Hôn nhân không tình yêu

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Buổi tối chúng ta tụ tập ở đâu? Vẫn ở Hội Hiên à?” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Mạc Vũ đưa tôi đi gặp bạn bè của anh kể từ khi kết hôn, tôi phải tùy theo địa điểm để chọn trang phục thích hợp nhất.

“Passion.”

“Hả?”

Passion Pub và Hội Hiên đều là câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng ở thành phố A. Điểm khác biệt ở chỗ, Hội Hiên chú trọng đến phẩm vị, môi trường trang nhã, phục vụ chu đáo, thích hợp với giới doanh nhân hơn. Trong khi đó, Passion Pub từ ngoài vào trong chỉ đề àu sắc kích tình và giải trí. Ở đó luôn có trò bất ngờ mà bạn chưa nhìn thấy và nghĩ đến bao giờ.

Mấy năm trước, vì hiếu kỳ, tôi bảo Tề Lâm dẫn tôi đến Passion một lần. Nhưng mới chỉ uống hai ly rượu trong phòng VIP trang trí vô cùng lộng lẫy, tôi đã bị Cảnh Mạc Vũ lôi về nhà, dạy dỗ cả buổi tối. Đến khi tôi nhận thức sâu sắc rằng, con gái đến nơi sắc tình đó dễ bị thất thân, đồng thời hứa với anh không bao giờ đặt chân tới Passion, anh mới tha thứ cho tôi. Trong thâm tâm, tôi thấy khinh thường Tề Lâm, người có ý tốt dẫn tôi đi.

Chương : Kích tình

Đứng trước cửa Passion Pub, tôi kéo gấu váy ngắn bó sát lần thứ n nhưng vẫn không thể che giấu vết hôn nổi bật trên đùi...

“Khỏi cần che, bên trong đèn rất tối, nhìn không rõ đâu”. Giọng Cảnh Mạc Vũ vang lên bên tai tôi. Tôi trừng mắt nhìn anh ai oán. Bắt gặp nụ cười mang hàm ý sâu xa trên khóe miệng anh, tôi mới ngẩn ngơ hiểu ra, tại sao anh lại giúp tôi chọn kiểu váy tám trăm năm cũng không cho tôi mặc này.

Tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ đi vào cửa. Phong cách trang trí của Passion khác một trời một vực so với mấy năm trước nhưng không khí vẫn cuồng nhiệt như vậy. Bên trong rất đông người nhưng cũng không quá xô bồ. Ánh đèn rực rỡ nhưng do thiết kế khéo léo nên không hề chói mắt. Nhân viên pha chế rượu ở quầy bar thỉnh thoảng lại đốt lên một ngọn lửa nhảy múa đẹp mắt. Tiếng nhạc rock ở sàn giữa sôi nổi bởi hiệu quả của dàn loa chất lượng hàng đầu, kích thích sự nhiệt tình tiềm ẩn trong mỗi người.

Có người trên phòng VIP ở tầng hai vẫy tay. Tôi nhận ra đó là bạn của Cảnh Mạc Vũ nhưng không nhớ họ tên cụ thể.

Cảnh Mạc Vũ ôm vai tôi đi lên phòng VIP trên tầng hai. Bên trong có bốn người đàn ông và ba cô gái, đám đàn ông tôi từng gặp qua nhưng chỉ quen biết một mình Tề Lâm. Anh ngồi ở góc trong cùng của sofa. Dưới ánh sáng mông lung, anh càng nổi bật là playboy. Trong ba cô gái có mặt, tôi từng gặp hai người. Đó chính là hai người đẹp gọi tôi là "Cảnh phu nhân" khi tôi cùng Tề Lâm uống cà phê ở Hội Hiên. Còn cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Tề Lâm thì đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt.

Vừa mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người, tôi vừa bị Cảnh Mạc Vũ ôm ngồi xuống sofa. Còn chưa ấm chỗ, Cảnh Mạc Vũ đã giơ tay kéo gấu váy tôi, ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Anh phát hiện bộ váy này không hợp với em.”

