Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Lạc Nguyệt | Beta: Thi

Nghe thấy câu hỏi, Hứa Nặc đang thu dọn hộp thuốc chợt ngẩng đầu lên, ngay sau đó thay đổi sắc mặt rồi lấy lại lọ thuốc trong tay Chiến Thần:

"Đây là thuốc điều dưỡng thân thể của tôi, nếu thượng tướng không có việc gì để làm thì xin mời đi ra ngoài."

Chiến Thần trở tay bắt lấy cánh tay của Hứa Nặc, nhíu mày hỏi:

"Em bị bệnh? Có phải tuyến thể đã xảy ra vấn đề? Đã có chuyện gì xảy ra?"

Trong lòng hắn cảm thấy lo lắng, trực tiếp dùng một tay kéo Hứa Nặc vào trong ngực, lập tức cúi đầu cẩn thận ngửi lên cái cổ trắng như tuyết.

"Buông tay!"

Hứa Nặc bị ép phải ngẩng cổ lên, toàn thân đều bị vây quanh bởi hơi thở cường thế mà bá đạo của Alpha, cái này khiến cho cậu cảm thấy vừa bất an lại vừa áp lực: "Chiến Thần, anh điên rồi! Thả tôi ra!"

Đã lâu không được ôm Omega này vào lòng, mùi hương ngọt ngào quen thuộc có sức cám dỗ chết người đối với Chiến Thần, dù cho Hứa Nặc giãy dụa rất kịch liệt, nhưng hắn giống như là bị mê hoặc, không ngừng dùng mũi cọ lên cái cổ của Hứa Nặc, sau khi xác nhận rằng mùi vị vẫn mê người như trước mới thoáng thả lỏng thần kinh, trong miệng lẩm bẩm gọi tên Hứa Nặc:

"Nặc Nặc..."

Hứa Nặc nghiến răng, sức lực của bản thân hoàn toàn không đủ để thoát khỏi cái ôm của kẻ đang nổi điên này, càng nghiêm trọng hơn chính là tin tức tố trong cơ thể mơ hồ có chút xu thế không ổn định, nếu còn tiếp tục như vậy... Cậu hoàn toàn không muốn nghĩ đến hậu quả.

"Thả tôi ra, Chiến Thần, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa!" Cậu liều mạng chống khuỷu tay lên cánh tay của Chiến Thần, gằn từng chữ một: "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh không có tư cách chạm vào tôi!"

"Không..." Chiến Thần đè Hứa Nặc lên tường, một tay chống ở bên tai cậu, ánh mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm vào mắt cậu, nhỏ giọng nói: "Anh không muốn."

"Vậy thì sao?" Hứa Nặc kiềm chế cơ thể hơi run của bản thân, ngẩng đầu, cố gắng lộ ra một nụ cười khiêu khích:

"Chiến Thần, chúng ta đã ly hôn, cho dù người khác có đánh dấu tôi, cũng không có một, chút, quan, hệ, nào, với, anh!"

Nghe thấy những lời này, Chiến Thần vốn đang cố gắng cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, trong đầu lập tức phát ra tiếng ầm ầm, tất cả những suy nghĩ gọi là lý trí đều biến mất, hắn vươn tay kẹp chặt cằm của Hứa Nặc, đè thấp âm thanh tức giận và nói:

"Em còn muốn người khác đánh dấu mình? Bây giờ anh lập tức sẽ đánh dấu em... Xem em còn đi tìm được người nào khác!" Dứt lời, hắn cúi đầu xuống cắn lên cánh môi mỏng đã mơ ước từ lâu.

"Ưʍ..." Hứa Nặc hoảng sợ mà mở to hai mắt, cánh môi bị mút mạnh, đầu lưỡi trơn trượt chui vào khoang miệng mềm mại, không chút khách khí càn quét xung quanh, lúc thì đâm vào phần mềm ở gốc lưỡi, lúc thì lại khuấy toàn bộ vách tường bên trong khoang miệng, phát ra tiếng nước lép nhép.

Nước miếng không kịp nuốt xuống chảy ra ngoài khóe môi, lại bị Chiến Thần tinh tế liếm hết đi.

Mùi vị xa lạ, hơi thở xa lạ, Hứa Nặc muốn đẩy Chiến Thần ra, nhưng cơ thể mềm nhũn, hoàn toàn không có sức lực, tin tức tố trong cơ thể bắt đầu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không chỉ có cổ bắt đầu nóng lên, mà còn có một bộ vị nào đó trên cơ thể cũng truyền đến cảm giác khác thường. Tất cả lời mắng chửi đều bị chặn lại ở trong miệng, cuối cùng biến thành một tiếng nức nở gợi cho người ta suy nghĩ xa xôi.

Chiến Thần rõ ràng là đang hưng phấn, ngoại trừ miệng vẫn tiếp tục, thì tay cũng từ bên gáy trượt xuống lưng Hứa Nặc, vuốt ve ái muội.

Không biết qua bao lâu, khi nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hồng hộc.

Chiến Thần vùi đầu vào cổ Hứa Nặc, khóe miệng không ngăn được mà nhếch lên, thở dài thỏa mãn, dùng bộ vị dưới thân đã sớm cứng đến phát đau nhẹ nhàng đẩy vào Hứa Nặc: "Nặc Nặc..."

Hứa Nặc không có phản ứng, giống như là một con rối gỗ mặc cho hắn làm.

Chiến Thần lại cọ hai lần, chợt nhận ra có gì đó không ổn, vội ngẩng đầu lên, cánh tay hơi thả lỏng.

"...Nặc Nặc?"

Hứa Nặc cúi đầu, tóc mái mềm mại rũ xuống, che mất biểu tình trên mặt.

Trong lúc nhất thời cả hai đều rơi vào trầm mặc.

"Lách tách!"

Trong phòng quá mức yên tĩnh, âm thanh của một giọt chất lỏng rơi xuống đất đặc biệt rõ ràng.

Trái tim của Chiến Thần như muốn vỡ tung, hắn nâng cằm của Hứa Nặc lên, chỉ thấy trên má trái nhẵn bóng của Hứa Nặc có một vết máu dài bằng ngón tay cái... Rõ ràng, không biết từ lúc nào đã bị huân chương trên quần áo của Chiến Thần cắt.

"Nặc Nặc!"

Con ngươi của Hứa Nặc lạnh giá nhưng không có tức giận, cậu nhìn Chiến Thần, thấy được hoảng loạn và vô thố trong mắt hắn, nhẹ giọng nói: "Đủ chưa?"

"Đủ chưa, Chiến Thần."

Cậu không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Chiến Thần, lại nói tiếp: "Đùa giỡn tôi như vậy có thú vị không?"

Chiến Thần khàn giọng nói:

"Anh không phải..."

Hắn vươn tay muốn chạm vào gương mặt của Hứa Nặc, gần đến rồi lại rút tay về: "Có đau hay không... Anh lấy thuốc cho em."

"Đủ rồi thì đi thôi." Hứa Nặc mở cửa phòng, rồi lập tức đi ra ngoài.

Chiến Thần dừng bước, hung hăng đấm vào tường rồi xoay người đuổi theo.

Ở trong phòng khách, bộ dạng của Hứa Nặc dọa Tiểu Mỹ và Chiến Việt hoảng sợ.

"Anh Hứa Nặc!"

"Chủ nhân!"

Hứa Nặc vẫn thản nhiên, cậu xoa đầu Chiến Việt, ôn nhu nói:

"Xin lỗi em nha Việt Việt, hôm nay phải để cho em đi về trước, bánh kem... Để hôm nào anh làm xong rồi sẽ cho người đưa qua."

Chiến Việt nắm lấy tay cậu, vội vàng hỏi: "Anh ơi! Mặt của anh bị làm sao thế!"

"Không có chuyện gì, đi thôi, ngoan nào, được không?"

Thanh âm của Hứa Nặc đã bắt đầu run rẩy, câu cuối cùng có ý cầu xin rõ ràng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, Chiến Việt chậm rãi buông tay, gật gật đầu: "Được ạ."

"Nặc Nặc..."

Hứa Nặc lau vết máu còn dính trên mặt, màu sắc đỏ tươi bị chùi lên ống tay áo trông thật chướng mắt.

Cậu nhìn vết máu trên tay áo, bất chợt nở nụ cười: "Chiến Thần, tôi..."

"Thật xin lỗi" Chiến Thần bỗng nhiên có loại dự cảm, nếu để cho Hứa Nặc nói hết câu, thì tất cả mọi chuyện tiếp theo đều kết thúc, hắn mở miệng cắt ngang lời Hứa Nặc, nắm tay Chiến Việt, khẽ nói: "Hôm nay... Là anh đáng chết, anh, anh..."

"Anh đi đi." Hứa Nặc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ ước rằng từ trước đến nay chưa từng quen biết anh."

Chiến Thần sửng sốt, sau đó vị đắng chát từ trong cổ họng xộc tới khiến hắn không nói được lời nào, đành phải chậm rãi gật đầu, kéo Chiến Việt ra khỏi cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, khí thế mạnh mẽ vẫn luôn cố giữ của Hứa Nặc đột nhiên sụp đổ.

"Chủ nhân..." Tiểu Mỹ nhẹ nhàng kéo góc áo của Hứa Nặc, quan tâm đưa lên một ống thuốc mỡ, nhỏ giọng nói: "Bôi thuốc."

"Được" Hứa Nặc nhận lấy, dừng một chút: "Tao trở về phòng bôi thuốc, mày... Mày đừng có đi vào."

"Dạ." Tiểu Mỹ gật gật đầu, nó nhìn Hứa Nặc đi vào phòng, rồi nó ngồi xổm cuộn thành quả bóng, lẳng lặng chờ Hứa Nặc đi ra.

Ở trong phòng, Hứa Nặc nhìn bản thân ở trong gương, miệng vết thương trên mặt vẫn còn ứa ra máu, môi cũng sưng lên, đuôi mắt còn có một chỗ đỏ tươi, đó là bộ dạng khi đã động tình.

"Mày thật đáng thương..."

Người trong gương cũng lộ ra nụ cười u ám, cơ thể lắc lư rồi bỗng nhiên ngã rầm xuống mặt đất.

– Hết chương –

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio