Tại sân bay, chuyến bay mà Lăng Khôi đã đặt lúc nãy đã cất cánh một phút trước, bọn họ đã trễ nên không thể lên máy bay, đặc biệt hơn là Nguyệt Hương Lan không mang theo hộ chiếu, vali hay những thứ gì khác, tay trắng đi đến sân bay cũng không thể làm gì được.
Cả hai mệt mỏi ngồi xuống ghế tại sân bay, đôi mắt rưng rưng những giọt lệ, Nguyệt Hương Lan cố kìm cho bản thân không khóc, tay cầm tấm thẻ đen mà Cao Anh Quân vừa đưa mà thở dài.
"Tạm thời có lẽ chúng ta phải đợi sang ngày mai, cậu cũng đừng lo lắng, chúng ta sẽ về đến đó nhanh thôi."
Lăng Khôi cũng bất lực mà thở dài, biết làm sao khi chuyện này quá đột ngột, cậu cũng không chuẩn bị trước, vé máy bay cũng vừa mới đặt, làm sao có hiệu nghiệm ngay lập tức được cơ chứ.
Nhưng nhìn thấy Nguyệt Hương Lan u sầu như vậy, trong lòng cậu cũng không thoải mái gì, cảm thấy đau nhói cứ dâng lên trong lòng ngực, bàn tay to lớn nhẹ vuốt tấm lưng nhỏ run run, Nguyệt Hương Lan lại đang cố gắng để cô không khóc.
"Mình đưa cậu về nhà nhé? Ngày mai chúng ta sẽ quay lại đây rồi lên máy bay!"
"Không đâu.."
Nghe cậu nói vậy, Nguyệt Hương Lan liền lên tiếng, những giọt lệ trong suốt được cô lau đi, hàng mi ướt sũng, cô ngẩng đầu nhìn cậu rồi nói thêm.
"Hiện tại cậu dẫn mình ra ngân hàng được không? Mình phải chuyển số tiền này về cho mẹ để mẹ có thể đóng cho người ta, như vậy thì ba mình mới có thể phẫu thuật được, mình cũng yên tâm hơn."
"Cũng được, vậy thì chúng ta nên đi nhanh lên!"
Lăng Khôi gật đầu rồi đứng dậy, Nguyệt Hương Lan cũng đứng dậy ngay sau đó, cả hai cùng nhau rời khỏi sân bay mà tiến đến ngân hàng có tên trên tấm thẻ đen.
Khi đã đến được ngân hàng, Nguyệt Hương Lan nhanh chóng đi đến khu vực chuyển tiền mà làm thủ tục, vì số tiền quá lớn nên làm thủ tục cũng rất lâu, hơn hết tấm thẻ này cũng không phải của cô.
Vặn ốc vặn não rất lâu mới hoàn thành xong phần chuyển tiền, Nguyệt Hương Lan ngồi đợi một lúc thì được báo là hoàn thành, cả hai cầm tấm thẻ rồi quay về nhà.
Mặc khác, điện thoại của Cao Anh Quân vang lên âm thanh thông báo, anh không nhanh không chậm nhìn vào màn hình khóa, trên đó hiện rõ tài khoản của anh vừa bị trừ triệu cộng thêm vài đồng phí nho nhỏ.
Đôi mày nhíu lại rồi quay đi, màn hình điện thoại lại tắt, trong lòng anh không biết tại sao lại dâng lên cảm giác bất an, khó chịu đến lạ thường.
Đêm đến, Nguyệt Hương Lan cùng mọi người tiếp tục trang trí nhà cửa để làm sinh nhật cho Cao Anh Quân, nói là trang trí nhưng thật sự họ không làm lộng lẫy mà chỉ làm đơn giản, vì anh cũng đã lớn rồi nên không phải làm cầu kỳ như những đứa trẻ con.
Trước lúc chờ anh về nhà, Nguyệt Hương Lan tất bật trong nhà bếp cùng bà nội, những món ăn đã được nấu xong đều còn nóng hổi, hơi khói mang theo mùi hương cứ bay lên đầu mũi khiến cơn đói bụng lại dâng lên.
Bà Trương mỉm cười nhẹ rồi nhìn Nguyệt Hương Lan, cô ái ngại mà cười đầu cười trừ, sáng giờ cứ lo chuyện của gia đình mà cô quên mất việc ăn uống nên khi ngửi thấy mùi thức ăn, bụng không kiềm chế được mà đánh trống.
"Nếu con đói thì vào bếp mà ăn, ta có để lại một ít trong đó, con ăn trước đi!"
"Ơ dạ thôi ạ! Con đợi anh ấy về rồi chúng ta cùng ăn ạ!"
