(CÁC BẠN LƯU Ý, TỪ CHƯƠNG NÀY TRỞ ĐI CHƯA ĐƯỢC BETA NÊN CÒN NHIỀU SAI SÓT MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM)
Edit: Shin | CHƯA BETA
–
Chiến Việt rất nhanh đã bắt máy: "Anh Hứa Nặc!"
"Việt Việt, anh có chuyện này muốn nói với em." Hứa Nặc đắn đo nói: "Ngày mai anh phải tham gia lễ mừng thọ của ba, cho nên em ngày mốt hẵng qua được không?"
"A..." Giọng nói của Chiến Việt nghe có vẻ rất thất vọng: "Nhưng mà ngày mốt em còn phải đi học."
"Xin lỗi Việt Việt..."
"Hay là ngày mốt em qua vậy?"
"Được, đương nhiên có thể."
"Vâng... Em còn muốn ăn bánh việt quất."
Hứa Nặc sủng nịch cười nói: "Được, em còn muốn ăn gì nữa không?"
"Bánh bông lan chà bông!"
"Được, anh nhớ rồi."
Chiến Việt lại nói vài món mình thích ăn, cuối cùng mới mỹ mãn mà cúp máy, vừa quay người đã thấy hai cặp mắt nóng rực.
"Mọi người..." Chiến Việt mím môi, nghiêm mặt lại: "Mọi người ở đây từ lúc nào?"
Bạch Tuệ cười xoa đầu cậu: "Từ lúc con gọi điện đã tới rồi."
Nghe vậy, Chiến Việt càng không vui, thậm chí có chút ủ rũ... Nếu vậy, mới nãy mình than thở làm nũng với anh Hứa Nặc đều bị nghe thấy rồi... Quả thực không phải nam tử hán, Chiến Thần thật phiền!
Chiến Thần duỗi tay chọc chọc trán Chiến Việt, giọng điệu không kiên nhẫn: "Dẩu miệng cái gì, gọi điện nói gì đấy?"
Chiến Việt che trán, tức giận trợn mắt nhìn Chiến Thần: "Anh Hứa Nặc nói ngày mai phải đi tham gia lễ mừng thọ của ba anh ấy, bảo em ngày mốt hẵng qua chơi... Anh ấy sẽ làm cho em rất nhiều đồ ăn ngon!"
"Anh đều nghe được! Em khoe khoang gì chứ... Mừng thọ?" Chiến Thần bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hắn xoay người đi ra ngoài, một bên móc quang não ra gửi tin cho Trình Uy: "Có phải tôi có một cái thư mời?"
Một lát sau, tin nhắn trả lời của Trình Uy đã tới: "Đúng vậy, tôi cũng có, để trên bàn của cậu, là sinh nhật của gia chủ Hứa gia, cậu muốn đi à?"
"Ừ, đợi lát nữa tôi đi lấy."
"Thật hả, tôi còn tưởng cậu sẽ không đi... Vậy tôi cũng đi."
Chiến Thần không để ý tới mấy lời vô nghĩa của hắn, cầm áo khoác trên giá liền ra cửa.
...
Nhà họ Hứa hôm nay vô cùng náo nhiệt, khuôn mặt ngày thường luôn nghiêm túc của Hứa Hoành – gia chủ Hứa gia cũng mang theo tươi cười nhiệt tình, thỉnh thoảng lại truyền đến mấy tiếng cười sang sảng.
Trình Nghênh Tuyết lại ra vẻ nữ chủ nhân trong nhà, cùng nhóm Omega đã kết hôn ngồi ở bàn nhỏ uống trà, đồng thời cũng nắm chặt mọi cơ hội để khoe khoang con mình.
"Ngôn nhi nhà chúng ta cũng quá tốt bụng đi, lần trước tôi kêu nó đi mua đồ ăn dùm mình, đến khi trở về thì chỉ có tay không, hỏi nó tiền đâu, nó nói đi ngang qua giáo đường, quyên góp hết rồi!" Trình Nghênh Tuyết dùng khăn che miệng cười khẽ: "Mọi người nói đi, làm gì có đứa con nào như vậy, tôi lại không nỡ nói nó."
