"Chẳng phải tôi đã nói rất rõ rồi sao? Tôi đưa thẻ tín dụng hơn tỷ, cầm nó rồi biến khỏi cuộc sống của Cao Anh Quân đi!"
"Biến khỏi cuộc sống của anh ấy? Cô biết cô đang nói gì không Dương Bạch Dao?"
Nguyệt Hương Lan nhíu mày, nhìn cách Dương Bạch Dao khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác lo lắng, sợ hãi như Dương Bạch Dao đã biết được chuyện gì đó của cô nhưng cô lại không tài nào nghĩ tới, càng nghe lại càng thấy mơ hồ.
Dương Bạch Dao thấy Nguyệt Hương Lan vẫn còn giả nai thì cười khẩy, cô ta không nhanh không chậm lấy điện thoại ra rồi đưa đến trước mắt cô.
Những bức ảnh chụp lại bản hợp đồng hôn nhân hiện ra trước mắt.
Nguyệt Hương Lan mở to mắt ngạc nhiên, tay vươn lên muốn giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô ta nhưng Dương Bạch Dao đã nhanh hơn một mức, thu lại điện thoại rồi cất vào túi.
Dương Bạch Dao ung dung, chân vắt lên ghế rồi lên tiếng.
"Giờ thì nói chuyện bình thường được rồi đó, cô không cần phải giả nai nữa đâu!"
"Tại sao cô lại có được nó?"
Nguyệt Hương Lan bỏ ngoài tai lời nói của Dương Bạch Dao, thứ cô quan tâm lúc này là bức ảnh có trong điện thoại, mọi thứ được chụp lại một cách rõ nét, từ chữ ký đến trên của cả hai đều có trong bức ảnh đó khiến lòng cô dâng lên một cảm giác lo sợ.
"Cô không ngờ tôi có được nó đúng không? Đừng bày vẻ mặt ngạc nhiên đó trước mặt tôi, cứ là chính mình đi.
Số tiền cô nợ Cao Anh Quân, hôm nay tôi đưa cô để trả cho cậu ấy, còn dư lại một số thì cô mang theo mà xài, đảm bảo đủ để cô sống một cuộc đời mới mà không liên quan gì đến Anh Quân!"
Đến nước này thì Dương Bạch Dao cũng nói rõ hơn về mục đích của cô ta, trong thẻ tín dụng của cô ta có hơn tỷ, Nguyệt Hương Lan có thể lấy nó để trả hết nợ cho Cao Anh Quân rồi rời đi như lời Dương Bạch Dao đã nói, có qua có lại.
Nhưng thái độ của Nguyệt Hương Lan lại khiến Dương Bạch Dao thấy bất ngờ, cô khó chịu đẩy tấm thẻ tín dụng về phía Dương Bạch Dao rồi nhíu mày lên tiếng.
"Giữa cô và anh ấy chỉ là bạn nhưng thái độ của cô lại rất thái quá.
Xem ra cô muốn làm tiểu tam trong cuộc hôn nhân của chúng tôi rồi thì phải?"
"Tiểu tam gì chứ? Tôi đang đường đường chính chính ở bên Cao Anh Quân kia mà, cô nghĩ khi mọi người biết cô lừa họ suốt năm qua thì họ sẽ nghĩ gì? Đặc biệt là bà nội của Anh Quân, bà ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đã lừa dối bà ấy đâu."
Dương Bạch Dao không bị lời nói của cô làm cho kích động, ngược lại còn khiến cô đứng ngồi không yên khi nhắc đến người phụ nữ khó tính trong gia đình khiến Nguyệt Hương Lan chột dạ mà giật mình.
Được đà, Dương Bạch Dao càng lấn tới, lời nói chỉ toàn nhắm vào những điểm khiến cô thấy chột dạ và sợ hãi.
"Chuyện cô và đám đàn ông của cô đã khiến mọi người ghét bỏ cô đến cỡ nào, chẳng qua là được Cao Anh Quân giúp đỡ nên mới còn ở lại trong ngôi nhà đó.
Thử nghĩ xem nếu một ngày tờ hợp đồng đó bị lộ ra, người tức giận đầu tiên sẽ là ai? Và cô nghĩ cô có thể ở lại ngôi nhà đó được nữa không?"
"Tôi khuyên cô, cầm tấm thẻ này rồi tìm cách biến khỏi cuộc đời của cậu ấy đi trước khi mọi chuyện bị bại lộ.
Lúc đó đến Cao Anh Quân cũng không cứu được cô đâu!"
Nguyệt Hương Lan ngồi im lặng nghe Dương Bạch Dao nói, vừa nói cô ta vừa nhấn mạnh khiến Nguyệt Hương Lan bối rối.
Quả thật cô đã từng nghĩ đến chuyện bản hợp đồng bị lộ ra nhưng lại không thể ngờ người đầu tiên biết được lại là Dương Bạch Dao, người không bao giờ từ bỏ Cao Anh Quân.
Lý trí của cô như lung lay, bàn tay run rẩy mà nắm chặt vào nhau.
Dương Bạch Dao nhìn vẻ bối rối đến run người của cô thì thầm hài lòng, cô ta muốn đánh động vào thứ Nguyệt Hương Lan sợ hãi nhất, lúc đó cô sẽ tự động buông tay.
Nhưng có lẽ Dương Bạch Dao đã đánh giá thấp sự chịu đựng của Nguyệt Hương Lan, cô cắn chặt môi rồi lên tiếng, khuôn mặt nghiêm túc cố kiềm chế cảm giác bối rối trong lòng mà chậm rãi nói từng câu.
"Dương Bạch Dao, cô rất muốn có được tình cảm của anh ấy nhưng cô nghĩ cô đe dọa tôi thì anh ấy sẽ đến bên cạnh cô sao? Sẽ rất khó để anh ấy có thể yêu một người tâm cơ như cô, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để hại người khác!"
"Hàm hồ!"
Dương Bạch Dao cắt ngang lời nói của Nguyệt Hương Lan mà đứng dậy dậy nhìn cô, đôi mắt như viên đạn đang nhắm thẳng vào khuôn mặt dịu dàng của Nguyệt Hương Lan.
Nhìn thấy Dương Bạch Dao kích động, Nguyệt Hương Lan cười nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn cô ta, tiếp tục lên tiếng.
"Đống hình ảnh đó tôi không quan tâm cô có nó bằng cách nào, cũng không biết ai sẽ tức giận, ai sẽ khó chịu nhưng chung quy, cô làm như thế cũng không khiến tôi sợ hãi đâu, cô giữ lại số tiền đó đi.
Anh Quân cho tôi còn nhiều hơn như vậy nữa, nhiêu đó không đủ để khiến chúng ta tách ra đâu!"
Nói rồi, Nguyệt Hương Lan đứng dậy có ý rời đi vì cô không muốn nói chuyện với Dương Bạch Dao nữa, chỉ càng thêm mất thời gian nhưng Dương Bạch Dao nào để bị cô làm cho cứng họng được.
"Cô đứng lại cho tôi, tôi còn chưa nói xong mà cô muốn đi đâu!"
Vội vàng kéo tay cô lại, Dương Bạch Dao lớn giọng lên tiếng.
"Tôi nói rồi, giữa chúng ta không có gì để nói với nhau cả, tôi cũng không muốn nghe chuyện của cô và anh ấy."
Nguyệt Hương Lan dừng bước rồi gạt tay Dương Bạch Dao ra, cô không nhanh không chậm xoay người lại đáp lời.
"Tôi đang nói chuyện giữa tôi và cô chứ không liên quan đến cậu ấy, cô không hiểu nãy giờ tôi nói gì sao?"
"Không liên quan đến anh ấy thì đừng nhắc đến anh ấy và gia đình của anh ấy vào, tôi nghe thấy chướng tai lắm."
Nguyệt Hương Lan thở mạnh lên tiếng đáp lời, không biết từ đâu mà cô lại có thể nói ra lời như vậy khiến Dương Bạch Dao cũng rất ngạc nhiên, trong suy nghĩ của cô ta Nguyệt Hương Lan luôn là một cô gái dịu dàng và dễ bắt nạt nhưng hôm nay, Nguyệt Hương Lan lại khiến cô ta tức không tài nào chịu nổi.
Tuy giọng nói vẫn rất dịu dàng nhưng câu nào câu nấy đều phản lại cô ta khiến cô ta dường như muốn cứng họng, tức mà không thể nói thêm được câu gì khác.
Nguyệt Hương Lan nhìn đồng hồ trên điện thoại mà nhíu mày, chỉ mới ngồi lại nói chuyện với Dương Bạch Dao một lúc mà đã trôi qua được hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng cuộc nói chuyện lại chẳng đi vào đâu.
Nguyệt Hương Lan thở dài rồi lên tiếng.
"Giữa tôi và cô trước giờ điều không gây thù gây oán gì cả, nếu trong lòng cô có điều khó nói với Anh Quân thì cô nên gặp trực tiếp anh ấy mà nói chuyện chứ đừng tìm tôi, tôi không có thời gian để ngồi nghe cô đe dọa, cũng không sợ những gì cô sẽ làm đâu."
"Cô nên nhớ, chuyện gì cũng có hậu quả riêng của nó, cô nên suy nghĩ thật kỹ trước khi khiến mọi thứ rối tung lên mà không còn đường cứu vãn nữa.
Vậy thôi nhé, tạm biệt!"
Nói rồi, Nguyệt Hương Lan cất bước rời đi trước ánh nhìn của Dương Bạch Dao, lời nói nhẹ nhàng của cô nào khiến cô ta suy nghĩ được gì mà chỉ thấy đáng ghét và khó nghe, những lời cô nói đều không lọt lỗ tai Dương Bạch Dao thì sao cô ta có thể để yên cho hành động này của cô được.
"Nguyệt Hương Lan, là cô thách thức tôi đúng chứ, Được! Vậy thì cô đừng trách tôi tại sao lại ác với cô nữa vậy!".