Đây là chiếc áo sơ mi mà Hạ Lam mưa cho anh năm anh tuổi – khi mà anh vào làm việc ở tập đoàn Tần thị.
Anh trân trọng và cất giữ nó bao năm, để trong tủ quần áo, mỗi lần thay đồ anh đều cầm ra ngắm.
Cô lại được lắm, hỏi cũng không hỏi anh một câu, dám cầm ra mặc như đồ ngủ.
“Tôi....” Diệp Dĩ Muội nói không thành lời trước ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng đó của anh.
Tới lúc này rồi, Diệp Dĩ Muội vẫn không ý thức được rằng bản thân đã làm sao điều gì thì đúng là đồ ngốc.
“Cởi ra.” Tần Hàm Dịch gằn giọng nói, còn lạnh lùng hơn cả lúc trước.
Diệp Dĩ Muội kể cả đoán đưuọc rằng bản thân có lẽ đã mặc chiếc áo mà không nên mặc, là lỗi của bản thân nên mới bị anh nói như thế, cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa, đột nhiên hai mắt cô đỏ lên.
Cô liếc mắt nhìn anh rồi không kìm được mà chảy nước mắt ra, bước xuống giường, đi tới bên cạnh ghế sô pha, cầm chiếc váy màu đỏ đã gấp gọn gàng lên.
“Cô làm gì?” Tần Hàm Dịch tiến lên phía trước một bước, cướp lấy chiếc váy màu đỏ trong tay cô.
“Đi thay áo sơ mi ra trả anh.” giọng nói Diệp Dĩ Muội run lên, rõ ràng là đang rất tủi thân.
“Mặc lại chiếc váy này?” Tần Hàm Dịch giơ chiếc váy lên trước mặt Diệp Dĩ Muội, rồi lại cầm nó ném xuống ghế sô pha.
“Ở đây tôi chỉ có chiếc váy này thôi, chẳng lẽ anh bảo tôi không mặc gì?” Diệp Dĩ Muội lạnh lùng trả lời anh, hai mắt tròn xoe lên nhìn anh, cố gắng không để nước mắt lăn thế xuống.
Thế nhưng, cuối cùng cô cũng không khống chế được, thậm chí càng không muốn nước mắt rơi xuống thì nó càng lăn dài trên má.
Nước mắt vừa lạnh vừa mặn lăn trên mác ô, làm cô mím chặt môi lại, cố gắng không để bản thân khóc thành tiếng, đột nhiên hình ảnh đó liền chạm vào một dây thần kinh nào đó của Tần Hàm Dịch.
Ngay sau sự xúc động đó, anh quay người đi, nhanh chân bước về phía phòng thay đồ, lấy ra một chiếc áo sơ mi mà bình thường anh thích mặc nhất, cầm tới trước mặt cô đưa cho cô, yêu cầu bá đạo: “Mặc cái này vào.”
Diệp Dĩ Muội thực lòng không muốn tranh cãi thêm với anh hay có thêm hiềm khích gì với anh nữa, cô giật lấy chiếc áo, nhanh chân đi vào nhà tắm, thay ra chiếc áo sơ mi quý giá của anh.
“Trả lại anh.” Diệp Dĩ Muội đưa chiếc áo cho anh, lúc này anh đã đang ngồi trên ghế sô pha, cô nói lạnh lùng: “Bây giờ anh có thể đi ra ngoài chưa? Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Diệp Dĩ Muội, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện ngày mai một lát.” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô, cho dù thái độ của cô có làm anh tức giận, anh cũng sẽ quyết định khoan hồng và cho cô có sự chuẩn bị tâm lý trước.
Chỉ là, cũng chỉ giới hạn ở mức thông báo trước cô cô một tiếng, quyết định anh đã đưa ra tuyệt đối sẽ không được thay đổi.
Diệp Dĩ Muội liếc nhìn anh vẻ không hài lòng, cô ngồi xuống ghế sô pha, nhưng ánh mắt nhìn về phía trước, không chịu nhìn anh.
“Cô đã nghĩ kĩ ngày mai sẽ nói với phóng viên thế nào chưa?” Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm vào Diệp Dĩ Muội.
“Có thế nào nói thế ấy.” Diệp Dĩ Muội suy nghĩ rồi, cô thực sự không cảm thấy giữa cô và Lam Dư Khê rốt cuộc có gì mà phải xấu hổ với người khác.
Nếu nói dối, bị người khác phát hiện, bóc trần, ngược lại sẽ làm cho người khác cảm thấy bản thân cô đang chột dạ.
“Ồ? Có thế nào nói thế ấy?” Tần Hàm Dịch cười chế giễu một tiếng, lại hỏi: “Vậy nếu ngày mai phóng viên hỏi cô, tại sao lại có cảnh đứng chắn cho Lam Dư Khê trước mặt cảnh sát thì cô sẽ nói thế nào?”
“Tôi....” Diệp Dĩ Muội không phải chưa nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua là chưa nghĩ ra cách nói nào tốt hơn mà thôi.
Nói nhiều nói dai thành ra nói dại, không chừng phóng viên lại bới lại vết thương lòng của Lam Dư Khê, đây là điều cô không muốn nhìn thấy nhất.
“Lẽ nào cô định nói cô làm thế là vì cứu viên cảnh sát đó?” Tần Hàm Dịch nói giọng mỉa mai, lạnh lùng cười.
“.........” Diệp Dĩ Muội đột nhiên không biết phải trả lời anh thế nào.