Hương Lan nghe vậy thì mỉm cười nhẹ, trong lòng thấy chút ấm áp mà uống cạn ly nước dừa.
Một lúc sau, cơn đau bụng cũng giảm nhẹ xuống.
Cô lặng lẽ nhìn anh, Cao Anh Quân ngồi trên bàn làm việc, đèn làm việc mở sáng, anh cũng thức cùng cô mà không ngủ, giờ cũng gần sáng mà anh chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ, cô vừa lo vừa thấy hạnh phúc đến lạ thường.
Mặt trời sáng rọi chiếu ra lớp cửa kính, Nguyệt Hương Lan vừa định lấy quần áo cho anh thì bị anh ngăn lại, trên người vẫn mặc bộ đồ thun dài, anh lên tiếng.
"Hôm nay tôi không đi làm, cô không cần phải chuẩn bị quần áo cho tôi đâu!"
Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên nhìn anh, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại, cô đáp.
"Sao tự nhiên lại nghỉ, anh bị sao hả?"
"Không sao, tại tôi thấy cô chưa khỏe, với cả nay công việc cũng giảm bớt, tạm thời nghỉ ở nhà một hôm cũng không sao."
"Vậy tôi có làm phiền anh quá không?"
Nghe anh nói vậy, trong lòng có thấy rất ngại vì đã làm phiền đến anh.
Cao Anh Quân lắc đầu đi đến, xoa nhẹ mái đầu nhỏ.
"Cô là vợ tôi mà, không phiền đâu!"
Nói rồi, anh rút tay lại đi vào phòng tắm.
Nguyệt Hương Lan được anh xoa đầu thì rất thích, trong tim lại càng thấy thích anh hơn rất nhiều, trên môi cô nở một nụ cười tươi.
Bên dưới nhà, mọi người đều có mặt ở phòng khách từ rất sớm, mặt ai nấy đều xanh xao, môi khô lại, khuôn mặt nhăn nhó nhìn nhau.
Một trong số những người ở mặt dưới nhà lên tiếng, giọng nói không cao cũng không thấp vang lên.
"Chị hai! Coi bộ con dâu chị nấu đồ không ổn rồi đó, làm đau bụng hết cả gia đình rồi!"
Cao phu nhân cũng không thể tránh khỏi chuyện bị đau bụng, bà ấy vừa xoa bụng vừa đáp lại, trong lời nói vẫn bênh vực Nguyệt Hương Lan.
"Đâu phải là do con bé đâu mà em trách mắng nó, lỡ đâu là do chúng ta ăn uống nhiều quá nên không thể tiêu hoá được rồi đau bụng thì sao, trách nhầm là tội lắm đó!"
"Trời ạ, con em nó không uống bia uống rượu mà còn đau bụng lên, vậy chị nói xem, không phải tại món lẩu đó thì là do cái gì đây?"
"Em.."
"Thôi, mọi người bớt tranh cãi đi, đau bụng mà cãi nhau được là còn khỏe!"
Cao Bác Thiên lên tiếng giải vây nhìn vợ và em gái đang cãi nhau vì món lẩu do Nguyệt Hương Lan nấu, một người bênh một người cãi, cả hai dù im lặng cũng vẫn không hài lòng về đối phương.
Nguyệt Hương Lan và Cao Anh Quân vẫn chưa hay biết chuyện gì, cả hai cùng nhau đi xuống nhà thì liền bắt gặp những ánh mắt dò xét, Cao Anh Quân thấy họ đều nhìn về hướng cô thì thấy khá khó chịu, anh đi lên trước mặt cô, che chắn những ánh mắt không thiện ý.
Trương Trúc Hy thấy cô đến thì cười nhẹ, nhanh miệng lên tiếng.
"Xem kìa, người nãy giờ chúng ta nhắc cuốI cùng cũng có mặt!"
"Hương Lan con.."
Nguyệt Hương Lan ngơ ngác nhìn mọi người, Cao Anh Quân nhíu mày nghe những người khác trong gia đình lên tiếng.
"Cháu dâu, con nấu ăn kiểu gì mà khiến cả gia đình cô ăn xong đau bụng lên hết vậy?"
"Con.."
Nguyệt Hương Lan vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt bối rối nhìn mọi người.
"Ta biết con nấu ăn cũng rất tốt nhưng tại sao lần này con kì quá vậy?"
"Con không có làm gì cả, có chuyện gì vậy mọi người?"
"Mọi người ăn đồ ăn của cô nấu thì bị đau bụng cả đêm.."
Dương Bạch Dao thấy cô bối rối thì lên tiếng giải thích, dù đi cùng Trương Trúc Hy nhưng cô ấy vẫn không tránh khỏi việc bị đau bụng.
Cao Anh Quân quay sang nhìn Nguyệt Hương Lan, cô lắc đầu, bàn tay bấu chặt góc áo, cúi đầu xuống không biết nói gì.
Anh thở dài rồi quay sang nhìn mọi người lên tiếng giải thích thay cô.
"Mọi người bình tĩnh đi ạ, không chỉ riêng mọi người bị như vậy đâu, em ấy cũng đau bụng mà, chắc do chúng ta ăn liên tục nên đường ruột tiêu hoá không được tốt thôi.!"
"Cao Anh Quân, con đừng bênh vợ con như vậy, rõ ràng là do tài nấu nướng của con bé có vấn đề!"
Thấy mọi người bắt đầu lấn át Nguyệt Hương Lan, Cao Anh Quân nhăn mặt kéo cô lại gần, anh quay sang nhìn Trương Trúc Hy, cô ta thấy vậy liền giả vờ đau bụng để qua mắt anh..