“Tiểu Lưu Ly sao?” ánh mắt của Tịch Kỳ Phong trở nên có chút kỳ lạ.
Mặc dù Tịch Kỳ Phong đã bảo Ảnh Long đi điều tra các thông tin cơ bản về Kiều Tâm Vũ rồi nhưng mà anh vẫn cảm thấy thân thế của cô không hề đơn giản như những thông tin mà anh có được nhưng mà anh không hỏi tiếp chỉ gật đầu cho qua nhưng mà cái tên “Tiểu Lưu Ly” lại là một điểm khiến anh vô cùng chú ý.
Lúc Tịch Kỳ Phong lên tuổi sau khi trãi qua tai nạn giao thông ngiệm trọng nhưng may mắn giữ được mạng, Cao Đàn Hương vì tránh Dung Ngọc Nhi nghi ngờ nên đã để một đứa trẻ người thực vật khác làm thế thân của anh rồi đưa anh đến cô nhi viện Huyền Phương này sống tạm một thời gian.
Khi đó có một đứa trẻ được cứu ra khỏi một đám cháy ở bệnh viện tại Thu Phong Cổ Trấn này nhưng không còn cha mẹ nên được người dân đưa vào cô nhi viện Huyền Phương, ai cũng kinh ngạc khi trên người cô bé có mùi hương nhẹ của hoa Lưu Ly nên sơ Maria gọi cô bé đó là “Tiểu Lưu Ly”.
Tịch Kỳ Phong rất là thích Tiểu Lưu Ly nên ngày nào cũng chạy đến chơi đùa với đứa bé đó, anh ở lại cô nhi viện năm năm đến lúc Tiểu Lưu Ly được tuổi thì ngày nào cũng quấn quít bên cạnh anh cả.
Sau đó Cao Đàn Hương lại đưa Tịch Kỳ Phong ra nước ngoài, trước khi đi anh đã tặng lại cho Tiểu Lưu Ly cây chủy thủ của mình, anh không biết bao giờ mình trở lại nên mong muốn cây chủy thủ đó thay mình bảo vệ cô bé ấy.
Tịch Kỳ Phong nhìn qua Kiều Tâm Vũ rồi thầm nghĩ trong đầu [Nếu cô ấy thật sự có cái tên Tiểu Lưu Ly thì cây chủy thủ đó chính là do mình tặng rồi, nếu đúng như thế thì giữa mình và cô ấy đúng là duyên phận định sẵn rồi.
]
Kiều Tâm Vũ thấy Tịch Kỳ Phong đứng yên lặng không nói gì hết liền đụng vào khủy tay anh nột cái “Làm sao vậy? Không tin chuyện trên người tôi có mùi hoa Lưu Ly tự nhiên à?”
Tịch Kỳ Phong nhún vai “Làm sao tôi biết được là thật hay giả, hay là chúng ta tắm chung đi tôi ngửi cơ thể cô mới biết là mùi thơm đó có thật hay không?”
Kiều Tâm Vũ liền trừng mặt nhìn Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng “Đồ biến thái nhà anh mau cút đi.
”
Kiều Tâm Vũ mở cửa căn phòng có cửa kính kia đi vào bên trong, cô đảo mắt nhìn quanh thì thấy mọi thứ vẫn sạch sẽ ngăn nắp hình như là có người thường xuyên quét dọn nên không hề có bụi bám.
Kiều Tâm Vũ đi một vòng kiểm tra ngôi nhà thấy tầng trệt có phòng khách, bếp và phòng ăn đầy đủ tiện nghi còn trên lầu có hai căn phòng nhưng ngặt nỗi chỉ có một phòng ngủ mà thôi, phòng còn lại là phòng để đồ, cô đảo mắt nhìn qua thấy có rất nhiều quần áo đẹp dành cho con gái, túi xách và giày dép cũng rất nhiều.
Trong phòng ngủ thì có tông màu hồng ngọt ngào, trên giường còn có rất nhiều gấu bông còn có năm hộp quà năm màu khác nhau để trên bàn trang điểm nữa.
“Anh có thể ở lại cho đến khi nào vết thương lành hẳn hoặc là đến lúc cảm thấy nhàm chán thì cứ bảo tôi đưa ra trạm tàu lửa để quay về thành phố Nam Giang.
