Khi Tần Hàm Dịch quay về, Vệ Ngấn đã dỗ Tiểu Lạc Lạc ngủ rồi, cô làm hai món ăn đơn giản đặt lên bàn, thấy anh vào cửa, cô bèn đi ra đón.
“Anh ở đây ăn hay là về rồi ăn?” cô biết, ở căn biệt thự của anh có đầu bếp chuyên nghiệp phục vụ anh và Tần lão phu nhân.
Vốn anh cũng đã thuê đầu bếp cho cô nhưng đã bị cô từ chối.
Cô không thích có người đi đi lại lại trong nhà, hơn nữa, Tiểu Lạc Lạc vốn đã sợ người lạ, cô càng không thể không thận trọng.
“Dĩ Muội....” Tần Hàm Dịch kéo tay cô, thở dài một tiếng rồi mới nói: “Em có định để Tiểu Lạc Lạc gặp Hứa An Ca không?”
Vệ Ngấn đơ người ra, sau đó liền không chút do dự mà lắc đầu.
“Có thể là gặp Hứa An Ca rồi Lạc Lạc sẽ nhanh hồi phục hơn.” Anh không thể không nói ra những ưu nhược điểm của chuyện này nói ra với cô.
“Em cũng đã nghĩ thế.” Vệ Ngấn trả lời rất bình tĩnh: “Thế nhưng, chúng ta không thể cứ mãi liên lụy tới An Ca, anh ấy sau này cũng phải kết hôn, cũng còn phải có con của anh ấy, em không hi vọng người vợ sau này của anh ấy sẽ để ý tới sự tồn tại của Lạc Lạc.”
Dù sao thì Tiểu Lạc Lạc không phải là ai khác mà là con của người phụ nữ anh đã thích nhiều năm như vậy, bất kì người phụ nữ nào cũng không thể không có một chút để bụng nào.
“Thế nhưng, Lạc Lạc....” Tần Hàm Dịch rốt cuộc thì vẫn thương con, thậm chí nếu cả đời nó không gọi anh là ba anh cũng vẫn hi vọng nó có thể vui vẻ mà lớn lên.
“Chỉ cần chúng ta thật tâm làm cha mẹ, luôn ở bên cạnh con vượt qua cửa ải khó khăn này, chúng ta không thể vừa có chuyện đã kéo người khác vào, bây giờ tuy là khó khăn nhưng kiểu gì cũng có ngày con sẽ khá lên.” Vệ Ngấn kiên quyết, cô muốn cô và Hứa An Ca cắt đứt hoàn toàn, như vậy thì anh mới có thể bắt đầu lại từ đầu.
Cô đã làm liên lụy anh bao nhiêu năm rồi, cô không thể ích kỉ thêm nữa.
Thực ra, cô chưa từng nói với Hứa An Ca, đúng là cô đã từng nghĩ, đợi tới khi cô báo thù xong cô sẽ ở bên anh và Tiểu Lạc Lạc.
Chỉ là, thế sự khó lường, cô không ngờ rằng, kết quả lại thành ra thế này.
Nếu lúc trước cô có thể từ bỏ hận thù, có lẽ cô đã có thể cùng anh sống một cuộc sống yên bình đến hết đời ở Vân Nam, thế nhưng nếu từ bỏ hận thù thì tình yêu trong trái tim cô lại không có cách nào xóa đi được.
Như vậy, đối với Hứa An Ca có thực sự không công bằng không?
Đến đến đi đi, bây giờ tất cả mọi chuyện đều được ấn định rồi, cô không muốn truy cứu ai đúng ai sai nữa, hoặc quyết định thế nào là đúng, quyết định thế nào là sai, cô chỉ muốn sống thật một lần với trái tim mình.
Giống như những gì Hứa An Ca đã nói, anh đã từng cố gắng, đã từng nỗ lực, cho dù tất cả không được như anh mong muốn nhưng anh vẫn không oán giận, không hối hận.
Bây giờ tâm trạng của Vệ Ngấn cũng như vậy, cô chỉ muốn nỗ lực một lần, những điều do dự khác cô không muốn nghĩ nữa.
“Ừm, so với việc để con đau thêm một lần nữa chẳng bằng để con có thể hồi phục hoàn toàn.” Tần Hàm Dịch gật đầu, anh cũng tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng, chỉ cần chúng ta yêu thương chăm sóc con hết lòng, em tin Lạc Lạc nhất định sẽ cảm nhận được.” Vệ Ngấn nhìn anh cười, cầm lấy tay anh, trong ánh mắt sáng lên sự hi vọng.
Chẳng phải vẫn nói, sau đại họa thì thường có phúc à? Vệ Ngấn nguyện tin rằng, tương lai của Tiểu Lạc Lạc nhất định sẽ tràn ngập niềm vui.
Bất luận giữa cô và Tần Hàm Dịch sẽ thế nào, cô sẽ đều không làm tổn thương Tiểu Lạc Lạc, cô sẽ không làm một người mẹ không làm tròn chức trách nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Tần Hàm Dịch kéo tay cô, đi về phía bàn ăn.
Hai người ngồi xuống, Vệ Ngấn đưa bát cơm cho anh, nhìn cầm đũa lên, cô nhìn anh hồi lâu nhưng vẫn không lên tiếng.
“Có gì muốn hỏi anh à?” Tần Hàm Dịch đặt bát đũa xuống, nhìn cô hỏi lại rất nghiêm túc.
“Chúng ta ăn cơm trước đã, nói sau.” Vệ Ngấn gắp một miếng thức ăn đặt vào bát anh.
“Có phải em muốn hỏi anh về những tin tức được đăng trên báo không?” Tần Hàm Dịch nhìn thấu tâm tư của cô.
“Vâng.”
“Giữa anh và Trần Nhã không hề có bất kì quan hệ gì, chẳng qua là khi quen biết cô ấy, sự kiên định của cô ấy làm cho anh nhớ tới em của ngày xưa, vì thế anh đã đưa tay ra giúp đỡ cô ấy. Nhưng hóa ra không phải tất cả mọi người đều giống như em, bất luận là đứng ở vị trí nào cũng đều không thay đổi.” Tần Hàm Dịch thở dài một tiếng, đối với Trần Nhã anh không có bất kì mong đợi gì, việc giúp đỡ chỉ là tiện thể mà thôi, đương nhiên cũng không có bất kì sự thất vọng nào, anh nói rõ ra với Vệ Ngấn như vậy chẳng qua là không muốn cô hiểu lầm anh mà thôi.
“Thực ra, tất cả mọi người đều thay đổi rồi, sao em có thể không thay đổi chứ!” Vệ Ngấn nói một câu cảm thán.
“Em cho dù là thay đổi cũng là thay đổi để tốt hơn.” Tần Hàm Dịch nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt thâm tình, đối với anh mà nói, cho dù bây giờ khó khăn gian khổ có nhiều hơn nữa, chỉ cần có cô ở bên cạnh anh thì anh đều cảm thấy không khổ.
“Đó là bởi vì chỉ có anh nhìn ra được những điều tốt đẹp của em.” Vệ Ngấn khẽ cười, cầm bát lên: “Ăn cơm đi! Để lâu nguội hết bây giờ.”
“Vâng, thưa vợ!” Tần Hàm Dịch lập tức chấp hành mệnh lệnh, cầm bát đũa lên.
Vệ Ngấn bật cười trước câu nói của anh, trong lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc, hi vọng cảm giác này sẽ kéo dài mãi.
Cao Thiên Du muốn bản thân tập trung tinh thần làm việc nhưng làm thế nào cũng không tập trung được.
Cuối cùng, chỉ có thể gập tập tài liệu trên tay lại, đứng lên, đi tới phía đối diện ghế sô pha, nhìn người đàn ông nằm dài trên ghế, nheo mày lại.
“Vợ à, em xong việc rồi à?” Cảnh Hạo lập tức đứng lên, cười cười nhìn Cao Thiên Du, anh ôm lấy eo cô: “Chúng ta đi ăn cơm đi!”
“Thôi đi, em còn rất nhiều công việc phải làm.” Cao Thiên Du muốn đẩy tay anh ra nhưng ai mà biết được con người này nhất định không chịu buông tay.
“Vợ à, có bận hơn nữa thì cũng phải ăn cơm thứ! Ăn xong anh sẽ đưa em quay về đây luôn.” Cảnh Hạo nhanh như chớp hôn lên má Cao Thiên Du một cái.
Nghe anh gọi mình cứ “vợ ơi vợ à” mà Cao Thiên Du cảm thấy sởn gai ốc lên, con người này rốt cuộc làm sao đấy?
Sao cô không biết, bắt đầu từ khi nào mà quan hệ giữa bọn họ trở nên tốt thế này.
Cô xoa xoa cái đầu đang ong lên, đột nhiên lại nhớ tới lời anh nói hai ngày hôm trước, chẳng lẽ anh thực sự định theo đuổi cô?
Không, cô không tin, tính cách Cảnh Hạo phong lưu như thế, cô thà tin rằng anh chơi ở ngoài thấy chẳng có gì thú vị nữa mới đổi phương thức để tiếp tục chơi mà thôi.
Đáng tiếc, cô không muốn trở thành người có thể chơi cùng anh.
“Cảnh Hạo, nếu anh còn tới làm phiền em thì em sẽ ly hôn với anh.” cô nhìn anh chằm chằm, nói cảnh cáo chứ không hề giống như nói đùa.
“Nếu anh không kí tên vào đó thì em có ly hôn được không?” Cảnh Hạo cũng không tức giận, ngược lại còn nói dương dương tự đắc.
“Anh....” Cao Thiên Du tức nhưng không nói được lời nào, anh liền tranh thủ kéo tay cô ra ngoài.
Cô không muốn có mâu thuẫn gì gay gắt với anh ở công ty, để người ngoài nhìn thấy sẽ cười cho, càng không muốn xuất hiện trên mặt báo, vì thế chỉ có thể cùng anh đi ra khỏi phòng làm việc.
Cảnh Hạo thấy bản thân mình đã thành công trong việc lôi cô ra ngoài, trên miệng không thể không nở một nụ cười đắc thắng.
Chỉ là, sự chú ý của Cao Thiên Du không hề hướng về phía anh, vì thế cô cũng không chú ý thấy.
Cảnh Hạo không hề phật lòng trước sự thờ ơ của Cao Thiên Du, dù gì thì cũng là lỗi của tự bản thân anh đã làm cho cô không còn tin được anh nữa rằng lãng tử như anh mà cũng có ngày quay đầu.
Cảnh Hạo cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, lại thích kiểu người như Cao Thiên Du, trước đây anh cứ nghĩ có đánh chết anh anh cũng sẽ không cần tới phụ nữ.
Hoặc ít nhất là nếu mà có lý do thì không còn gọi là yêu nữa.
Yêu, vốn dĩ là đã bị tê liệt.
Hai người cùng nhau đi ra bãi đỗ xe, Cao Thiên Du không lái xe mà ngồi cùng với xe của Cảnh Hạo, cô dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, điều hòa sự mệt mỏi của cơ thể.
Ngày hôm qua, cô nhận được điện thoại của Diệp Dĩ Muội, biết được quyết định của cô bạn thân.
Với tư cách là bạn, cô không muốn bình luận đúng sai, cô chỉ có thể ủng hộ.
Thế nhưng, những ngày gần đây tạp chí Phong lại tiếp tục đả kích Tần Hàm Dịch, điều này làm cho Cao Thiên Du không thể không cảm thấy bực dọc trong lòng.
Cô biết, Lục Danh Dương vẫn luôn nhớ sự việc năm xưa, vì thế bây giờ anh ta mới càng ngày càng điên cuồng như vậy.
Cô luôn cảm thấy sự việc bởi vì cô mà thành, là cô không giải quyết dứt điểm được quan hệ giữa cô và Lục Danh Dương, nên anh ta mới hận như vậy.
Cảnh Hạo nhìn hai hàng lông mày của cô đang nheo lại, anh đưa tay lên xoa xoa vào trán cô rồi lên tiếng nhẹ nhàng: “Đừng tự trách mình nữa, anh cảm thấy Lục Danh Dương không phải là vì em đâu.”
Cao Thiên Du đơ người ra, cô mở mắt, dùng ánh mắt cầu xin sự giải thích để nhìn anh.
“Lục Danh Dương nhằm vào Tần Hàm Dịch như vậy, người của Tần gia không có lý gì mà không đối phó với anh ta.” Lúc này Cảnh Hạo không còn thái độ bỡn cợt như bình thường nữa, anh thay cô phân tích với thái độ rất nghiêm túc và lý trí.
“Em cũng nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng theo như em được biết thì Lục Danh Dương không có chỗ dựa nào rất vững chắc cả.” Cao Thiên Du vừa nghe đã hiểu ý anh.
“Anh ta chắc chắn có, bởi vì chủ ý của anh ta đã nhằm về phía Lam gia.” Cảnh Hạo cười lạnh lùng, anh cảm thấy Lục Danh Dương thực sự đúng là không biết sống chết, không cần nói tới Lam lão gia sẽ thế nào, chỉ cần nói tới Lam Dư Trạch, anh ta cũng sẽ không tha cho Lục Danh Dương.
“Anh ta nhằm vào Lam gia? Lẽ nào, chỗ dựa của anh ta chính là kẻ thù chính trị của Lam gia?” Cao Thiên Du giật mình, lập tức đoán ra.
“Rất có khả năng.” Cảnh Hạo gật đầu, điều Cao Thiên Du đoán cũng gần giống với suy nghĩ của anh.
“Chẳng trách anh lại đột nhiên đối xử với em tốt như vậy, đây là vì muốn kích động Lục Danh Dương, muốn báo thù anh ta à?” Cao Thiên Du ngay lập tức liên tưởng tới những hành động kì lạ gần đây của Cảnh Hạo.
“..........” Cảnh Hạo đúng là cạn lời, thế này là thế nào? Tự châm lửa đốt mình à?
Anh thực sự bị oan, chẳng qua là anh không muốn cô áy náy, cho rằng Lục Danh Dương là vì cô mới điên cuồng như vậy.
==
Thực ra, cô cũng không nghĩ xem, người đàn ông lí trí như Lục Danh Dương sao lại làm những việc không phân tốt xấu thế chứ?
“Vợ à, em có cảm thấy có vẻ như rất âm mưu không? Anh ta báo thù Lam gia thì có quen hệ gì với anh? đừng quên, anh họ Cảnh.” Cảnh Hạo liếc nhìn Cao Thiên Du rồi đạp chân ga, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
“Anh thực sự không định quản việc này?” Cao Thiên Du nhìn anh, không tin anh có thể không có chút tình thân gì như vậy.
Thế lực của Lam gia như thế, không nhất định đã cần tới sự giúp đỡ của anh, nhưng sao cô lại cảm thấy, nhìn anh không quản như vậy, đây không phải là phong cách của anh.
Nhìn bề ngoài thì anh phong lưu vô tình, nhưng thực ra anh là người trọng tình hơn ai hết.
“Chỉ cần đừng làm hại tới anh hai anh thì anh chẳng quan tâm gì.” Cảnh Hạo trả lời để thỏa mãn trí tò mò của cô.
“Lam Dư Khê bây giờ chỉ sống trong thế giới chỉ có mình anh và những người anh quan tâm, kể cả là người đứng đằng sau Lục Danh Dương có nhằm vào người của Lam gia thì anh cũng sẽ không đối phó với anh ta.” Cao Thiên Du lên tiếng nhắc nhở anh.
“Không phải nhất định phải đối phó với anh ta thì anh ấy mới đau khổ.” Cảnh Hạo vừa nghĩ tới Vũ Thái Ninh anh liền cảm thấy đau đầu, anh lại hỏi Cao Thiên Du: “Nếu một người mà em đã nhớ thương mười năm, áy náy mười năm, đau khổ mười năm, em đã tưởng rằng người đó đã chết rồi, đột nhiên lại trở về bên cạnh em thì em sẽ cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.” Cao Thiên Du hơi co người lại, trước sau liên tưởng cô lập tức hỏi: “Người đó, có phải là người mà anh hai thích không?”
“Ừm.” Cảnh Hạo trả lời, cũng không có ý muốn giấu cô.
Dù sao thì anh cũng đã quyết định sống với cô cả đời.
Bây giờ, ngăn Lục Danh Dương lại là điều thứ yếu, chỉ cần là Vũ Thái Ninh, nếu cô ta làm ra chuyện gì điên cuồng thì những việc này mới là thực sự khó giấu nổi.
“Em nghe Dĩ Muội nói, Lam Dư Khê là một người rất trọng tình cảm, chắc là anh ấy sẽ rất hi vọng người đó vẫn còn sống!” Cao Thiên Du trả lời anh.
“Thế nhưng nếu người phụ nữ đó đã từng ở cùng với anh cả mười năm thì sao?” Cảnh Hạo vừa nói tới việc này lại thấy bực, lại hận Lam lão gia.
Năm xưa nếu không phải ông ta phái Lam Dư Trạch đi giải quyết việc của Vũ Thái Ninh thì tất cả cũng đã không diễn biến tới mức này rồi.
“........” Cao Thiên Du giật mình, tròn xoe hai mắt, một lúc sau mới miễn cưỡng lên tiếng: “Vậy anh định làm thế nào?”
“Lục Danh Dương đã tìm tới người con gái đó, muốn mượn tay cô ta để làm cho Lam gia nội chiến, chỉ cần cô ta không nhúng tay vào, nếu như người cô ta yêu là anh cả thì sự việc cũng sẽ không nghiêm trọng, tính cách của anh Hai anh hiểu, anh ấy nhất định sẽ chúc phúc cho bọn họ.”
Cảnh Hạo vò đầu, rõ ràng đây là vấn đề không hề đơn giản.
“Vậy thì phải xem người cô ấy yêu là ai rồi.” Cao Thiên Du thở dài một tiếng, không cần hỏi nhiều, trong chuyện này nhất định là có một mối nghiệt duyên.
“Anh không tin, cô ta ở bên anh cả mười năm mà không có một chút tình cảm nào, con tim của phụ nữ các em, điều khác biệt nhất chính là mềm yếu, dễ bị động lòng nhất có đúng không?” Cảnh Hạo nói câu này một là dùng để nói Vũ Thái Ninh, nữa là cũng muốn biết con tim cô liệu sẽ rung động trước anh hay không.
“Nhưng nếu phụ nữ một khi đã hận thì sẽ thật sự rất hận.” Cao Thiên Du đương nhiên hiểu ý anh muốn nói, cô quay đầu nhìn anh với ánh mắt kiên định và lạnh lùng: “Giống như năm xưa em đối với Lục Danh Dương, bất luận anh ta có níu kéo thế nào em vẫn không cho anh ta bất kì cơ hội nào.”
Câu nói cuối cùng của Cao Thiên Du vốn là để đả kích Cảnh Hạo nhưng ai mà biết được Cảnh Hạo không những không hề bị đả kích, miệng anh lại còn mỉm cười, tiếp lời cô anh nói: “Đó là vì căn bản em không hề yêu anh ta. Nếu em yêu rất đơn thuần thôi thì em sẽ tức anh ta, sẽ phẫn nộ với anh ta, nhưng sau khi tức giận thì chắc là em sẽ cùng anh ta tìm cách để níu kéo, sửa sai, chứ không phải là chỉ một lần sai lầm mà đã như vậy.”
“.....” Cao Thiên Du chẳng biết nói gì nữa, nét mặt thì có vẻ bất mãn với lời nói của anh nhưng trong lòng thì chấp nhận những lời anh vừa nói.
Và những lời của anh cô sớm đã suy nghĩ tới trước đây. Chỉ là, cô không muốn thừa nhận những điều này trước mặt Cảnh Hạo mà thôi.
“Kể cả không có sự việc của Tần Hàm Dịch, thì sớm muộn em cũng sẽ chia tay với anh ta, việc của Diệp Dĩ Muội chẳng qua chỉ giống như cái ngòi châm lửa mà thôi, lại thêm với việc tình trạng quan hệ không mấy tốt đẹp của hai người.” điều cô không muốn nói thì anh đã nói thay cô.
“Anh đổi chủ đề rồi.” Cao Thiên Du nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ.
“Được, quay về chuyện chính, em có ý tưởng gì hay không?” Cảnh Hạo thực sự sợ chọc cô tức giận, cô sẽ nhảy khỏi xe, vậy là anh không dám nói thêm nữa.
“Nếu anh đã biết vấn đề là ở Vũ Thái Ninh, vậy thì ra tay đối với cô ta là được rồi.” Cao Thiên Du suy nghĩ một lát, lại có chút tò mò rồi hỏi: “Có điều, có một việc rất kì lạ, nếu mục tiêu của Lục Danh Dương và người đứng đằng sau anh ta đều là Lam gia, vậy thì tại sao anh ta lại còn không buông tha cho Tần Hàm Dịch?”
“Cũng có thể là đang so đo với em, nói không chừng thì là như vậy, có điều, em quản anh ta làm gì! Chẳng qua cũng chỉ là một con chó điên chạy đi lung tung cắn người.” Cảnh Hạo nói tổng kết ngắn gọn.
“Cảnh tiên sinh, phiền anh đừng có phỉ báng người khác như thế!” Cao Thiên Du không vui nhắc nhở anh, cô không phải vì tức giận thay cho Lục Danh Dương mà đơn giản chỉ là không thích kiểu nói như vậy.
“Anh nói sai à?” Cảnh Hạo nhướn mày, tiếp tục nói: “Lục Danh Dương bây giờ giống như một kẻ điên, không ngừng bôi xấu danh tiếng của Tần Hàm Dịch, dường như kiếp trước anh ta có thù với Tần Hàm Dịch vậy. Có điều, lần này anh ta vẫn còn chút tính người, không kéo Diệp Dĩ Muội vào, bằng không thì cô bạn tốt đó của em sẽ gặp phải khó khăn đấy.”
“Đúng thế! Lần này tạp chí Phong không hề nhắc tới một chút nào vấn đề tình cảm nào của Diệp Dĩ Muội cũng như thân thế của Tiểu Lạc Lạc.” Cao Thiên Du cũng không nhìn thấu được, lần này Lục Danh Dương đột nhiên lại nể tình như thế liệu có phải là bên trong còn có nguyên nhân gì khác nữa không.
“Đợi rồi xem đi! Nếu có mục đích thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra, không thể giấu cả đời được.” Cảnh Hạo không hề vội vàng đoán xem Lục Danh Dương có mục đích gì vì dù có đoán ra thì cũng chưa chắc đã là thật.
“Ừm.” Cao Thiên Du thở dài trong lòng một tiếng, ngả lưng dựa vào ghế, lúc này con tim cô còn mệt mỏi hơn cả lúc trước.