Cả đêm như bị mất ngủ, chiếc máy tính vẫn sáng đèn nhưng người ngồi trước màn hình lại chỉ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cả người ngã về phải sau dựa vào ghế.
Đôi mày nhíu lại mà trầm tư suy nghĩ, những cảm xúc thoáng qua lại vô tình khiến anh cảm thấy rất khó hiểu, một tình cảm mập mờ đối với Nguyệt Hương Lan.
Cao Anh Quân cũng không hiểu trong lòng đang nghĩ gì, cảm giác khó chịu khi thấy cô cùng Lăng Khôi đứng cạnh nhau.
Hành động xoa đầu lại càng khiến anh thấy chướng mắt, anh ngồi dậy rồi kéo ngăn tủ ra, một bản hợp đồng hôn nhân được cất giữ trong đó.
Cao Anh Quân cầm nó lên rồi xem lại những gì đã ghi trong hợp đồng, cả hai người đã chung sống được tháng, cả hai đều làm đúng như trong hợp đồng đã ký, nhìn chữ ký của Nguyệt Hương Lan trên tờ giấy, trong lòng anh lại cảm thấy bối rối.
Cạch!
"Anh Quân, sao giờ này con còn chưa về phòng ngủ?"
Cao phu nhân bất ngờ đẩy cửa đi vào trong, Cao Anh Quân nhanh chóng giấu tờ hợp đồng vào giữa những tờ giấy tài liệu của mình, anh đứng dậy che đi đống giấy tờ trên bàn rồi đáp.
"Dạ, con còn vài thứ cần làm nên chưa về phòng thôi mẹ!"
"Vậy hả? Ừm, có gì thì làm nhanh nhanh rồi về phòng ngủ với vợ con đi, để nó ngủ một mình thì kỳ lắm."
"Dạ, con nhớ rồi ạ!"
"Ừm."
Nói rồi, Cao Anh Quân đẩy nhẹ bà ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, khi cánh cửa đóng lại anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì bà bất ngờ xuất hiện trong phòng khiến anh không kịp chuẩn bị, nhìn tờ hợp đồng bị làm cho nhăn nheo, anh thở dài rồi cất vào tủ, khoá lại thật kỹ.
Ngày hôm sau, Nguyệt Hương Lan vẫn tiếp tục đi làm nhưng ở đầu con đường, Lăng Khôi cùng chiếc xe của cậu ta đã chờ sẵn ở đó, thấy Nguyệt Hương Lan đi đến, cậu liền dập điếu thuốc trên tay.
"Cậu đợi mình sao?"
Nguyệt Hương Lan mỉm cười thay lời chào, nhìn thấy Lăng Khôi cô khá ngạc nhiên, không nghĩ cậu sẽ xuất hiện ở đây để đón mình.
"Ừm!"
"Cậu đợi mình lâu không, tự nhiên đến đón mà không báo trước, mình không sắp xếp được thời gian."
Nguyệt Hương Lan cười ngại khi nghe Lăng Khôi xác nhận đang đợi mình thì thấy rất ngại, vừa nói vừa gãi đầu.
"Không sao, mình cũng mới đến thôi!"
Lăng Khôi biết tính cô bạn hay ngại ngùng, xấu hổ, cậu cười cười rồi lắc đầu đáp.
Nghe vậy, Nguyệt Hương Lan cũng không nói gì hơn.
"Lên xe đi, mình đưa cậu đến chỗ làm!"
"Cảm ơn cậu."
Nguyệt Hương Lan bước vào trong xe, Lăng Khôi đóng cửa xe lại rồi cũng vào xe bằng đường khác, chiếc xe khởi động rồi cũng bắt đầu lăn bánh.
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Trương Trúc Hy mỉm cười đắc ý quay sang nhìn Dương Bạch Dao, trên tay cô ta là đoạn quay phim của hai người họ, nụ cười trên môi lại càng trở nên gian xảo hơn.
"Nhìn cô như vậy mà cũng biết được nhiều thứ quá đó, Bạch Dao!"
Dương Bạch Dao chỉ im lặng không đáp, đôi mắt vẫn chỉ nhìn theo hướng mà chiếc xe đã đi qua, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng suy nghĩ gì cũng chỉ có một mình cô ấy biết.
"Đi thôi!"
Trương Trúc Hy lên tiếng ra hiệu, Dương Bạch Dao gật đầu rồi ngồi vào xe, chiếc xe bốn bánh cũng bắt đầu lăn bánh theo sau xe của Lăng Khôi, đi đến nơi làm việc của Nguyệt Hương Lan.
Nguyệt Hương Lan và Lăng Khôi vẫn chưa biết họ đang bị theo dõi, qua ống kính điện thoại của Dương Bạch Dao, Nguyệt Hương Lan bước từ xe của Lăng Khôi xuống, trên môi nở nụ cười tươi.
"Cảm ơn cậu nhé!"
"Không có gì, cậu đi làm vui vẻ nhé!"
Lăng Khôi lắc đầu cười đáp, tay nhẹ xoa mái đầu của cô, Nguyệt Hương Lan bị chọc ghẹo liền dùng tay đánh vào vai cậu một cái, khuôn mặt đanh lại đáp.
"Đừng xoa đầu tớ, người khác nhìn thì hiểu lầm chết!"
"Hiểu lầm hả? Mình không sợ đâu, xoa đầu cậu vui mà."
"Thôi, đừng chọc mình nữa, mình vào làm nha!"
"Ừm."
Thấy cũng sắp đến giờ quán mở cửa, Nguyệt Hương Lan cũng không muốn nán lại đây quá lâu, Lăng Khôi cũng biết ý mà ngừng trêu chọc, cả hai chào tạm biệt nhau rồi đi.
Nhìn Nguyệt Hương Lan đi vào một quán thịt nướng, Trương Trúc Hy âm thầm chụp lại tên quán ăn, chiếc xe màu đỏ chạy lướt qua quán ăn, Dương Bạch Dao và Trương Trúc Hy đã ghi nhớ lại con đường này và quán ăn này.
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau nhưng vẫn chung một mục đích là giành lấy Cao Anh Quân khỏi ta Nguyệt Hương Lan.
Chiều tối, vào khoảng thời gian giảm bớt khách, quán cũng bắt đầu dọn dẹp để đóng cửa, Nguyệt Hương Lan bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ cô em gái nơi quê nhà gọi đến.
Lặng lẽ khỏi tạp dề ra rồi đi đến nơi vắng người nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng qua điện thoại được Nguyệt Hương Lan nghe thấy, trên môi liền nở một nụ cười.
"Chị hai! Em nhớ chị quá đi mất!
Đã rất lâu rồi cô không được nghe em gái mè nheo với mình, giờ đây nghe thấy lại vui đến lạ thường.
Không để em gái đợi lâu, Nguyệt Hương Lan đã nhanh chóng đáp lời lại, trong ý đầy yêu chiều.
"Chị cũng nhớ em nữa, nghe nói em nhận được học bổng đi du học sao? Thế đã chuẩn bị gì chưa nè?"
Nghe Nguyệt Hương Lan hỏi vậy, cô em gái suy nghĩ một lúc rồi trả lời, giọng nói trở nên tinh nghịch.
"Xong hết rồi ạ, nhưng đang phải chờ tiền cứu viện của chị hai đây nè!"
"Vậy đó sao? Thế bây giờ còn thiếu bao nhiêu vậy?"
"Dạ, chỉ còn thiếu triệu nữa thôi ạ!"
"Ừm, khi nào em đi?"
"Dạ sáng ngày mốt đó chị."
Nguyệt Hương Lan nghe xong thì à ừ, nhìn số ngày sắp nhận lương cũng đã đến, ngày mai có lẽ sẽ có đủ tiền để chuyển về nhà cho em gái, cô mỉm cười rồi đáp, lau nhẹ tay đi mồ hôi trên trán.
"Được ngày mai chị chuyển tiền về cho em nhé, bây giờ chị bận rồi, lát nữa chúng ta sẽ nói thêm."
"Dạ!"
Nói rồi, Nguyệt Hương Lan liền tắt điện thoại rồi đi vào lại trong quán phụ việc cùng mọi người.
Đến khi về nhà tay chân đã rã rời trên người cũng bốc lên mùi thịt nướng, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, Nguyệt Hương Lan liền gọi điện cho em gái ở quê nhà, chuông điện thoại reo lên một lúc cũng có người nhấc máy, nhìn người nhà qua màn hình điện thoại khiến Nguyệt Hương Lan rất vui, nói là gọi cho họ đã nhiều lần nhưng lần nào cũng quên, giờ mới có thể yên ổn gọi điện.
"Chị hai! Em nhớ chị quá đi!!"
Câu nói mở đầu của cô em gái là câu nhớ chị, Nguyệt Hương Lan mỉm cười, trong lòng thấy rất ấm áp và hạnh phúc.
"Nhìn chị hai đẹp gái quá đi mất!"
Đôi mắt to tròn như biết cười mà cong lên một đường tròn, hai má lúm đồng tiền hiện ra trên khuôn mặt khi em gái Nguyệt Hương Lan nở nụ cười.
Nhìn em gái vẫn vui vẻ như vậy, Nguyệt Hương Lan cũng không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.
"Thôi đi cô nương nhỏ, nay em có người yêu rồi phải sao?"
"Ơ..
ai nói chị nghe vậy?"
Nghe Nguyệt Hương Lan nói vậy, nụ cười trên môi liền tắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác.
"Còn ai nữa đây, em định giấu chị đó à, Nguyệt Hương Ánh!"
"Em đâu có.."
Bị cô gọi thẳng tên, Nguyệt Hương Ánh liền mếu máo lắc đầu.
Nhìn em gái đáng yêu như vậy, Nguyệt Hương Lan cũng chỉ biết cười trừ cho qua.
Một lúc sau, Nguyệt Hương Ánh sau khi đã bình tĩnh lại thì mới để ý đến chỗ cô đang ngồi, nhìn đồ đạc trong phòng qua màn hình, Nguyệt Hương Ánh không thể không lên tiếng hỏi.
"Chị hai, chị đang ở đâu vậy? Nhìn không giống căn phòng mà lúc trước em nhìn thấy."
Nguyệt Hương Lan nghe xong liền giật mình mà cười gượng, cô đáp.
"À, chị mới sửa lại căn phòng nên em nhìn hơi khác đó thôi chứ chị vẫn ở chỗ cũ mà."
"Dạ!"
Nguyệt Hương Ánh cũng không nghi ngờ gì mà tin vào lời nói của cô, trong phút thoáng qua, khuôn mặt Nguyệt Hương Lan đã tái xanh.
Cạch!
"Chị hai!"
Hai tiếng động cùng lúc vang lên, Cao Anh Quân vừa mở cửa bước vào phòng thì liền nghe tiếng gọi chị hai phát ra từ điện thoại của Nguyệt Hương Lan, anh cúi đầu nhìn xuống Nguyệt Hương Lan chuyển gốc ngồi.
"Hả..?".