”
Tịch Kỳ Phong nằm ngã người lên chiếc giường kingsize lăn lộn với vẻ mặt thỏa mãn “Trời ơi cuối cùng cũng tìm được cái giường êm ái để ngủ rồi thoải mái quá đi à.
”
Kiều Tâm Vũ liền nhíu mày “Ai nói anh sẽ được ngủ trên giường của tôi, anh qua sofa mà ngủ nha.
”
Tịch Kỳ Phong bày ra vẻ mặt ủy khúc mếu máu như sắp khóc đến nơi “Cô thật sự nhẫn tâm làm vậy luôn á hả? Tôi còn đang bị thương đó nằm ghế sofa đau lắm sao mà ngủ được, cô nói tiễn phật tiễn đến tây thiên vậy thì giúp người giúp cho trót đi được không hả?”
Kiều Tâm Vũ lắc đầu khi không đi vơ vào một tên mèo hoang thích nhõng nhẽo suốt ngày bày ra vẻ mặt ủy khúc với cô là sao chứ “Nè…nè…chuyện anh bị thương là chuyện xui rủi của bản thân làm như do tôi gây ra cho anh không bằng.
”
Tịch Kỳ Phong ủy khúc thật sự nếu không phải vội vàng đi theo Kiều Tâm Vũ thì anh đã điều động thuộc hạ đi theo rồi, khi đó đố ai làm anh bị thương được.
Tịch Kỳ Phong lại bày ra vẻ mặt đáng thương “Xem như cô thương hại tôi cũng được, làm ơn đừng bắt tôi ngủ trên sofa mà vết thương sẽ đau lắm đó.
”
“Thôi được rồi, tôi tạm nhường anh ngủ trên giường, tôi ra sofa ngủ cũng được.
”
Tịch Kỳ Phong lại ủ dột lên tiếng than thở “Uh có chỗ ăn ngủ rồi nhưng ngặt nỗi không có quần áo để mặc thì phải làm sao đây, lúc bỏ nhà đi tôi cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ đi xa như thế.
”
Kiều Tâm Vũ đẩy cái vali màu bạc của mình đến trước mặt của Tịch Kỳ Phong “Trong này có rất nhiều quần áo của con trai anh có thể mặc tạm.
”
Tịch Kỳ Phong mở cái vali ra rồi há hốc mồm bên trong đúng là toàn đồ nam thôi, đồ nữ chỉ có vẻn vẹn hai chiếc váy là hết rồi.
“Nè sao cô là con gái mà lại có nhiều y phục của nam nhân như vậy có khi nào cô không phải con gái không hả? Cô mặc đồ con trai còn đẹp hơn cả tôi nữa.
”
Lúc sống trong giới hắc đạo ở nước ngoài để tiện hoạt động Kiều Tâm Vũ luôn giả trang thành con trai cho dễ hành động và dễ dàng che giấu thân phận không ngờ có một ngày lại gặp cái tên đầu đất này bảo cô không phải là con gái.
Kiều Tâm Vũ quay sang lườm Tịch Kỳ Phong một cái rồi nói “Vậy thôi đừng có mặc, nếu anh thích mặc váy thì tôi sẵn sàng cho mượn, phòng bên kia còn nhiều lắm luôn á.
”
Tịch Kỳ Phong tiếp tục lên tiếng trêu ghẹo Kiều Tâm Vũ “Tôi nói trúng tim đen của cô rồi nên cô cáu chứ gì? Thời buổi này ai kỳ thị giới tính nữa đâu mà lo cứ sống thật với chính mình là được rồi.
”
“Tôi không phải là con gái thì anh cũng không phải là con trai đâu đó.
”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền nhướng mày lên tiếng hỏi “Sao cô biết tôi không phải con trai, cô có muốn thử không?”
Kiều Tâm Vũ tỏ vẻ nghi hoặc “Thử kiểu gì?”
Tịch Kỳ Phong đột ngột bắt lấy cổ tay của Kiều Tâm Vũ kéo mạnh một cái khiến cô chới với ngã lên người của anh, nhân cơ hội cô chưa kịp định thần anh đã đẩy cô nằm xuống giường còn mình thì nằm áp trụ lên trên.
Kiều Tâm Vũ tỏ vẻ khó chịu, tay muốn gằng tay của Tịch Kỳ Phong ra nhưng lực của cô lại không thể làm gì được hết, hai tay của cô đã bị Tịch Kỳ Phong giữ chặt trên giường.
“Sao hả cô còn nói tôi không phải con trai nữa không?”