Nguyệt Hương Lan nhanh chóng từ chối, cô ngại ngùng mà đi sang nơi khác, ngồi cạnh Mộng Lệ Hoa trên chiếc ghế sofa, mọi thứ đều đã được sắp xếp xong hết giờ chỉ còn đợi nhân vật chính trở về nữa thì bữa tiệc sẽ được bắt đầu.
Nguyệt Hương Lan trong lúc rảnh rỗi thì mở điện thoại ra xem, hơn chục cuộc gọi từ Nguyệt Hương Ánh gọi đến mà cô lại không nghe máy, vội vã cất bước rời khỏi phòng khách tìm nơi vắng vẻ, Nguyệt Hương Lan bấm gọi lại.
Điện thoại vang lên vài hồi chuông thì đầu dây bên kia cũng nhấc máy, Nguyệt Hương Lan không đợi đối phương lên tiếng mà mở lời đầu tiên.
"Sao rồi? Em đã về đến bệnh viện chưa?"
"Dạ rồi nhưng ba vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, đã tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì cả!"
"Ừm, em ráng đợi chị thêm một chút nữa nha, do chị gặp chút vấn đề nên tạm thời chưa qua bệnh viện cùng em và mẹ được, có gì em để ý đến mẹ giúp chị nhé?"
Nguyệt Hương Lan nghe vậy, khuôn mặt cô liền xụ xuống vẻ buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ mà dặn dò em gái để bản thân có thể yên tâm hơn.
"Dạ, mà anh Lăng Khôi, anh ấy ở cùng chị sao?"
Nguyệt Hương Ánh không nhanh không chậm đặt câu hỏi, trong lòng nghi hoặc nhớ lại lời mà Lăng Khôi đã nói lúc trước.
Nguyệt Hương Lan nghe xong thì im lặng một lúc, cô vẫn chưa nói cho gia đình biết bản thân đang ở nước ngoài, vẫn vờ như bản thân đang sống tốt tại một tỉnh thành khác.
Nguyệt Hương Ánh thấy cô không lên tiếng thì nhíu mày, sợ cô sẽ giận mình thì liền nói thêm.
"Em không có ý gì đâu ạ! Tại em thắc mắc nên mới hỏi vậy thôi, nếu sai thì đừng giận em nhé!"
"Không sao.."
"Con về rồi đó à!"
Nguyệt Hương Lan vừa định lên tiếng nói gì đó thì từ trong nhà thanh âm của bà Cao đã vang lên, Nguyệt Hương Lan nhìn vào bên trong thì thấy Cao Anh Quân đã về, cô tặc lưỡi rồi nói với em gái.
"Chị có chút việc bận, em ở với mẹ đi! Ngày mai chị sẽ tới!"
"Dạ!"
Nói rồi, cô liền tắt điện thoại rồi quay vào bên trong, dù là ngày sinh nhật của người mình yêu nhưng trong lòng Nguyệt Hương Lan lại không mấy vui vẻ, trong đầu chỉ nghĩ đến ba mẹ và em gái mà không chú tâm đến việc gì khác.
Đến lúc bữa tiệc bắt đầu, mọi người cùng nhau ngồi ăn thì cô cũng như một bức tường mà không làm gì ngoài ngoài ăn cơm, không gắp thịt cá, không gắp rau củ, chỉ toàn ăn cơm trắng khiến Cao Anh Quân phải để mắt đến.
Nhìn khuôn mặt kỳ lạ của cô, anh nhẹ thì thầm..
"Hương Lan, cô sao vậy?"
"Hương Lan?"
Cao Anh Quân gọi mãi nhưng cô vẫn cứ như không nghe thấy khiến anh không khỏi khó hiểu.
Suốt bữa tiệc cô không nói chuyện với ai, luôn mang một vẻ mặt buồn bã đến lạ thường, sau bữa cơm chỉ ngồi một góc.
Mộng Lệ Hoa nhìn Cao Anh Quân, anh lắc đầu rồi bước đi nơi khác, cô ấy thấy vậy thì bặm môi, tay cầm một ly nước cam rồi đi đến bên cạnh Nguyệt Hương Lan.
"Chị, chị không vui sao?"
Nghe tiếng Mộng Lệ Hoa, Nguyệt Hương Lan liền quay sang nhìn rồi nhẹ lắc đầu khi nghe câu hỏi đó.
"Nếu không thì sao chị không đứng dậy vui chơi cùng mọi người, hôm nay là sinh nhật của chồng chị cơ mà?"
"Ừm, chị biết rồi!"
Mộng Lệ Hoa thở dài nhìn Nguyệt Hương Lan, lời nói và biểu cảm đều như gượng ép, biết nói với cô không được, Mộng Lệ Hoa chỉ đành ngồi lại cùng cô cho cô đỡ cô đơn..