"Còn không phải sao." một vị khác phụ họa: "Cậu Hứa vừa nhìn liền biết là người hiền lành, lớn lên cũng đẹp trai, chỉ chờ hứa hôn nữa thôi."
Trình Nghênh Tuyết chỉ nhàn nhã uống ngụm trà, cười nói: "Không vội."
"Ai, Hứa phu nhân, cũng không phải bà chỉ có một đứa con trai nha." Một Omega nữ trẻ tuổi khác thích xem náo nhiệt nháy mắt với đồng bạn: "Cậu tên gì ấy nhỉ, Hứa Nặc đúng không?"
Nhắc tới Hứa Nặc, tươi cười trên mặt Trình Nghênh Tuyết liền nhạt đi, gương mặt treo lên vẻ ưu sầu: "Đứa nhỏ này ấy à, thật không nghe lời, tự mình làm hỏng một cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhà kia không thích nên bị ly hôn, tôi còn đang lo lắng đây. Nó cũng không muốn về nhà ở, ở ngoài làm cái gì không ai biết... Nhìn đi, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nó tới rồi kìa."
Nghe vậy, mấy Omega không hẹn mà cùng quay đầu, một đám duỗi cổ muốn nhìn Omega bị Chiến Thần thượng tướng ghét bỏ trông như thế nào.
Hứa Nặc vừa vào cửa liền cảm nhận được mấy ánh mắt nóng rực, vừa có tò mò, vừa có khinh thường cùng với một chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cậu cũng không để ý, thoải mái hào phóng đi đến trước mặt Hứa Hoành, cúi đầu chào: "Cha."
Hứa Hoành liếc nhìn cậu một cái, khuôn mặt trầm xuống, nặng nề "Hừ" một tiếng.
Hứa Ngôn bên cạnh Hứa Hoành cười cười chào hỏi Hứa Nặc: "Anh cả, anh đã đến rồi à, em đưa anh đi tìm mẹ." Dứt lời lại quay đầu khuyên nhủ: "Cha, khó lắm anh cả mới về một lần, cha cũng đừng bày ra vẻ mặt này nha, hôm nay là sinh nhật cha, vui vẻ là quan trọng nhất!" Ngữ khí thành khẩn lại mang theo một chút làm nũng khiến người thoải mái, thật là làm người khác không nhìn ra chút sai lầm nào.
Biểu tình Hứa Hoành quả nhiên hòa hoãn hơn rất nhiều, gật gật đầu với Hứa Ngôn: "Đi đi, Ngôn nhi. Hứa Nặc, xem em trai con mà học tập!"
Thật đúng là thân sơ khác biệt... khóe miệng Hứa Nặc khẽ nhếch lên một cách giễu cợt, gật đầu: "Con đã biết."
"Anh, mẹ ở bên kia." Hứa Ngôn một bên cười dẫn đường cho Hứa Nặc, một bên thấp giọng nói: "Anh đến thật nha?"
"Mấy lời tàn nhẫn ka đều đã nói ra, tôi không tới chẳng phải sẽ vĩnh viễn làm tội nhân nhà họ Hứa này sao."
Hứa Ngôn cười cười, không nói thêm nữa.
Trình Nghênh Tuyết đã sớm phát hiện Hứa Nặc đi tới chỗ mình, vội bày ra dáng vẻ của người mẹ hiền, đợi người đến gần liền đứng lên nói: "Nặc Nặc, mau đến chỗ mẹ, ai da, so gần đây lại gầy như vậy?"
Động tác quá lỗ cùng giả tạo của bà ta khiến Hứa Nặc ghê tởm không thôi, cậu lãnh đạm né tránh bàn tay đang duỗi lại đây: "Không sao, con qua đây xem người có khỏe không thôi, người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
"Chậc, đứa nhỏ này, ai, cũng được, con đi chơi cùng Ngôn Nhi đi, mẹ không quấy rầy các con nữa." Trình Nghênh Tuyết lại ngồi xuống than thở với mấy người xung quanh: "Cũng không chịu thân thiết với tôi! Tính cách này thật khiến người ta lo lắng mà."
Nàng tự cho là diễn ra được hình tượng người mẹ hiền từ lại bất đắc dĩ, không hề mấy người quanh đó không ai không thành tinh, đã sớm nhìn thấu quan hệ nhà này, lúc này chỉ có thể cười cười cho qua, có mấy người trong lòng khinh thường còn lặng lẽ bĩu môi.
Đang nói chuyện thì nghe thấy đám người xôn xao, không biết ai hô một câu: "Thượng tướng Chiến Thần tới!"
Ánh mắt Hứa Hoành sáng lên, hắn không nghĩ tới Chiến Thần thật sự sẽ đến, lập tức nhanh chân tự mình nghênh đón.
Trình Nghênh Tuyết cũng đứng lên, vừa vội vàng đi ra ngoài vừa quay đầu gọi: "Ngôn nhi, mau tới đây!"
Hứa Ngôn sờ mũi, liếc nhìn Hứa Nặc một cái, chỉ đành đi theo.
Hứa Nặc nhân cơ hội nhanh chân đi tới một góc nhỏ không ai chú ý, bưng một dĩa điểm tâm an tâm ăn.
Chiến Thần sải bước đi vào trong sảnh, đám người Hứa Hoành đang ở đấy nghênh đón.
Hứa Hoành cười hai tiếng, duỗi tay vỗ vai Chiến Thần: "Thượng tướng đại giá quang lâm, thật đúng là rồng đến nhà tôm mà!"
Nguyên văn蓬荜生辉Hán Việt: Bồng tất sinh huy, thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa ; tiếng Việt mk có mấy câu như nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), rồng đến nhà tôm; khách quý đến nhà; thật là vinh hạnh...
Thượng tướng thoáng gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới đây là cha của Hứa Nặc, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều: "Mang theo một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho."
Hứa Hoành còn chưa kịp nói gì, Trình Nghênh Tuyết đã giành nói: "Ôi, chúng ta đều là người một nhà, đừng khách khí đừng khách khí! Nào, Ngôn Nhi lại đây, Thượng Tướng, xin giới thiệu một chút, đây là Hứa Ngôn nhà chúng ta."
Hứa Nặc và Chiến Thần đã ly hôn, chắc cũng chỉ có loại không đầu óc mới có thể nói ra mấy lời như "Người một nhà".
Chiến Thần nhìn Hứa Ngôn vừa bị đẩy ra, gật gật đầu, không nói chuyện.
Nguyên văn là Hứa Nặc, có lẽ tác giả nhầm nên mình tự động sửa thành Hứa Ngôn luôn.
Hứa Hoành đen mặt trừng Trình Nghênh Tuyết một cái, sau đó lại cười nói với Chiến Thần: "Thượng tướng mau vào trong, chúng ta tán gẫu một chút."
Chiến Thần theo hắn đi vào sảnh tiệc, nhìn nhìn chung quanh, nhịn không được nhíu lông mày: "Hứa Nặc đâu?"
Hứa hoành thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, còn tưởng hắn ghi hận Hứa Nặc, vội nói: "Đứa nhỏ Nặc Nặc này từ nhỏ đã hướng nội, nếu nó đắc tội thương tướng chỗ nào, mong ngài đừng để trong lòng."
Chiến Thần nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Nặc Nặc rất tốt."
Hứa Hoành hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ của Chiến Thần, cười gượng hai tiếng, bỗng nhìn thấy Trình Nghênh Tuyết đang đi tới chỗ Hứa Nặc.
– Hết chương –