Bàn tay đang bóp lấy cằm cô từ từ được bỏ ra, những giọt nước mắt dưới hàng mi đó rơi xuống lại như con dao chọc thẳng vào trái tim anh ta.
Ngay sau đó, anh ta bị cơn đau bất ngờ khó hiểu đó làm cho sợ hãi, anh ta hất cô ra, bực dọc lớn tiếng gầm lên: “Cút!
Diệp Dĩ Muội mở mắt nhìn anh ta, chỉ cảm thấy thắc mắc một giây rồi nhanh chóng bò dậy, chạy ra ngoài.
Châu Lan Na đứng ngoài cửa nghe trộm rồi cười đắc ý, lúc này cơ hội của cô ta tới rồi.
“Hàm Dịch....” cô ta với bộ dạng nước mắt lã chã đi tới trước mặt Tần Hàm Dịch, đang định giở cái bài nũng nịu quen thuộc ra thì liền nghe thấy Tần Hàm Dịch gằn giọng nói: “Cút ra ngoài.
Châu Lan Na nghe mà lạnh toát cả người, tuy không can tâm nhưng vẫn nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Diệp Dĩ Muội khuôn mặt đẫm nước mắt, trên người không có một đồng lang thang trên đất Paris xa lạ, không biết đi đâu về đâu.
Cô nhìn tất cả mọi thứ xung quanh choáng váng, cô nói với bản thân: “Diệp Dĩ Muội, mày phải mạnh mẽ lên, tuyệt đối không thể cái tên Tần Hàm Dịch ma quỷ đó coi thường.”
Cô đi tới khi mặt trời đã khuất, đứng trước một quán bar ghi mấy chữ “tuyển nhân viên phục vụ”, cô liền đi vào.
Điều làm cô không ngờ được đó là, người chủ ở đây lại là một người phụ nữ Trung Quốc, tầm hơn tuổi, người đó có một vẻ đẹp cao quý, ung dung, chắc là xuất thân cũng không bình thường.
“Tôi muốn kiếm ít tiền để về nước.” Diệp Dĩ Muội thành thực nói ra tình hình của mình.
Người phụ nữ nhìn cô từ đầu tới chân một lượt, gật đầu: “Gọi tôi là chị Vu, cùng là người Trung Quốc cả.”
“Cảm ơn chị Vu.” Diệp Dĩ Muội cười tươi vẻ biết ơn, không ngờ rằng bản thân mình lại may mắn như vậy, lại dễ dàng tìm được một nơi nương thân, lại còn có thể kiếm tiền để về nước.
Nhưng, điều cô không ngờ được đó là, người khách đầu tiên ở đây cô đón tiếp lại là anh ta....
“Dĩ Muội, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Lam Dư Khê cười như một kẻ côn đồ, hai mắt hoa anh đào của anh ta nhìn Diệp Dĩ Muội từ đầu xuống chân, rồi lại từ chân lên đầu trong bộ đồ nhân viên phục vụ.
“Tiên sinh, xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?” Diệp Dĩ Muội làm như thể không quen biết anh ta, hỏi hết sức khách sáo và lịch sự.
“Cần cô nói chuyện với tôi một lát, được không?” Lam Dư Khê cười cợt nhả nói ý trêu chọc cô.
“Tiên sinh, xin lỗi, trong công việc của tôi không có việc phải nói chuyện phiếm với khách.” Diệp Dĩ Muội cố nén cơn tức giận trong lòng lại, lạnh lùng trả lời.
“Tiểu thư, cô đều đối xửa với khách như thế này đấy à? vậy thì người ông chủ như tôi đây phải xem xét xem có nên sa thải cô không.” Lam Dư Khê lấy tay xoa xao cằm, làm như thể đang suy nghĩ hết sức nghiêm túc.
“Anh là ông chủ ở đây?” Diệp Dĩ Muội giật mình ngạc nhiên, tất cả những tâm trạng tốt từ nãy tới giờ đều tan biết hết.
“Không sai.” Lam Dư Khê gật đầu, trêu cô gái này làm cho tâm trạng anh ta thấy rất vui vẻ.
“Vậy thì tôi không làm nữa.” Diệp Dĩ Muội quay người muốn rời đi.
“Diệp Dĩ Muội, cô chắc chắn, cô rời khỏi nơi đây, cô còn có nơi nào khác để đi?” phía sau lưng cô, Lam Dư Khê nói rất từ từ, chậm rãi nhắc lại cho cô biết hoàn cảnh của cô lúc này.
Diệp Dĩ Muội dừng chân lại, phẫn nộ quay đầu nhìn chằm chằm anh ta nói: “Sao anh biết tôi không có nơi nào để đi?”
“Nếu không phải cô bị Tần Hàm Dịch đuổi ra ngoài thì có cần phải đi tìm việc kiếm tiền thế này không?” Lam Dư Khê nhếch mép lên cười giống như một con yêu quái, rồi ngẩng đầu nhìn về phía quầy rượu anh ta ra hiệu chị Vu liền gật đầu, sau đó rót hai cốc whisky mang tới.
“Đừng có mà đùa quá đáng quá!” chị Vu đặt rượu trên mặt bàn, ghé sát vào tai anh ta thì thầm cảnh cáo khuôn mặt đắc ý của Lam Dư Khê.
“Biết rồi!” Lam Dư Khê lập tức thơn lên má chị Vu rồi anh ta cười híp mắt lại.
Diệp Dĩ Muội tuy không nghe được hai người nói gì, nhưng lại nhìn thấy Lam Dư Khê hôn chị Vu, đột nhiên nheo mày cảm thấy thật ghê tởm, cô nghĩ một người tốt như chị Vu mà cũng bị kẻ như Lam Dư Khê lừa lọc.