Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Yuu | CHƯA BETA

"Chúng ta làm lành đi?"

Vừa dứt lời, tim Chiến Thần đập thình thịch như trống dồn, hắn không khỏi nắm chặt nắm đấm, nhìn Hứa Nặc với ánh mắt vừa căng thẳng vừa mong chờ.

Hứa Nặc: "..."

Cậu chần chừ hỏi: "Anh nói gì cơ?"

"Tôi nói, chúng ta tái hợp đi."

Hứa Nặc trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Chiến Thần, mãi hồi lâu sau cậu mới mở miệng, giọng hơi run rẩy: "Ý anh là gì?"

Bộ dáng cậu thế này khiến trái tim Chiến Thần chấn động, liền đi lên trước một bước nắm tay cậu, khẽ giọng nói: "Ý của tôi là, em quay về, chúng ta... tái hôn đi".

Hứa Nặc không khỏi hít sâu một hơi, vội hít thở mấy cái khiến mình bình tĩnh lại. Câu này không đầu không đuôi khiến cậu chưa kịp phản ứng.

Cách này khá hiệu quả, khi cậu nói chuyện thì nhịp tim đã bình ổn hơn nhiều: "Vì sao?"

Chiến Thần ngơ ra, hắn không ngờ đến vấn đề này. Hắn không khỏi căng thẳng, cố gắng lục tìm trong ký ức... "Làm thế nào để thuần phục Omega", cuốn sách đó viết thế nào ấy nhỉ...

Hứa Nặc rút tay về, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Chiến Thần, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Chiến Thần lén lút xoa mồ hôi bàn tay lên quần áo, nói mơ hồ: "Việt Việt rất nhớ em, mẹ tôi cũng rất nhớ em... Mọi người trong nhà lâu lắm rồi không được ăn bánh kem, đồ nhà bếp làm chúng tôi không thích... Còn nữa, Tiểu Mỹ và Tiểu Tráng cũng rất nhớ em..."

Hứa Nặc: "...." Cậu lắc đầu với vẻ dở khóc dở cười, bầu không khí đang nghiêm túc đã bị Chiến Thần phá hỏng.

"Anh xác định muốn tôi quay về là để phục hôn chứ không phải để nấu ăn, làm bánh kem và dọn dẹp nhà cửa cho các người?"

Chiến Thần mím môi, thấp giọng nói: "Không phải đâu". Hắn căng thẳng há mồm, lắp bắp nói: "Tôi, tôi cũng rất nhớ em...". Đã thốt ra được lời trong lòng thì chuyện phía sau cũng dễ dàng hơn nhiều: "Có lúc tôi nhớ em đến nỗi không thể ngủ được, Nặc Nặc à". Nói xong những câu này mà mặt không đổi sắc, hắn liền giơ tay muốn ôm lấy Hứa Nặc.

"Từ từ đã". Hứa Nặc dùng tay chặn ngực Chiến Thần, lắc đầu bất lực: "Kết hôn là chuyện của hai người, hơn nữa là chuyện cả đời người. Anh có chắc muốn tái hợp không phải là hứng thú nhất thời, không phải do cảm giác cầu mà không được hoặc là do du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ của Alpha đối với Omega đã từng có quan hệ?"

Cậu đứng dậy, nhìn vào mắt Chiến Thần và nói rất nghiêm túc: "Hơn nữa tôi cho rằng anh hoàn toàn không sẵn sàng để kết hôn. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã không hợp lý, trước đó chúng ta hoàn toàn không hiểu về đối phương, anh có chắc có thể chịu được năm tháng dài đằng đẵng đầy trống trải sau khi trải qua cảm giác mới mẻ? Hoặc là đợi sau khi cảm giác mới mẻ của anh biến mất thì chúng ta lại ly hôn?"

"Không!". Chiến Thần nói rất quả quyết: "Tôi sẽ không ly hôn với em nữa!"

Hứa Nặc gật đầu, lại lắc đầu: "Nhưng tôi không muốn nhảy vào một cái hố đến lần thứ hai, xin lỗi, giờ tôi không thể tin tưởng anh, hơn nữa...". Dừng một chút, cậu thở dài: "Dường như chúng ta đều không có những nhân tố cần thiết để kết hôn".

Chiến Thần nhíu chặt mày. Nếu đến lúc này hắn còn không nghe ra ý từ chối uyển chuyển thì bao nhiêu năm nay của hắn đều sống phí hoài cả rồi. Hắn trầm giọng hỏi: "Kết hôn có những nhân tố cần thiết gì?"

Khí thế bức người của hắn khiến Hứa Nặc hơi không thoải mái. Cậu khẽ quay đầu đi, nhún vai nói: "Ít nhất là cả hai bên đều phải có tình cảm với nhau".

Chiến Thần: "..." Hắn điên cuồng gào thét trong lòng: Tôi biết em thích tôi! Rõ ràng em thích tôi như vậy! Nhưng hắn lại đột nhiên nhớ ra một câu trong sách: "Omega là một sinh vật mâu thuẫn, họ luôn trung thành với alpha của mình nhưng có lúc lại thay đổi tâm trạng chóng mặt".

Nhìn vị thượng tướng khí thế đang bừng bừng chợt như bị dập tắt, Hứa Nặc bất giác dịch sang bên cạnh một bước: "Thượng tướng, cảm ơn sự giúp đỡ hôm nay của anh. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây".

"Chờ đã", Chiến Thần mím chặt môi, mãi sau mới nói: "Tôi sẽ khiến em đồng ý, cũng sẽ khiến em tin tưởng tôi".