Tôi cúi xuống, quả nhiên váy ngắn không thể che hết nét xuân quang. Tôi lại vội kéo gấu váy lần nữa. Cảnh Mạc Vũ còn nói ở đây rất tối, vậy mà đèn trong phòng VIP chói lọi, chiếu rõ những vết tím trên đùi tôi.

“Cảnh thiếu, hôm nay cậu làm chủ xị, vậy mà còn đến muộn, không phải ra vẻ quá đấy chứ!” Cảnh Mạc Vũ vừa giúp tôi chỉnh váy, có người nửa đùa nửa thật kháng nghị.

Cảnh Mạc Vũ mỉm cười giải thích: “Xin lỗi, vợ tôi tối qua ngủ không ngon, phải ngủ bù thì mới có thể ra ngoài chơi. Tôi đến muộn, là tôi không đúng, tôi sẽ tự chịu phạt ba ly.”

Đây vốn là lời giải thích rất bình thường nhưng ở một nơi không bình thường, lọt vào tai những người không bình thường, tự nhiên nó có ý nghĩa khác. Lập tức có người lên tiếng: “Hả? Thế thì cậu càng không đúng. Tuy nói “tiểu biệt thắng tân hôn” nhưng Cảnh thiếu cũng nên thương hoa tiếc ngọc một chút.”

Tôi gặp người vừa nói từ nhiều năm trước nhưng bởi diện mạo của anh ta để lại ấn tượng sâu sắc cho người đối điện nên tôi nhớ anh ta họ Trác, công tử nhà giàu nổi tiếng ở kinh thành. Nghe nói anh ta còn có một người anh trai nên ai cũng gọi anh ta là Nhị thiếu.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Đề tài vừa đưa ra, lập tức có người phụ họa. “Trước đây, Cảnh thiếu thương Ngôn Ngôn nhất, cô ấy thiếu một sợi tóc cậu cũng không vui, vậy mà bây giờ cậu giày vò người ta đến mức ngủ không ngon giấc, cậu cũng nỡ lòng…”

Mọi người, anh một câu, tôi một câu, càng nói càng lạc điệu. Người bình thường lắm lời nhất là Tề Lâm hôm nay lại im lặng một cách kỳ lạ. Anh chỉ lặng lẽ nhìn chúng tôi bị đám đông bủa vây. Cảnh Mạc Vũ cũng không giải thích. Sau khi uống cạn ba ly rượu liền một lúc, anh cười tủm tỉm, đặt tay lên đùi tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Em đừng để bụng. Bọn họ là vậy đấy, thích ăn nói lung tung.” Cảnh Mạc Vũ ghé sát người tôi, thì thầm vào tai tôi.

“Tại sao em phải để bụng?” Đến nơi này vui chơi, không cần giữ phép tắc quá. Tôi cười híp mắt, cố ý nói rất to: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đến Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể can thiệp vào chuyện anh giày vò em, liên quan gì đến bọn họ chứ?”

Cảnh Mạc Vũ không kiềm chế nổi, kéo tôi vào lòng. “Nghe thấy chưa? Vợ tôi còn không có ý kiến, đâu đến lượt các cậu lắm lời.”

“Thấy chưa? Người ta anh anh em em, vợ vợ chồng chồng, ngọt ngào quá thể, làm tôi ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn tìm một cô em gái đem về nuôi.” Một anh chàng đẹp trai tôi không quen tiếp lời. Người đẹp ở bên cạnh lập tức siết cổ tay anh ta. “Anh thử nuôi xem nào!”

Mọi người cười ồ, Cảnh Mạc Vũ cũng cười. Tôi rất hiếm khi được chứng kiến bộ dạng thoải mái này của anh. Trước mặt bạn bè, anh vui vẻ phóng túng, cùng bọn họ cười đùa, chứ không còn vẻ lạnh lùng, xa cách. Gương mặt nhìn nghiêng của anh dưới ánh đèn rực rỡ chao động, toát ra sức hút đàn ông trí mạng, khiến phụ nữ khó có thể kháng cự...

Mọi người nâng ly chúc tụng, phụ nữ cũng phải uống. Biết rõ mình không thể uống rượu nhưng tôi cũng không thể không nể mặt, đành phải uống xã giao mấy ngụm rượu vang. Nhấp từng hớp rượu không phải phong cách của tôi. Người khác không để ý, chỉ có Cảnh Mạc Vũ lập tức nhận ra. “Em sao vậy? Bữa tối ăn mấy miếng rau, rượu cũng không uống. Em không khỏe sao?”

Tôi vội nói: “Đâu có. Em thấy tửu lượng của bạn anh có vẻ rất tốt. Em định giữ sức…”

“Sợ gì chứ, còn có anh ở đây...”

“Thì em sợ anh say đến mức bất tỉnh nhân sự, không ai đỡ về nên mới giữ sức.”

Cảnh Mạc Vũ véo má tôi, đáy mắt tràn ngập ý cười. Tôi ôm vai anh, đặt một nụ hôn sâu lên má anh. Vừa quay đầu, tôi bắt gặp Tề Lâm cầm ly rượu, ngẩng lên uống cạn một hơi. Tôi biết Cảnh Mạc Vũ đang cố ý khích Tề Lâm. Tôi cũng cố tình phối hợp với anh, bởi tôi là người hy vọng Tề Lâm sớm tỉnh ngộ hơn ai hết. Tôi mong anh sớm buông mối tình đơn phương vĩnh viễn không có kết quả này.

Thấy vợ chồng chúng tôi rất mực tình cảm, có người bắt đầu buôn chuyện về cuộc hôn nhân chớp nhoáng của chúng tôi: “Đợt trước nhận được thiệp cưới của hai anh em nhà này, tôi như bị sét đánh ngang tai. Tình cảm anh em ấm áp nhất, thuần khiết nhất trong lòng tôi tự nhiên biến thành gian tình trong nháy mắt, tôi nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi. Sau đó đọc tin tức trên báo, tôi còn tưởng Cảnh thiếu “bá vương ngạnh thượng cung [] ” cơ đấy!”

[] Bá vương ngạnh thượng cung: có nghĩa là cưỡng gian.

“Bá vương ngạnh thượng cung? Không cần nghĩ cũng biết không có khả năng đó. Ông già nhà bọn họ là người thế nào? Nếu có chuyện như vậy thật, chắc ông già sẽ róc thịt cậu ấy mất!”

“Bây giờ mới thấy, hai người này không chỉ có gian tình ngày một ngày hai!”

Bọn họ vừa nhắc tới, tôi liền nhớ đến lời bàn tán của các đồng nghiệp ở công ty. Tôi ghé sát người Cảnh Mạc Vũ, hỏi nhỏ: “Em nghe nói, báo chí đăng tin anh vì tài sản của Cảnh gia nên mới ép em lấy anh. Sau đó tờ báo bị mua hết sạch, tòa soạn báo còn gặp phiền phức. Là anh cho người làm phải không?”

“Sao em hỏi chuyện này?” Bình thường, lúc nào anh không phủ nhận có nghĩa là anh thừa nhận.

“Tại sao anh phải làm như vậy? Hành vi giấu đầu hở đuôi của anh càng khiến người ta hiểu nhầm.”

“Anh biết, là anh cố ý đấy.”

“Hả?”

“So với chuyện bị bắt ép cưới em, anh thà khiến người khác tin anh cưỡng ép em... Dù sao vế sau cũng có tôn nghiêm hơn.”

Tôi im lặng hồi lâu. Không chỉ đơn giản vì sự tôn nghiêm của anh. Anh có vô số cách để đính chính tin đồn nhưng lại quyết định gánh chịu, để bảo vệ sự tôn nghiêm của tôi. “Anh đã hy sinh quá nhiều vì Cảnh gia, vì em và ba.”

“Đây là việc anh nên làm.”

Tôi nhẹ nhàng tựa vào người anh, hít mùi hương khiến tôi an lòng. Anh đã vì tôi mà gánh quá nhiều trách nhiệm. Tôi thật sự hy vọng một ngày nào đó, tôi cũng có thể chia sẻ gánh nặng cùng anh.

“Tôi rất hiếu kỳ.” Trác Nhị thiếu cong cong khóe môi, gương mặt toát lên sự mê hoặc tà mị. “Ôm ấp, hôn hít cô em gái đã lớn lên cùng mình, rốt cuộc có cảm giác như thế nào? Cậu không cảm thấy cậu đang dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên sao?”

Tôi lau mồ hôi trán, bạn bè đúng là bạn bè, đến lời chế nhạo cũng đánh trúng chỗ hiểm, một nhát đứt cổ họng.

Cảnh Mạc Vũ thong thả vắt một chân lên chân kia, tay nâng ly rượu, nở nụ cười nhàn nhạt với Trác Nhị thiếu. “Tôi nghĩ, chắc cũng giống cảm giác ôm chị dâu của mình... muốn ngừng mà không ngừng được.”

Mọi người cười bò, đến Tề Lâm cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Tôi không hiểu câu nói này có gì đáng buồn cười. Nhưng mấy chữ “muốn ngừng mà không ngừng được” lời giản dị, ý sâu xa, khiến tôi miên man suy nghĩ. Sau trận cười, không khí càng nóng hơn. Mọi người bắt đầu chơi trò gieo xúc xắc. Quy tắc rất đơn giản, người có số nhỏ nhất sẽ phải uống một ly rượu mạnh.

Rượu đúng là rất mạnh, là hỗn hợp của rượu vang, rượu Tây, bia và rượu trắng, màu sắc khá kỳ dị, chỉ nhìn thôi cũng đủ đau đầu. Mấy cô gái không lên tiếng phản đối, tôi cũng không tiện phát biểu ý kiến, đành phải chờ đợi thần may mắn thương xót người bị bệnh tim là tôi đây, đừng để cái mạng nhỏ của tôi đi đời trong ly rượu.

Sự thật chứng minh, nữ thần may mắn không bao giờ chỉ chiếu cố một người. Sau nhiều lượt chơi, cuối cùng tôi cũng không thể tránh khỏi bị phạt. Một ly rượu có màu sắc kỳ dị được đưa đến trước mặt tôi. Tôi nháy mắt ra hiệu Cảnh Mạc Vũ, anh lập tức hiểu ý, nhận ly rượu trong tay tôi. Nhưng anh vừa định uống, những tiếng phản đối bắt đầu vang lên: “Không được, cậu tuyệt đối không thể uống thay ly rượu này.”

“Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng được” Có người cầm hai ly rượu tương tự đặt trước mặt anh. “Quy tắc cũ! Uống hết ba ly. Còn nữa, lần trước cậu không cho chúng tôi chọc phá đêm động phòng, chúng tôi nhớ đến tận bây giờ…”

“Tửu lượng của Ngôn Ngôn tốt như vậy, đâu cần anh phải làm anh hùng.” Tề Lâm, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.

“Không cần anh uống thay, em có thể uống.” Bọn họ gây khó dễ thì không sao. Nếu để anh uống ba ly, dù tửu lượng tốt đến mấy cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tôi giơ tay định giằng lấy ly rượu, Cảnh Mạc Vũ đã ngửa đầu uống hết. Sau đó, anh lần lượt uống hai ly còn lại.

Tiếng huýt sáo nổi lên, mọi người hưng phấn hét to nhưng không phải vì ba ly rượu mà là Cảnh Mạc Vũ uống hết ba ly rượu này, chứng tỏ anh đã ngầm ưng thuận nguyện vọng chọc phá đêm động phòng của bọn họ...

Cảnh Mạc Vũ bỏ ly rượu xuống bàn, cởi cúc tay áo sơ mi, xắn lên cao. Sau đó, anh lại cởi cúc thứ hai và thứ ba trên cổ áo. Bình thường, Cảnh Mạc Vũ toàn mặc đồ công sở, vừa nhã nhặn vừa chững chạc. Hôm nay, anh diện quần bò màu cà phê sẫm và áo sơ mi kẻ sọc màu đồng làm nổi bật thân hình cao ráo. Khi anh cởi mấy cúc áo, càng làm lộ vẻ gợi cảm đàn ông. “Các cậu muốn chỉnh tôi kiểu gì!”

Nghe anh nói vậy, đám bạn bè “biến thái” của anh bắt đầu nhiệt tình thảo luận các phương án rồi nhanh chóng xác định ba phương án tốt nhất.

Thứ nhất, bọn họ bắt tôi nằm xuống sofa để Cảnh Mạc Vũ chống tay làm động tác chống đẩy trên người tôi. Tư thế của anh phải chuẩn, không được chạm vào người tôi, chạm vào người tôi một lần, anh sẽ phải chống đẩy thêm mười cái. Sofa rất mềm, tôi nằm thẳng đã lún xuống, muốn có tư thế chống đẩy tiêu chuẩn, chắc chắn tay và vai sẽ phải tốn nhiều sức lực.

Tôi chưa từng nghe thấy yêu cầu biến thái như vậy nên chỉ biết há hốc miệng. Cảnh Mạc Vũ đẩy tôi nằm xuống sofa, chống hai tay xuống hai bên bả vai tôi, nâng người lên cao. Đèn trong phòng tắt hết, chỉ để lại một ngọn đèn màu vàng chiếu xuống người chúng tôi. Tư thế của chúng tôi vốn rất mờ ám, dưới ánh đèn dịu dàng càng gợi trí tưởng tượng.

“Bây giờ em uống rượu, liệu còn kịp không?” Tôi nuốt nước miếng, cất giọng run run.

“Em thử nói xem?” Cảnh Mạc Vũ liếc đám người đang ngồi im lặng chờ xem trò vui. “Em hãy nhắm mắt lại.”

Tôi lập tức nhắm mắt, nhưng khi chẳng nhìn thấy gì, các giác quan sẽ nhạy bén hơn. Trong không gian tối mờ, hơi thở của anh như gần như xa phả vào bờ môi tôi, rất giống cảm giác mỗi khi anh xâm nhập và rời đi. Nhiệt độ trong huyết mạch ngày càng tăng cao, tôi phải nắm chặt hai tay mới có thể kiềm chế không ôm anh...

Mười lần chống đẩy không nhiều, mười mấy giây nhanh chóng kết thúc. Nhưng đối với tôi, đó là sự hành hạ dài dằng dặc.

Tôi vừa ôm ngực ngồi dậy, uống một ngụm nước, nghe đến phương án thứ hai, tôi liền phụt nước ra ngoài. Bọn họ đòi bôi mứt dâu lên ngực và đùi tôi, để Cảnh Mạc Vũ ăn sạch. Chỉ vì một ly rượu mà bọn họ dồn người khác vào chỗ không ngóc đầu lên nổi. Tôi thật sự không thể chịu đựng thêm, chỉ tay vào những người đàn ông vô liêm sỉ. “Anh có chắc chắn họ là bạn anh không?”

Cảnh Mạc Vũ mỉm cười, lau giọt nước đọng lại bên khóe miệng tôi. “Không sao đâu, rồi cũng có ngày bọn họ kết hôn, anh sẽ đợi đến ngày đó!”

Quá trình ăn mứt dâu thế nào, không cần nghĩ cũng biết. Người đàn ông bạn yêu sâu sắc hôn nhẹ lên làn da của bạn, đầu lưỡi anh cuốn sạch mứt dâu, để lại ngọn lửa khó có thể dập tắt trong cơ thể bạn. Nếu đây là màn dạo đầu của cuộc ân ái thì không nói làm gì, nhưng cả quá trình phơi bày dưới ánh đèn, trước mặt bao nhiêu người. Tôi phải bấm móng tay vào sofa mới có thể khống chế bản thân không động đậy, cũng không kêu một tiếng.

Cơ thể bất động nhưng không có nghĩa các giác quan không có phản ứng. Lúc Cảnh Mạc Vũ liếm chút mứt dâu cuối cùng ở giữa đùi, chân tay tôi hoàn toàn mềm nhũn, tôi không thể ngồi dậy. Không cần soi gương cũng biết khuôn mặt tôi lúc này mơ màng diễm lệ.

Tôi nghĩ, trò chơi quá đáng nhất cũng chỉ đến mức đó mà thôi, chắc sẽ không còn trò nào biến thái hơn, nào ngờ, phương án thứ ba là bắt hai chúng tôi diễn lại cảnh lần đầu tiên Cảnh Mạc Vũ thể hiện tình cảm với tôi. Không bàn đến chuyện Cảnh Mạc Vũ thật sự có tình cảm với tôi hay không, đúng là anh từng thể hiện hai lần và chỉ dùng một cách, đó là cách trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất.

Nghe đến yêu cầu này, người luôn bình tĩnh như Cảnh Mạc Vũ cũng thay đổi sắc mặt. “Là ai đưa ra ý kiến này?”

Mọi người dồn ánh mắt về phía Tề Lâm. Cảnh Mạc Vũ như ngộ ra điều gì đó, anh nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin. Tôi thề, từ đầu đến cuối tôi chỉ muốn tốt cho Tề Lâm, tôi hy vọng khi biết sự thật, anh ấy sẽ hết hy vọng. Đến nằm mơ tôi cũng không ngờ, anh ấy lại quay sang hại tôi.

Dưới sự hò reo cổ vũ của mọi người, Cảnh Mạc Vũ lấy lại vẻ mặt bình tĩnh. Anh quay sang nhìn Tề Lâm. “Nếu cậu đã muốn xem, được thôi...”

Đất trời xoay chuyển, tôi còn chưa kịp bừng tỉnh, Cảnh Mạc Vũ đã ôm tôi, để tôi quỳ giữa hai đùi anh. Sau đó, anh nâng mặt tôi và phủ môi xuống. Đầu lưỡi của anh vẫn còn lưu lại vị ngọt của mứt dâu khiến tôi cảm thấy ngọt ngào vô hạn. Tôi ôm chặt vai anh, say sưa đáp trả nụ hôn kịch liệt của anh.

Chúng tôi hôn nhau quên cả đất trời, hai cơ thể dính chặt vào nhau. Thậm chí tôi còn cảm thấy bộ phận nào đó của anh ở giữa hai đùi tôi đã có phản ứng. Chúng tôi vừa trải qua màn dạo đầu nóng bỏng, lại thêm một nụ hôn mãnh liệt, ngọn lửa dục tình bốc cháy trong giây lát. Bàn tay anh đang đặt trên eo tôi từ từ trượt xuống...

Đúng lúc đó, có người ho nhẹ một tiếng khiến tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Khi ngẩng đẩu, tôi bắt gặp Trác Nhị thiếu đang cầm ly rượu ở phía đối diện, hắng giọng. “Thật sự nhìn không ra, Cảnh thiếu bình thường lạnh lùng, thời khắc then chốt lại ra tay trực tiếp như vậy. Được rồi, chúng ta xem đến đây thôi, sớm muộn cũng có ngày chúng ta kết hôn...”

Mọi người cười cười, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục uống rượu.

“Em... em đi nhà vệ sinh một lát.” Tôi luống cuống từ trên đùi Cảnh Mạc Vũ nhảy xuống đất, chạy một mạch ra cửa phòng VIP. Đầu óc tôi hỗn loạn, tôi không phân biệt nổi phương hướng, đi loanh quanh ngoài hành lang mấy vòng cũng không tìm thấy nhà vệ sinh. Đột nhiên có người ôm chặt lấy tôi, một mùi hương quen thuộc bao phủ người tôi.

“Hãy đứng ngoài gác cửa phòng cho tôi, không cho bất cứ ai vào”. Cảnh Mạc Vũ vừa nói vừa nhét một tập tiền một trăm nhân dân tệ vào tay nhân viên phục vụ bên cạnh. Không đợi người phục vụ có phản ứng, anh đã kéo tôi vào một phòng VIP trống.

Diện tích gian phòng này bằng phòng vừa rồi nhưng không một bóng người nên càng trở nên rộng rãi, trống trải.

Cảnh Mạc Vũ tiện tay khóa trái cửa, bật ti vi treo trên tường, anh mở nhạc rất lớn. Trong phòng không bật đèn, hình ảnh vũ điệu với tiết tấu nhanh trên màn hình phản chiếu tới bức tường màu đỏ thẫm của căn phòng, kích thích sự nhiệt tình của con người.

Cảnh Mạc Vũ không thể chịu đựng thêm, cũng không cần chịu đựng thêm, anh ôm chặt người tôi, một tay vén gấu váy ngắn của tôi rồi thò vào bên trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio