Hôn nhân không tình yêu

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh đang đợi em.”

Nhưng anh không biết, chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ không bao giờ đợi được tôi nữa.

Dưới bóng cây ngô đồng rậm rạp, áo khoác ngoài bị ướt của anh rất lạnh khiến tôi không cảm nhận được sự ấm áp mà tôi mong muốn. Lòng bàn tay đang ôm tôi có vệt máu đọng. Bởi quá dùng sức, lòng bàn tay anh hơi nóng, nhớp nháp khiến tôi bất giác nhớ tới cảnh tình yêu máu me đầm đìa giữa anh và Hứa Tiểu Nặc.

Tôi rời khỏi vòng tay Cảnh Mạc Vũ, cười cười: “Đợi em? Em tưởng anh sẽ lại xới tung cả thành phố A lên ấy chứ!”

Cảnh Mạc Vũ á khẩu.

Thật ra, tôi cũng muốn học theo Hứa Tiểu Nặc, nhìn anh bằng ánh mắt bi thương, ai oán rồi khóc nức nở. “Em cũng đau lòng, em cũng yếu đuối, em cũng cần sự an ủi của anh. Nhưng lúc em bị ngất trong mưa gió, lúc em chờ đợi gặp anh lần cuối, anh lại ở bên người con gái khác...”

Có lẽ Cảnh Mạc Vũ sẽ áy náy, sẽ thề thốt với tôi rằng anh sẽ cắt đứt mối quan hệ với Hứa Tiểu Nặc. Đáng tiếc, tôi không học ngành điện ảnh, không biết diễn cảnh tình cảm sướt mướt này. Tôi chỉ biết nở nụ cười vô tư với Cảnh Mạc Vũ. “Anh không cần đợi em, em rất khỏe mạnh, vạn sự như ý, khỏi cần anh hao tâm tổn trí. Có thời gian rảnh, anh hãy đi an ủi người tình cũ của anh ấy!” Tôi lại cảm thấy hơi tức ngực, phải hít thở vài lần tôi mới có thể nói tiếp. “Tối qua em chơi mệt quá, bây giờ em muốn về nhà nghỉ ngơi. Anh mau quay về bệnh viện đi, ngộ nhỡ cô ấy lại có ý định tự sát, chắc chắn anh sẽ hối hận cả đời.”

“Ngôn Ngôn, anh...”

Tôi cười cười, xua tay, cắt ngang lời giải thích của anh. “Anh không cần giải thích, em hiểu.”

Mọi lời biện giải lúc này đều là vô nghĩa, nhưng người đàn ông cứ cho rằng những lời vô nghĩa này có tác dụng nên ra sức giải thích: “Anh và Hứa Tiểu Nặc thật sự không có gì cả.”

“Vậy sao? Anh cho rằng quan hệ như thế nào mới gọi là “có gì”? Quan hệ vợ chồng bị pháp luật trói buộc một cách miễn cưỡng như mối quan hệ của chúng ta?”

“Trói buộc miễn cưỡng?”

“Em nói không đúng sao? Hai người thích đóng phim tình cảm bi kịch “yêu nhau mà không thể ở bên nhau”, em cũng không có ý kiến. Nhưng đừng lôi em vào cuộc, em mệt mỏi lắm rồi, không còn sức lực để diễn trò với hai người.”

“Em!” Cảnh Mạc Vũ bóp chặt tay tôi khiến tôi đau đến mức toàn thân tê buốt.

Lúc này là giờ đi làm, người qua lại mỗi lúc một đông. Việc chúng tôi tranh cãi giữa đường thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí có người còn thì thầm to nhỏ: “Anh ta chẳng phải là Cảnh Mạc Vũ hay sao?”

“Mới sáng sớm đã lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta, chắc không phải anh ta đâu.”

Được người qua đường nhắc nhở, Cảnh Mạc Vũ mới ý thức anh đã thất lễ. Anh nhanh chóng lấy lại dáng vẻ phong độ thường ngày. “Chúng ta lên xe nói chuyện đi!”

Cảnh Mạc Vũ kéo tôi ngồi lên xe rồi mở đĩa CD. Tiếng dương cầm du dương vang lên. Đó là bản nhạc dương cầm tôi thích nhất. Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa, tiếng nhạc êm ái như cánh hoa, ngập tràn không gian, mang theo bao ký ức đẹp đẽ.

Tôi lặng lẽ quan sát Cảnh Mạc Vũ ở bên cạnh. Anh nhíu mày, hai tay nắm chặt vô lăng, máu đỏ từ ngón tay anh chảy xuống. Trái tim tôi đột nhiên mềm nhũn, tôi im lặng kéo tay anh, dùng giấy ăn nhẹ nhàng lau vết thương của anh. Vết thương sâu và dài hơn tôi tưởng.

Mặc dù đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng tôi vẫn không kiềm chế, cất giọng oán trách: “Vì cô ấy, anh để bản thân bị thương đến mức này. Em biết anh thương cô ấy nhưng liệu anh có hiểu, có người càng xót anh...”

Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi, đôi lông mày nhíu chặt mới từ từ dãn ra “Ngôn Ngôn, em hãy tin anh. Quan hệ giữa anh và cô ấy không phải như em nghĩ đâu. Em biết anh không phải ngày một ngày hai, chắc em cũng hiểu tính anh. Anh là loại đàn ông muốn yêu mà không dám yêu sao? Nếu anh thật lòng yêu một người con gái, anh sẽ không bao giờ để cô ấy đi, càng không có chuyện cưới người con gái khác, bất kể vì lý do gì.”

Tôi thừa nhận, Cảnh Mạc Vũ đúng là người đàn ông không dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng...

“Anh không yêu Hứa Tiểu Nặc, tại sao anh cứ dây dưa với cô ấy mãi, còn nuôi cô ấy suốt ba năm? Anh đừng nói với em, chỉ là anh gặp dịp mua vui thôi đấy. Nếu chỉ là mua vui thì trò vui của anh có phải quá dài rồi không?”

“Ai nói với em anh nuôi Hứa Tiểu Nặc ba năm? Tề Lâm à?”

“Ai nói không quan trọng.”

Ngữ khí của Cảnh Mạc Vũ mềm hẳn: “Em thà tin lời đồn đại vô căn cứ từ người khác chứ nhất định không muốn tin anh sao?”

“Em chỉ tin vào mắt mình. Chính mắt em nhìn thấy anh và Hứa Tiểu Nặc ôm nhau ở đám cưới của chúng ta, anh sợ ba gây tổn thương cho cô ấy nên mới đưa cô ấy đi Mỹ. Nghe nói cô ấy mất tích, anh suýt nữa bới tung cả thành phố A…” Tôi vuốt ve bàn tay anh. Tim tôi rất đau, đau đến mức hai mắt ươn ướt. “Em nhìn thấy, anh vì cô ấy mà bị thương đến mức này, còn quên không băng bó...”

Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi chăm chú, rất lâu. Ánh mắt sâu thẳm của anh tựa như đưa chúng tôi đến một thế giới tĩnh mịch, chỉ có hai chúng tôi.

“Vậy em có nhìn thấy, cô dâu trong đám cưới của anh là em... Không tìm thấy em, anh chẳng cần lật tung đất trời đề tìm kiếm, bởi anh biết em ở đâu... Vì cô ấy, anh dùng tay cướp con dao, nhưng vì em, anh có thể dùng ngực đỡ đạn... So với em, cô ấy chẳng là gì cả.”

“Vậy sao? Anh không yêu cô ấy thật sao?” Tôi đúng là người không có chí khí, tôi thầm miệt thị bản thân vô số lần.

“Ừ, anh chưa từng yêu cô ấy! Ngôn Ngôn, có một số chuyện, anh không hy vọng em biết tường tận. Tóm lại, em hãy tin anh, quan hệ giữa anh và Hứa Tiểu Nặc không như em nghĩ. Ba năm nay, anh bù đắp rất nhiều vật chất cho cô ấy, vì anh nợ cô ấy, anh hứa sẽ đối xử tốt với cô ấy cho đến ngày cô ấy qua đời...”

Cảnh Mạc Vũ nói anh đối xử tốt với Hứa Tiểu Nặc là vì anh nợ cô ấy. Nhưng hôm qua, vẻ mặt anh khi nghe tin Hứa Tiểu Nặc mất tích, vẻ lo lắng và hoảng sợ đó, chắc chắn không đơn giản là mắc nợ, mà còn có khúc mắc khác. Nhưng anh cố ý nói dối tôi hay anh chưa nhìn thấu trái tim mình? Tôi không thể hiểu nổi, cũng không có cách nào phản bác. Có điều, quyết tâm buông tay của tôi lại bắt đầu dao động.

Tôi nên tin lời anh, hay tin vào điều mình nhìn thấy? Rõ ràng là vấn đề một đứa trẻ lên ba cũng có thể thoải mái trả lời, vậy mà tôi không tìm ra đáp án. Thấy tôi lặng thinh, Cảnh Mạc Vũ vỗ vai tôi. “Được rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi. Đợi sau khi nghỉ ngơi thoải mái, em hãy quyết định có nên tha thứ cho anh hay không.”

Tôi lặng lẽ gật đầu. Quả thật tôi rất mệt mỏi, dường như tôi lại rơi vào một cục diện khó khăn, không có sức lực để trốn thoát.

Vì áo khoác của tôi sẫm màu nên lúc giúp tôi thắt dây an toàn, Cảnh Mạc Vũ mới để ý bùn đất dính trên áo tôi. “Sao áo em bẩn thế?”

Tôi không muốn cho anh biết bệnh tình của mình, sợ anh lo lắng. Tôi ngập ngừng vài giây rồi mới mở miệng: “Tối qua em không cẩn thận nên bị ngã.”

“Có bị thương ở đâu không? Để anh xem nào!” Thần sắc anh có vẻ hơi căng thẳng, anh giơ tay định cởi cúc áo của tôi.

Tôi vội vàng kéo vạt áo. “Em chỉ bị ngã nhẹ thôi, không bị thương chỗ nào.”

Một tháng không về nhà, tôi hy vọng sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho ba. Kết quả vẫn chưa vào đến cửa, người bảo vệ gác cổng chạy tới, cúi người nói nhỏ với Cảnh Mạc Vũ khi anh hạ cửa kính xe: “Thiếu gia, ông chủ nổi nóng suốt buối tối hôm qua, còn nói với chúng tôi, không cho thiếu gia đặt chân vào cửa Cảnh gia. Hay là đợi ông chủ bớt giận, thiếu gia hãy quay về được không ạ?”

Thấy Cảnh Mạc Vũ không lên tiếng, anh ta vội nói: “Tôi cũng chỉ nhiều chuyện nên hỏi vậy thôi, nếu thiếu gia muốn vào, tôi sẽ lập tức đi mở cổng.”

“Anh hãy đi báo với ông chủ, tiểu thư đã về.”

Lúc này, anh chàng bảo vệ mới để ý tôi đang ngồi ở ghế lái phụ. “Vâng ạ! Tôi sẽ đi ngay!”

Chưa đầy ba phút sau, cánh cổng từ từ mở ra. Ba tôi tươi cười rạng rỡ ra đón tôi. Dưới ánh mặt trời, mấy sợi tóc bạc trên đầu ông càng nổi rõ, dù dáng người không thẳng như ngày nào nhưng vẻ uy nghiêm vẫn không mất đi.

“Ba!” Tôi chạy tới, lao vào lòng ba. “Con rất nhớ ba!”

Câu này tôi đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên xuất phát từ trái tim. Ba tôi cười ngoác miệng, kéo tôi vào nhà, còn lên tiếng dặn dò vú Ngọc chuẩn bị đồ ăn ngon cho tôi. Nhớ tới lời dặn của bác sĩ, tôi vội nói: “Gần đây con đang giảm cân nên muốn ăn đồ nhạt thôi.”

“Được, được. Sao đột nhiên con lại nghĩ đến chuyện giảm cân? Mà con có béo đâu!” Ông kéo tay áo của tôi để nghiệm chứng nhận xét của mình. Ông chợt ngây người khi nhìn thấy dấu hôn mờ mờ trên tay tôi.

Tôi nhanh chóng kéo tay áo, giấu tay sau lưng. “Con cảm thấy hơi mệt, con lên phòng ngủ một lát.”

Mới đặt chân lên cầu thang, tôi liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Mạc Vũ: “Anh lên cùng em.”

Tôi suýt lăn từ trên cầu thang xuống.

Tôi vội vàng đi lên tầng, trong suy nghĩ muốn nhốt Cảnh Mạc Vũ ở ngoài nhưng vừa đẩy cửa phòng ngủ, mùi hương chỉ thuộc về anh xộc tới. Tôi chợt tỉnh ngộ, căn phòng ngủ bây giờ không còn là không gian riêng của tôi. Đây cũng là phòng của anh. Một cảm xúc không nói thành lời bỗng trào lên trong lòng tôi. Dường như chúng tôi đã dần dần thuộc về nhau một cách rất tự nhiên.

Hóa ra đây chính là hôn nhân, là vợ chồng, không chỉ đơn giản là một mối quan hệ, mà còn là một chốn về.

Bước vào phòng, tôi bất giác đảo mắt quanh phòng. Mọi thứ bên trong vẫn y như lúc tôi đi. Máy tính bảng vẫn ở vị trí gần đầu giường, chăn ga gối vẫn là bộ tôi thích nhất... Trên kệ trang trí đặt sáu chiếc cốc dạ quang. Sáu chiếc? Tôi nhớ Cảnh Mạc Vũ chỉ ném vỡ một cái.

Tôi đếm lại, xác định không nhìn nhầm, tôi ngạc nhiên hỏi Cảnh Mạc Vũ đang đi vào phòng: Cốc của em sao thừa ra một cái?”

“Mấy ngày trước anh đi Pháp, nhân tiện mua cho em.”

“Anh đi Pháp làm gì?” Trong ấn tượng của tôi, việc làm ăn của ba tôi không lớn và xa đến tận nước Pháp.

Cảnh Mạc Vũ thản nhiên trả lời: “Anh tới quảng trường cho chim bồ câu ăn.”

Câu trả lời của anh khiến tôi không kìm được bật cười thành tiếng. Bởi dù ngốc đến mấy tôi cũng hiểu, làm gì có chuyện người bận rộn như Cảnh Mạc Vũ đi tận Pháp để cho chim bồ câu ăn, anh cố ý đi để mua cốc cho tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi cảm thấy nụ cười có vẻ không hợp thời, thế là tôi vội vàng cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Đang kỳ cọ người, tôi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi còn chưa kịp lên tiếng cự tuyệt, Cảnh Mạc Vũ đã đẩy cửa đi vào.

Lúc không mảnh vải che thân bị một người đàn ông đột ngột xông vào phòng tắm, theo bản năng, tôi giơ tay che ngực. “Sao anh lại vào đây?”

Cảnh Mạc Vũ nhếch miệng. “Anh vào đây có phạm pháp không?”

“…” Quả thực không phạm pháp, lại còn được pháp luật bảo vệ nữa là đằng khác.

“Để anh xem em có bị thương không? Vừa nói, anh vừa tiến lại gần, kéo tay tôi quan sát kĩ lưỡng. Tôi bị ngã không nghiêm trọng, chỉ là trên vai và cánh tay có vết bầm tím, nhưng nhờ những dấu hôn vẫn chưa tan hết nên vết bầm tím trông không rõ lắm.

Thấy tôi không sao, Cảnh Mạc Vũ mới yên lòng.

“Em đã nói không sao rồi mà, không đau chút nào.” Tôi tưởng kiểm tra xong anh sẽ đi ra ngoài, nào ngờ, anh bắt đầu cởi cúc áo.

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác. “Anh muốn làm gì?”

“Tối qua ở công viên đội mưa một đêm, người anh vừa bẩn vừa dính nham nháp, anh cũng cần tắm rửa.”

“…” Tôi còn có thể nói gì, tắm chung với vợ không phải hành vi phạm pháp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio