Hai đôi môi quấn lấy nhau, hơi thở của anh, sự hoảng loạn của anh đều làm cho con tim của Vệ Ngấn cảm thấy chua xót, nước mắt liền chảy ra, chạy xuống môi hai người, lưỡi anh cảm nhận được vị mặn trong nước mắt của cô.
Anh bỏ cô ra, đặt tay lên má cô nhẹ nhàng, lòng bàn tay anh ướt đi.
“Dĩ Muội, em sao vậy?”
“Tần Hàm Dịch, tại sao? Rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì?” nước mắt cô chảy ra càng nhiều hơn, cô thực sự muốn biết một nguyên nhân, tại sao bọn họ chỉ có thể bỏ qua nhau.
Bọn họ đều không sai, vậy thì lỗi thuộc về ai?
Nếu, đã chắc chắn rằng bọn họ không thể ở bên nhau vậy thì tại sao còn để bọn họ yêu thương nhau?
“Dĩ Muội, anh xin lỗi....” Tần Hàm Dịch khó khăn lên tiếng nghẹn ngào, hai mắt anh cũng đỏ lên, nhòe đi.
Nếu anh đồng ý trả lại cho mẹ cô một sự công bằng, vậy thì giữa bọn họ có phải là còn có cơ hội không?
Thế nhưng, anh không thể, nếu anh đẩy mẹ anh vào tù thì chẳng khác nào tiễn bà ta đi chết, anh làm con, kể cả có bị mắng là ích kỷ anh cũng không thể làm thế được.
“Không phải lỗi của anh....” Vệ Ngấn lắc đầu.
“Tuy anh không phải là hung thủ nhưng anh đã che giấu cho hưng thủ, em có tư cách để hận anh.”
“Em không hận anh.....” Vệ Ngấn nghẹn ngào, trái tim cô dường như đang bị đè nặng, vừa đau vừa khó chịu.
“Dĩ Muội, em càng nói thế này anh càng cảm thấy bản thân mình....”
“Không, anh không cần nói nữa....” Vệ Ngấn vì để ngăn lại không cho anh nói tiếp cô đột nhiên nhướn người lên, hôn vào môi anh.
Mỗi lời anh nói đều như một con dao đâm vào trái tim cô, tất cả những điều này đều không phải lỗi của anh, vì thế không nên để anh phải gánh vác.
Tần Hàm Dịch đơ người ra, nhưng vẫn đang ôm lấy cô, rồi anh đáp lại nụ hôn cô nhiệt tình.
Đôi môi hai người quấn lấy nhau, anh cũng ôm cô để cơ thể cô áp sát vào cơ thể anh, dường như muốn cô có thể hòa vào trong cơ thể anh, sẽ mãi mãi không bao giờ chia lìa nữa.
Bọn họ yêu thương nhau, vốn dĩ bọn họ đã không có lỗi vậy tại sao bọn họ không thể ở bên nhau?
Trong lúc đang chìm vào sự ngọt ngào hạnh phúc, cơ thể cô ép lên vết thương của anh, anh bất giác kêu lên một tiếng: “Ư....”
Cô giật mình, lập tức dừng nụ hôn lại, lùi về phía sau một bước, cô hỏi lo lắng: “Có phải là em chạm vào vết thương của anh rồi không? Để em xem nào....bây giờ chúng ta quay về thôi....”
“Dĩ Muội, đừng lo lắng, anh không sao cả.” Tần Hàm Dịch cắt ngang lời nói trước sự lo lắng của cô, khi cô đang nheo mày lại anh liền ghé lại gần, một tay để lên gáy cô tay kia kéo cô lại gần hôn lên môi cô để làm cô an tâm hơn: “Dĩ Muội, em thực sự không sao, em đừng lo.”
“Tần Hàm Dịch. chúng ta quay về đi!” đôi mắt cô long lanh nước mắt, cô tiếp tục nói vẻ không yên tâm.
“Đừng khóc, chúng ta quay về, có được không?” Tần Hàm Dịch nhìn bộ dạng của cô anh liền mềm lòng.
Thực ra, anh không muốn về, anh muốn ngồi ở đây, lặng lẽ ở bên cô, kể cả có chảy hết máu đi, có thể chết ở trong lòng cô anh cũng cảm thấy hạnh phúc, còn hơn rất nhiều là ngồi trong căn phòng rộng lớn đó, biết cô ở ngay bên cạnh mình nhưng lại không thể đi thăm cô.
“Vâng.” Vệ Ngấn lúc này mới thút thít, nhịn không khóc nữa, đỡ anh đi dọc bờ biển hướng về phía viện an dưỡng.
“Dĩ Muội, còn nhớ cái năm mà chúng ta vừa mới biết nhau không, chúng ta cũng đã từng như thế này, cùng nhau đi chầm chậm bên bờ biển.” Hồi ức của Tần Hàm Dịch đột nhiên trở về thời gian đẹp đẽ khi mà bọn họ mới quen nhau.
Chỉ là, lúc này anh mới phát hiện, bọn họ dường như không thể quay về những ngày tháng đó được rồi....
Năm tháng đẹp đẽ nhất đó đã biến mất trong chính bàn tay của bọn họ.
Nếu nhưng, anh sớm biết trân trọng, sớm hiểu được trái tim cô, thì bắt đầu từ năm đó ở cái làng chài nhỏ, bọn họ đã có thể lặng lẽ yêu thương nhau, tình yêu của bọn họ có phải cũng có thể kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Biệt ly đã năm năm trời, cô ở ngay trước mặt anh nhưng dường như lại xa tận chân trời....
“Lần đầu tiên, khi chúng ta đi ở đây, anh đã nói, nếu như cả đời đều có thể yên bình như thế này thì thật tốt biết bao....” Vệ Ngấn đi bên cạnh anh, đồng thời cùng anh nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa.
“Nhưng, em nói, những người thuộc về cuộc sống phồn hoa cuối cùng đều phải trở về, bọn họ không thích ứng được với cuộc sống chẳng có gì ở đây....” năm đó Tần Hàm Dịch đã muốn nói với cô, thực ra anh chỉ muốn cùng với người phụ nữ mình yêu, được nắm tay đi bộ trên vùng bờ biển này, cho dù là nơi đây chẳng có gì cả....
“Tần Hàm Dịch, chúng ta đều không quay về được những ngày tháng đó rồi, có đúng không?” giọng nói của Vệ Ngấn lại một lần nữa vang lên, nếu có thể quay về được, có phải mọi chuyện sẽ khác?
Nếu, năm đó anh đột nhiên thay đổi mà cô kiên trì thêm một chút nữa, đi tìm câu trả lời, có phải tất cả mọi chuyện sẽ khác?
Chính bọn họ đã tạo ra sự hiểu lầm, bọn họ đã bỏ qua mất những năm tháng yêu thương đẹp đẽ nhất.
Tần Hàm Dịch dừng bước lại, anh đưa tay đặt lên má cô, không trả lời câu hỏi của cô mà anh hỏi lại: “Dĩ Muội, bây giờ em hạnh phúc không?”
“Em nên hạnh phúc mới phải, An Ca đối xử với em tốt như thế, Hứa phu nhân cũng rất rộng lượng đón nhận em....” Vệ Ngấn mím chặt môi lại, không để cho tiếng nói nghẹn ngào của mình phát ra, thế nhưng nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống, chảy dài trên hai má.
“Thật tốt, nếu vậy thì anh yên tâm rồi.” Tần Hàm Dịch cố gắng nở một nụ cười gượng gạo trên môi mừng cho hạnh phúc của cô.
Từ trước tới giờ, điều anh không yên tâm nhất đó là Hứa gia không chấp nhận cô, bây giờ cô đã nói vậy thì thật tốt.
Có được sự công nhận của Hứa gia, cô liền có thể an tâm để làm thiếu phu nhân của Hứa gia rồi.
Thế nhưng, rõ ràng đây là tâm nguyện của anh, tại sao con tim anh lại đau như thế này?
“.........” Vệ Ngấn không biết bản thân mình còn có thể nói gì, cô giơ nắm đấm lên, đấm nhẹ vào ngực anh, sao anh có thể nói là tốt được chứ, sao anh có thể.....
“Đừng khóc nữa, nếu em còn khóc nữa thì không thể làm một cô dâu xinh đẹp đâu.” Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay cô, cố cười nói chọc cười cô, nhưng con tim anh thì đang như thắt lại, cũng chỉ có bản thân anh là rõ nhất.
“Anh thực sự hi vọng em gả đi?” Vệ Ngấn hai mắt ướt nhòe, bướng bỉnh hỏi anh.
“..........” Tần Hàm Dịch mấp máy môi mãi rồi mới nói ra được: “Em gả đi! Trước sau đều phải gả, không thể cả đời cứ sống một mình được.”
“Thế còn anh?” giọng nói của Vệ Ngấn run lên, cô muốn được bật khóc òa lên trong lòng anh, khóc để xả hết những sự tủi thân oan ức trong lòng.
Thế nhưng, cô biết, người tủi thân không chỉ có một mình cô, cô không có tư cách để khóc.
“Chẳng phải anh đã định ngày đính hôn rồi à? tất cả đều được tiến hành theo đúng kế hoạch.” Tần Hàm Dịch tưởng rằng, cả đời anh sẽ không có cách nào để đứng trước mặt cô mà nói những lời như thế này, thế nhưng hóa ra sau khi nói ra, con tim anh đã đau tới mức không còn cảm giác nữa, rất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Tần Hàm Dịch, anh còn nhớ không? Năm đó em đã đồng ý với anh, nhất định sẽ tự tay thiết kế cho anh một bộ quần áo độc nhất vô nhị....” bí mật đã cất giấu bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng được tiết lộ trước mặt anh, nhưng lại không phải vì hạnh phúc, điều còn lại chỉ có là nỗi đau vô tận.
“Hóa ra, thực sự lại lại vì câu nói vu vơ đó!” hai mắt Tần Hàm Dịch càng lúc càng ướt đi, anh hơi ngẩng đầu lên, anh muốn để cho nước mắt chảy ngược vào trong.
Nếu nhưng trước mặt cô mà anh tỏ ra quá yếu mềm vào đau đớn, anh sợ cô sẽ không thể kiên trì thêm được nữa.
Cửa ải khó khăn này, kể cả có khó khăn hơn nữa, bọn họ đều phải nghiến răng mà vượt qua.
“Anh còn nhớ, anh thật sự vẫn còn nhớ....” Vệ Ngấn đưa tay lên che miệng lại, câu nói đau khổ nghẹn ngào vẫn được cô cố nói ra.
“Vốn dĩ anh định đợi em dành cho anh một sự bất ngờ, thế nhưng....” anh nói được nửa câu liền dừng lại, những chuyện sau đó, những nỗi đau của bọn họ, là sự đau đớn mà bọn họ đều không muốn nhắc tới nữa.
Ngày hôm đó khi nhìn thấy cô đang xem tạp chí rồi dùng bút viết viết vẽ vẽ, niềm vui trong lòng anh chỉ có bản thân anh biết rõ, thế nhưng chưa kịp đợi được niềm bất ngờ mà cô dành cho anh, vận mệnh đã giáng cho anh một đòn chí mạng làm anh không có cách nào mà phản kích được.
Vệ Ngấn quay mặt sang một bên, không để cho nước mắt lại chảy ra thêm nữa, rồi cô mới nói: “Những điều em đồng ý với anh em đều nhớ, tuyệt đối sẽ không thất hứa.”
“Định thiết kế trang phục trong lễ đính hôn cho anh à?” Tần Hàm Dịch nhìn thấu tâm tư của cô, trong lòng tuy đau nhưng anh lại cảm thấy cũng tốt, như vậy thì anh có thể mang hạnh phúc của cô đi theo suốt cả một đời.
“Ừm.” Vệ Ngấn gật đầu, chỉ có thể nói được một tiếng như thế.
“Được.” Tần Hàm Dịch nắm lấy tay cô, vừa bước về phía trước anh vừa nói: “Nếu như không đợi được lễ phục của em thì anh sẽ không bước vào lễ đường đâu.”
Câu nói này nghe thì như vẻ anh đang nói đùa nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, đây là cơ hội cuối cùng của anh dành cho hai người.
Nếu, cô thực sự bằng lòng tha thứ cho anh một lần, vậy thì anh nguyện dùng cả một đời để bù đắp cho lỗi lầm của bản thân, lỗi lầm của mẹ anh. Nếu như cô thực sự cô không thể vượt qua được ngưỡng cửa đó, vậy thì anh cũng nguyện buông tay cô ra, chúc cô cả đời hạnh phúc.
Không phải anh không muốn bước thêm một bước, mà là, anh hiểu sự quan trọng của Diệp Dung trong lòng của Diệp Dĩ Muội, nếu như cô không thể mở nút thắt trong lòng ra, vậy thì khi ở bên anh, chắc chắn cả đời cô sẽ chẳng thể an yên, cả đời sẽ đau khổ.
Anh không muốn nỗi đau như vậy sẽ giày vò cô cả đời, vì thế, anh chỉ có thể buông tay cô ra.
Cho dù, anh biết rõ, người cô yêu là anh.
Nhưng, anh tin, Hứa An Ca có thể cho cô hạnh phúc, có những việc có thể buông tay và cũng bắt buộc phải buông tay.
“Vậy nếu cả đời này em cũng không thiết kế ra được bộ lễ phục đó thì có phải anh sẽ sống cô độc đến già không?” Vệ Ngấn quay đầu sang, cười buồn rầu nói, nước mắt cứ thế mà lẳng lặng chảy ra.
“Nếu, cả đời này em không thiết kế ra được vậy thì anh sẽ coi như em để cho anh đợi em.” Tần Hàm Dịch trả lời cô không một chút do dự.
Lời nói của Tần Hàm Dịch giống như một liều thuốc độc ngọt ngào, nuốt trọn lấy trái tim cô, nhưng cô vẫn không kìm được mà hỏi anh: “Vậy nếu em gả đi rồi thì sao?”
“Bất kể em ở đâu, thân phận của em là gì, chỉ cần em không cho phép thì anh cũng sẽ không cưới.” anh nói với ngữ khí như thể đang đùa thôi, dường như đó là lời nói đùa giữa những cặp tình nhân, nhưng chỉ có mình bản thân anh mới rõ, ngữ khí như vậy chẳng qua là anh không muốn tạo áp lực cho cô, thực ra, anh coi đó như là một lời hứa, anh hứa với cô và cũng là hứa với chính bản thân mình.
Điều có thể làm cho cô không nhiều, nếu như anh cưới một người khác mà làm cho cô không vui, vậy thì anh không cưới nữa, mãi mãi chỉ nhìn cô hạnh phúc, đây cũng là một sự hạnh phúc rồi.
“Bà nội sẽ không đồng ý đâu.” Vệ Ngấn cười cay đắng, Tần lão phu nhân đã làm nhiều việc nhie thế tất cả đều là vì dòng máu Tần gia, cô sao có thể lại đồng ý với Tần Hàm Dịch rằng cả đời anh không cưới ai chứ!
“Bà nội chẳng qua chỉ là vì dòng máu của Tần gia, chúng ta chẳng phải là đã có Lạc Lạc rồi à?” Tần Hàm Dịch liền trả lời.
Vệ Ngấn nghe thấy vậy cô liền đơ người ra, cô dừng chân lại, nhìn Tần Hàm Dịch vẻ đầy căng thẳng.
Tần Hàm Dịch lúc này mới ý thức được dường như bản thân đã nói gì đó làm cho cô lo lắng.
Anh quay người lại, nhìn cô vẻ nghiêm túc: “Dĩ Muội, em không cần lo lắng, anh sẽ không tranh quyền nuôi dưỡng Lạc Lạc với em đâu.”
“Thế nhưng, bà nội....” Vệ Ngấn do dự nhắc nhở anh.
Cô không lo anh sẽ tranh với cô nhưng bà nội thì sao? Sao bà ta lại có thể để cho dòng máu của Tần gia lưu lạc ở ngoài chứ?
“Chỉ cần anh không đồng ý, bà nội cũng sẽ không thể làm gì Lạc Lạc đâu.” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí chắc chắn như thể một lời hứa.
Anh đã không thể tự mình cho cô hạnh phúc, đương nhiên anh sẽ không lại cầm dao đâm vào tim cô được.
“Có thật không?”
Không phải là không tin anh mà cô quá rõ về tính cách cũng như thủ đoạn của Tần lão phu nhân.
“Thật.” Tần Hàm Dịch gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cô anh nói.
“...........” Vệ Ngấn do dự hồi lâu nhưng cuois cùng vẫn chỉ có thể nói ra một câu đi ngược với trái tim mình: “Tần Hàm Dịch, cảm ơn anh....”
“Nếu như thực sự muốn cảm ơn anh vậy thì hãy cố gắng làm cho bản thân mình thật hạnh phúc, em và Lạc LẠc hạnh phúc thì đó mới là sự báo đáp lớn nhất đối với anh.” Tần Hàm Dịch dừng lại vài giây rồi anh mới nói tiếp vẻ đầy tự chế giễu: “Tuy cả đời này có thể anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nghe Lạc Lạc gọi anh một tiếng ba, nhưng chỉ cần nó có thể lớn lên trong sự vui vẻ.....”
“Tần Hàm Dịch....không cần nói nữa....” Vệ Ngấn ngay lập tức nghẹn ngào nói, cơ thể cô mềm nhũn ra.
Tất cả mọi chuyện đều không phải lỗi của anh, sao cô có thể ích kỷ vậy chứ.
Thế nhưng, nếu cô nói thật ra thì anh sẽ không đau nữa à?
“Dĩ Muội!” Tần Hàm Dịch ôm lấy cơ thể đang mềm nhũn ra của cô, anh áo sát mặt mình vào cổ cô, nghẹn ngào thì thầm: “Anh xin lỗi, anh không nên nói những lời như thế, không nên làm cho em buồn, anh chỉ là muốn em yên tâm hơn, sẽ không ai tranh Lạc Lạc với em cả....”
“Tần Hàm Dịch!” Diệp Dĩ Muội ôm lấy cổ anh, nước mắt cô chảy cả xuống cổ anh, cô có quá nhiều lời muốn nói nhưng tất cả đều nghẹn ở cổ họng mà cô không bật ra được.
“Dĩ Muội, chúng ta ích kỷ một chút, bắt đầu lại từ đầu có được không?” Tần Hàm Dịch ôm chặt lấy cô, đột nhiên vội vàng nói.
Anh không biết bản thân đã lấy dũng khí từ đâu ra mới có thể nói ra những lời như thế, rõ ràng là biết không thể nào rồi nhưng anh vẫn nói một lần.
Quả đúng, cơ thể cô run lên trong lòng anh, cô đưa tay mình lên, đặt vào ngực anh rồi từ từ đẩy anh ra.
Bốn mắt nhìn nhau, cho dù là trong màn đêm tối thế này, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ những giọt nước mắt như đã kết tủa lại trong mắt cô.
Sau khi hai người nhìn nhau một lúc lâu, Vệ Ngấn mới chua xót hỏi anh: “Nếu, người bị hung thủ được mua chuộc đâm chết là mẹ anh, tới nay tên hung thủ đó vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì anh có thể không hận không?”
“............” Tần Hàm Dịch đột nhiên thần người ra, anh im lặng hồi lâu, rồi cười tự chế giễu mình: “Đúng thế! Việc anh không làm được thì sao lại miễn cưỡng em chứ!”
Một cơn đau nhói trong tim, cô quay mặt đi, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Chúng ta quay về đi!” anh đỡ cô, cúi đầu xuống, nói nhỏ.
“Được!” Tần Hàm Dịch cũng đáp lại một từ, không nói thêm câu nào, anh cùng cô đi về phía trước.
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên trầm lặng, mang theo sức nặng đè nén con tim cả hai, làm cho bọn họ ngay đến cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể cẩn thận, rụt rè, đi dọc theo con đường mà lúc tới đã đi để quay trở về.
Chỉ là, khi tới thì chỉ có một người, tuy lúc về là hai người nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách mà mãi mãi không có cách nào để vượt qua được.
Ngược lại, càng làm cho bọn họ nhẫn rõ được hiện thực: “Bọn họ tới cuối cùng vẫn không có cách nào để ở bên nhau được.”
Một nơi xa hoa diễm lệ, những bản nhạc chầm chậm với những điệu nhảy nhẹ nhàng, nhìn nơi đâu cũng có thể thấy những nhân vật có tiếng tăm trên thương trường ban ngày oanh oanh liệt liệt ở ngoài kia và giờ nay thì đang lượn vòng quanh nơi đây.
Nơi đây được gọi là nơi khi say rồi thì tiền cũng chỉ như giấy, nơi này không lớn, chủ là một người phụ nữ, nghe nói người này là tình nhân của một nhân vật có tiếng trong giới chính trị, thế nhưng rốt cuộc là tình nhân của ai thì không ai biết, đó vẫn luôn là một điều bí mật.
Có thể, cũng có người biết nhưng chỉ là không dám nói ra.
Lục Danh Dương ngồi trong một góc, lắc lắc ly rượu trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Cảnh Hạo đang cười đùa với những cô gái ở phía không xa.
Anh không thể không cười khểnh một cái, đây chính là người đàn ông của Cao Thiên Du sao?
Năm năm rồi, Cảnh Hạo luôn dính tới những lời đồn đại không ngừng, thậm chí còn nhiều hơn cả trước khi đến với Cao Thiên Du.
Thế nhưng, điều này dường như không hề có một chút ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, hai người vẫn tay trong tay nhau tham gia các buổi lễ tiệc với bộ dạng rất ân ái.
Đây chính là lý do làm cho Lục Danh Dương càng không can tâm, anh ta không hiểu, tại sao Cảnh Hạo như vậy mà cũng có thể được Cao Thiên Du chấp nhận còn anh ta chỉ phạm có một lần lỗi lầm thì lại không được cô tha thứ.
Hay là cô căn bản chưa từng yêu anh, vì thế mới không thể có một chút rộng lượng, khoan hồng, mới không cho anh một cơ hội.
“Sao thế, bây giờ anh lại có hứng thú với đàn ông rồi à?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Lục Danh Dương.
Anh từ từ thu ánh nhìn về rồi quay sang nhìn người đó, anh nhướn mày hỏi: “Hạ tiểu thư có quyết định rồi?”
Hạ Lam không trả lời ngay, mà cô ta ngồi xuống bên cạnh Lục Danh Dương, dựa người vào ghế.
“Để tôi đồng ý với yêu cầu của anh không khó, Tạp chí Phong đối với Hạ thị mà nói thì chẳng là cái gì cả. có điều, phải xem anh có thành ý nhiều hay ít thôi.”
Bây giờ cô ta đang cần gấp một người giúp cô ta, nhưng cô ta lại không thể để lộ ra ý nghĩ trong lòng mình quá sớm.
Lục Danh Dương là người thế nào, cô ta kể cả không hiểu thì cũng có thể nhìn rõ anh ta phần nào hoặc ở một số khía cạnh nào đó. Vì thế, cô ta không thể vội, nếu vội thì sẽ bị anh ta ăn chắc rồi.
Cô ta không còn là Hạ Lam của năm năm về trước nữa, sau khi không thể làm người mẫu, cô ta đã vào Hạ thị, trên thương trường chiến đấu, vật lộn năm năm, cô ta đã hiểu nhiều hơn về đời, về người rồi.
“Thành ý à!” Lục Danh Dương nhắc lại một câu, đột nhiên nhướn mày cười: “vị hôn phu của Hạ tiểu thư sáng sớm ngày mai sẽ cùng lên mặt báo với tình nhân của anh ta, tôi báo trước với Hạ tiểu thư một tiếng thế này đã được coi là thành ý chưa?”
“Anh nói cái gì?” Hạ Lam đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Tình nhân của anh ấy? Diệp Dĩ Muội?”
“Hạ tiểu thư đúng là dí dỏm thật đấy, Diệp Dĩ Muội dù gì thì cũng được coi là vợ cũ của anh ta chứ nhỉ?” Lục Danh Dương bật cười, trả lời.
“Anh đang chế giễu tôi?” Hạ Lam hỏi với khuôn mặt lạnh lùng.
Lục Danh Dương lắc đầu nói: “Không, sao tôi lại chế giễu cô chứ, chẳng qua là tôi cảm thấy, tiểu thư và tôi giống nhau, đều bị người mình yêu đá.”
“Nhìn không ra, Lục tiên sinh cũng si tình như vậy, năm năm rồi, vậy mà vẫn chưa quên được Cao Thiên Du.” Hạ Lam cảm thấy có chút nực cười, đàn ông đều thế này à? bên cạnh mình rõ ràng là đã có ai đó rồi vậy mà vẫn muốn có thêm một người nữa.
Cô ra biết rất rõ, mối quan hệ giữa Lục Danh Dương và Triệu Oanh.
Rốt cuộc vẫn còn yêu hay chỉ là không can tâm?
Vấn đề này, cũng là vấn đề cô ta đang kiểm chứng Tần Hàm Dịch, cô ta thực sự rất muốn biết Tần Hàm Dịch rốt cuộc là vẫn còn yêu Diệp Dĩ Muội hay đó chẳng qua chỉ là vì mất đi mà không can tâm?
“Vậy Hạ tiểu thư thì sao? Bây giờ người cô yêu là Tần Hàm Dịch hay là Hứa An Ca? Hay là phụ nữ thay đổi rất nhanh?” Lục Danh Dương không khách khí mà chế giễu lại, giống như Hạ Lam, rõ ràng đang hỏi người phía trước mặt mình, nhưng thực ra lại không hi vọng phải hỏi cái người trong lòng mình nhất.
Lục Danh Dương anh ta mãi mãi không thể nào chấp nhận được việc Cao Thiên Du lại chọn một người như Cảnh Hạo.
Cảnh Hạo ngoài việc xuất thân hơn anh ta thì chẳng có gì tốt hơn anh ta cả!
“Xem ra Lục tiên sinh không hề có thành ý để nói chuyện với tôi về việc cổ phần khống chế của tạp chí Phong.” Hạ Lam sầm mặt xuống, cô ta hận nhất đó chính là người khác hỏi cô ta câu hỏi như Lục Danh Dương vừa hỏi.
Rõ ràng là Hứa An Ca bỏ cô ta trước, cô ta có gì sai chứ? dựa vào cái gì mà bị người khác chỉ trích là cô ta thay đổi?
Chẳng qua là cô ta muốn yên ổn, còn Tần Hàm Dịch là ứng cử viên phù hợp nhất để chọn.
Hơn nữa, nếu Tần Hàm Dịch không bằng lòng cũng không có ai có thể ép được anh ấy, chẳng phải thế à? vậy thì cô ta có gì sai chứ?
Lục Danh Dương nhìn Hạ Lam đứng lên, đang định rời đi, anh ta nói chậm rãi: “Hạ tiểu thư không muốn biết, tình nhân của Tần Hàm Dịch là ai à?”
Hạ Lam nghe thấy vậy, quả đúng là dừng chân lại, quay đầu sang hỏi: “Là ai?”
“Trần Nhã.” Lục Danh Dương nói dõng dạc từng từ một.
“Ha ha....cái đồ tiểu minh tinh hạng hai đấy hả?” Hạ Lam bật cười lạnh lùng, người phụ nữ đó cô ta biết.
Hơn nữa, cô ta không chỉ biết tới sự tồn tại của con người đó, cô ta càng biết rõ, Tần Hàm Dịch không hề yêu người phụ nữ đó, còn về nguyên nhân tại sao mà khiến Tần Hàm Dịch luông giúp đỡ cô ta thì Hạ Lam lại không hề biết.
“Xem ra điều Hạ tiểu thư biết cũng không hề nhiều. Ví dụ, cô ta rốt cuộc là ai thì Hạ tiểu thư chắc là không biết đâu!” Lục Danh Dương cười rất bình tĩnh, anh ta tin, việc anh ta biết nhất định Hạ Lam rất có hứng thú.
Quả đúng như dự đoán, Hạ Lam sau một hồi do dự cô ta lại ngồi xuống.
Hứa An Ca không biết đã đứng trước cửa sổ bao lâu, cơ thể anh dường như tê dại cả đi rồi.
Anh muốn đi xuống tìm cô, ngay từ lúc anh rời đi đó anh đã muốn đi xuống tìm cô rồi.
Thế nhưng, anh đã nhìn thấy Tần Hàm Dịch bước qua cửa ra ngoài, vì thế anh đã kìm bước chân mình lại không đi tìm cô nữa.
Trước mặt bọn họ, anh cảm thấy bản thân mình mãi mãi giống như một người ngoài, không có cách nào can thiệp vào được, chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn và chờ đợi....
Cuối cùng, điều anh đợi được đó là, cô đang đỡ Tần Hàm Dịch, đi qua trước mặt anh, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn về căn biệt thự mà anh đang ở trong đó.
Chỉ là, Hứa An Ca không hề bật điện, nên cô không thể nhìn thấy anh đang đứng ở cửa sổ.
“Em về đi, tự anh vào là được rồi.” Tần Hàm Dịch quay đầu sang nhìn cô, nói với ngữ khí nhẹ nhàng.
Vệ Ngấn cúi đầu xuống nhìn chiếc áo sơ mi thấm một vệt máu của anh, cô do dự vài giây rồi nói: “Em đưa anh về, băng lại vết thương rồi em sẽ về.”
Cô không yên tâm để anh một mình, cô sợ anh sẽ bỏ mặc bản thân không băng bó vết thương lại.
Cô hiểu anh, nếu nhưng cô cứ để một mình anh về, có lẽ anh sẽ thực sự bỏ mặc bản thân, bỏ mặc vết thương.
“.....” Tần Hàm Dịch nhìn cô không chớp mắt, do dự trong giây lát rồi anh cũng gật đầu, không nỡ từ biệt cô.
Có thể, sau này muốn được ở cạnh cô sẽ càng khó khăn hơn.
Anh nói với bản thân mình, chỉ một đêm nay thôi, anh sẽ dung túng cho bản thân chỉ một đêm nay thôi.
“Đi nào!” Vệ Ngấn thu ánh mắt về, đỡ anh, cả hai đi qua cửa căn biệt thự của Hứa An Ca mà bước vào căn biệt thự phía bên cạnh.
Hứa An Ca nhìn toàn bộ cảnh này, đột nhiên anh không nhịn được mà tự chế giễu mình, bản thân đang làm cái gì thế này, anh đã nhìn thấy hết rồi, anh đã mãn nguyện chưa?
Thế nhưng, mãn nguyện rồi đấy mà sao anh vẫn không nhấc chân lên bước đi được?
Anh còn đang đợi điều gì? Đợi cô trở về? Thế nhưng, đêm nay cô sẽ trở về không?
Sự đấu tranh của cô, nỗi đau của cô anh đều hiểu. Thế nhưng, anh vẫn không muốn buông tay cô ra, anh luông cho rằng, anh đã nỗ lực lâu như thế, thôi thì nỗ lực cố gắng thêm một lần nữa.
Có lẽ, anh thực sự sai rồi, anh nên tác thành cho cô và Tần Hàm Dịch mới phải, để cho bọn họ cả nhà được đoàn viên.....