Kiều Tâm Vũ tính dùng chân đá Tịch Kỳ Phong thì bị anh nhanh hơn một bước đã dùng chân của mình khóa chân cô lại rồi khiến cho cô nằm yên không thể cử động được nữa.
Kiều Tâm Vũ bị khóa cả tay lẫn chân nên không thể cử động được cô nhìn Tịch Kỳ Phong bằng ánh mắt tức giận rồi nghiến răng nghiến lợi lên tiếng “Anh muốn chết có đúng không hả? Cái thứ lấy oán báo ân đáng lý ra tối hôm qua tôi nên để bọn người đó giết anh quách cho rồi.
”
Tịch Kỳ Phong khẽ cười lên tiếng trêu ghẹo Kiều Tâm Vũ “Ê có người đánh không lại nên quạu rồi kìa.
”
Kiều Tâm Vũ liền trừng mắt lên “Anh giỏi vậy sao hôm qua không xử đẹp bọn người kia mà nhờ tôi giúp đỡ làm gì hả?”
Tịch Kỳ Phong liền đáp “Dù thân thủ có tốt cách mấy cũng không nhanh bằng mấy viên kẹo đồng của tụi nó, hơn nữa tôi thân cô thế cô nếu như có người của tôi đi theo thì bọn nó xác định được tiễn hết cả đám lên thiên đường.
”
Kiều Tâm Vũ cựa quậy “Anh bỏ tay ra coi, sao cứ thích mấy cái tư thế nhạy cảm như thế này không biết.
”
Tịch Kỳ Phong sợ là Kiều Tâm Vũ sẽ giận thật nên ngồi dậy “Thôi không giỡn nữa, người cô thơm thật, tôi cảm nhận được rồi.
”
Kiều Tâm Vũ trừng mắt nhìn Tịch Kỳ Phong rồi quát “Đồ lưu manh.
”
Tịch Kỳ Phong ở lại cô nhi viện Huyền Phương phụ Kiều Tâm Vũ và Tiểu Lê một tay chăm lo cho mấy em nhỏ mồ côi, anh cảm thấy rất vui vì mình đang làm những việc rất có ý nghĩa mang tính nhân văn.
Buổi tối, Kiều Tâm Vũ lên phòng ngủ mở những hộp quà để trên bàn ra xem, cái hộp đầu tiên có một cái thiệp bên trong ghi chữ viết tay của Kiều Trí Tề [Ông nội chúc con sinh nhật vui vẻ nha Tâm Vũ dù hiện tại con ở cách ông rất xa nhưng ông hy vọng dù là ở bất cứ nơi đâu con cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc] quà tặng sinh nhật trong cái hộp chính là giấy tờ sở hữu căn nhà mà cô đang ở.
Cái hộp thứ hai bên trong có một bộ trang sức bằng kim cương vô cùng có giá trị cũng là quà sinh nhật mà Kiều Trí Tề gửi đến cho Kiều Tâm Vũ.
Cái hộp thứ ba bên trong là một bức tranh vẽ chân dung hình ảnh của Kiều Tâm Vũ, cái hộp thứ là một đôi bông tai, cái hộp thứ năm là một cái nhẫn kim cương.
Kiều Tâm Vũ xúc động vô cùng từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ nhận được quà sinh nhật cá nhân hết, ở cô nhi viện thường tổ chức một buổi sinh nhật cho tất cả các em có ngày sinh trong một quý, điều kiện cũng không tốt nên không có quà cá nhân.
Đây là lần đầu tiên Kiều Tâm Vũ được người thân tặng quà sinh nhật, mặc kệ là đắc tiền hay đơn giản cô đều cảm thấy vui cả.
Tịch Kỳ Phong vô tình đi lên và nhìn thấy Kiều Tâm Vũ khóc, anh cũng hơi bất ngờ không biết nên làm thế nào, sau đó anh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô rồi ân cần lên tiếng hỏi “Ai chọc cô khóc rồi?”
Kiều Tâm Vũ lắc đầu, cô gạt nước mắt rồi lên tiếng đáp “Đây là quà sinh nhật ông nội tặng cho tôi, thật không ngờ tôi ra nước ngoài năm năm ông vẫn nhớ sinh nhật tôi và gửi quà đến mỗi năm, ông nội là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho tôi đó.
”
“Chỉ là quà sinh nhật thôi mà, sao cô lại khóc?”