Hứa Nặc nhìn ánh mắt vô cùng kiên định của hắn, đột nhiên thấy đau đầu.

Mình đúng là điên rồi mới đi bàn luận cái vấn đề này.

Nghiêm trọng hơn là Chiến Thần dường như hoàn toàn không quan tâm đến lời từ chối của cậu.

...

Chiến Việt ngồi trên ghế sô pha, mút ngón tay vô cùng vui vẻ.

Tiểu Mỹ ngồi xổm cạnh cậu nhóc, nói rất nghiêm túc: "Trứng gà lần này do Tiểu Mỹ khuấy đấy, lực đạo vừa phải, hoàn toàn khuấy đều lòng đổ trứng và lòng trắng trứng, khiến chúng không còn giới hạn mà hạnh phúc hòa làm một".

Hứa Nặc cười nói: "Phải, Tiểu Mỹ vất vả rồi".

Chiến Việt gật đầu, khen ngợi: "Tiểu Mỹ giỏi quá".

Tiểu Mỹ lập tức ưỡn ngực, ánh mắt đắc ý liếc nhìn một vòng, cuối cùng nhìn vào Chiến Thần đang lặng lẽ trầm mặc. Đối mặt với ánh mắt trầm tư của hắn, nó thấy sau lưng lạnh toát, vội rụt cổ lại.

Chiến Việt vỗ bụng, vừa giơ tay sờ quả trứng rồi nói: "Lần trước lớp bọn em kiểm tra thể năng, em lại đứng đầu, nhưng An An lại đứng thứ nhất từ dưới lên... An An chính là alpha yếu ớt, anh biết mà. An An rất buồn, buồn tới nỗi bật khóc, em liền nhanh chóng qua đó dỗ cậu ấy. Em cảm thấy bạn bè thì phải giúp đỡ nhau, thế mới có thể khiến tình bạn dài lâu.

Hứa Nặc xoa đầu cậu nhóc: "Việt Việt ngoan quá".

Chiến Thần cũng khen đểu: "Nói vớ vẩn cả".

"Chậc, nói kiểu gì đấy". Hứa Nặc bất mãn nhìn Chiến Thần một cái: "Không muốn nghe chúng tôi nói chuyện thì ra ngoài đi".

Chiến Việt vội vàng phụ họa: "Đúng đấy đúng đấy!"

Chiến Thần há mồm muốn nói gì đó thì đột nhiên nhớ đến mình đang ở trong "thời kỳ thử thách", lại nhớ đến khi hắn vừa mới vào cửa đã gặp một đống trục trặc, chỉ đành nghẹn uất im miệng rồi lạnh mặt quay đi.

Cả buổi chiều Chiến Thần như một con người gỗ nhìn hai người một máy ngồi bên cạnh cười đùa, có nhiều lúc muốn chen lời lại không biết nên nói gì, chỉ có thể không ngừng uống trà, khiến một tiếng sau đó hắn đi vệ sinh những bốn lần.

Hứa Nặc không khỏi liếc nhìn hắn mấy lần, do dự nói: "Thượng tướng, có phải anh..., hừm, có vấn đề thì đến bệnh viện, đừng để chậm trễ".

Chiến Thần: ".....", hắn đi đến trước mặt Hứa Nặc, híp mắt nhìn cậu rồi nói thật khẽ: "Sao thế, em quan tâm vấn đề này lắm à?"

"...."

"Yên tâm đi", Chiến Thần cong môi, hắn nói tự tin: "Tôi rất bình thường, hơn nữa còn vượt xa người bình thường...hoàn toàn có thể thỏa mãn một Omega trong kỳ phát dục".

Hứa Nặc: "... Đó gọi là kỳ phát tình mà thượng tướng?", đột nhiên cảm thấy đề tài trở nên hơi nhạy cảm, cậu dứt khoát quay đầu đi không muốn nói bất cứ câu gì với tên Alpha này nữa.

Chiến Thần không hiểu vì sao Hứa Nặc lại đột nhiên không vui nữa, chỉ đành ngồi bên cạnh tiếp tục uống nước.

Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi rất nhanh. Sắc trời tối đi, Chiến Việt phải về nhà.

"Anh ơi", Chiến Việt cầm một lồng trứng nhỏ, bám khung cửa với vẻ không nỡ: "Hôm nay em vui lắm, thật đấy!"

Hứa Nặc không khỏi bật cười: "Em đã nói ba lần rồi đấy, hay à buổi tối ở lại đây?"

Mắt Chiến Việt sáng lên.

Chiến Thần lại rất quả quyết: "Không được!"

Đùa hả, omega của hắn sao có thể ở chung một phòng với alpha khác!

Chiến Việt bất mãn nhìn anh mình, bĩu môi: "Vậy được rồi, anh ơi lần sau em quay lại".

"Được ~ đợi em đó!"

Chiến Thần há mồm, nói khô khốc: "Lần sau tôi cũng tới".

Ánh mắt như chó con của hắn khiến trái tim Hứa Nặc mềm đi, cậu mím môi quay đầu đi: "Tùy anh".

Có được câu trả lời cũng coi như là đồng ý, Chiến Thần rất vui vẻ, liền kéo Chiến Việt vui vẻ về nhà.

Hứa Nặc cũng về phòng. Mùa hạ sắp qua, cậu phải sắp đồ thu ra.

Khi đang nghĩ khi nào đi mua mấy tấm thảm thì quang não đột nhiên rung lên hai cái.

Hứa Nặc sờ ra xem thì là tin nhắn của Liễu Liên Thiên.

"Ngày mai đến bệnh viện một chuyến, tôi kiểm tra tuyến thể cho cậu".

– Hết chương –

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio