Edit: Shin | CHƯA BETA
-
Màn đêm cuối cùng cũng hạ xuống trong sự mong đợi của Chiến Thần.
Hắn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, trên sô pha trải đặt sẵn một tấm thảm che chân và gối ôm, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị thêm bắp rang.
(Nguyên văn: 盖腿的毯子 là cái chăn mỏng nhỏ nhỏ để phủ lên chân cho khỏi lạnh chân í, tui cũng không biết nên gọi là gì.)
"Trang bị đầy đủ ghê nha." Hứa Nặc ngồi ở trên sô pha tủm tỉm cười, vỗ vỗ cái thảm trên đùi, vươn tay nhận lấy tách trà từ tay Chiến Thần: "Phục vụ không tệ."
"Uừm" Chiến Thần cong môi, ngồi xuống cạnh Hứa Nặc, cánh tay dài một thân, cánh tay đặt trên sopha sau lưng Hứa: "Bắt đầu chiếu phim đi."
"Được" Hứa Nặc gật đầu, cầm một hộp bắp rang, chuyên tâm xem phim.
Phim đã được Chiến Thần chọn lựa kỹ càng, nói về một Omega sống một mình gặp phải quỷ. Trước không đề cập tới cốt truyện như thế nào, chỉ hoá trang và hiệu ứng thôi cũng đủ đáng sợ.
Quang não nho nhỏ dùng để chiếu phim đặt trên bàn trà, hình ảnh chiếu lên màn hình ion cực lớn, hình ảnh rõ nét, sống động như thật.
Lúc chiếu đến đoạn nửa đêm có tiếng gõ cửa, Omega đứng dậy định mở cửa, qua mắt mèo lại nhìn thấy một đôi con ngươi tái nhợt, cơ bắp của Hứa Nặc căng chặt, tay bất giác túm chặt thảm lông.
Cảnh tượng kế tiếp càng đáng sợ hơn, bên tai như có như không tiếng hít thở, ánh đèn lúc sáng lúc tối, hành lang truyền đến tiếng bước chân khó hiểu, một cái mặt quỷ lướt qua... Hứa Nặc hít một hơi rồi nhỏ giọng nói với Chiến Thần: "Anh ta có gặp phải rắc rối gì không nhỉ?"
"Hả?" Chiến Thần chỉ chăm chú nhìn Hứa Nặc, hoàn toàn không chú ý tới tình tiết trong phim, thuận miệng đáp: "À, hình như đoạn cuối xảy ra chuyện, chuyện ma mà, sao lại không có việc gì được. Em xem, Omega ở một mình nguy hiểm bao nhiêu, cũng may có tôi bên em."
Hứa Nặc liếc nhìn Chiến Thần, không ngờ lại không phản bác gì.
Chiến Thần nhân cơ hội nắm lấy tay cậu, kéo người vào lòng: "Em sợ hả?"
"... Đừng nói chuyện, xem phim."
Chiến Thần mím môi, lộ ra một nụ cười nhẹ đến khó phát hiện được.
Câu chuyện trong phim vẫn tiếp tục, ngày càng có nhiều sự chuyện kì quái xảy ra xung quanh Omega kia, hồn ma ẩn mình trong bóng tối cũng dần để lộ ra gương mặt thật.
Khi Omega bị nhốt trong phòng tối, một bàn tay lặng lẽ xoa bờ vai cậu...
Cùng lúc đó, tay Chiến Thần cũng nhẹ nhàng kề lên cổ Hứa Nặc.
"A!" Lông tơ Hứa Nặc nháy mắt dựng lên, cả người giật bắn lên như chú cá nhỏ bị dọa sợ, cậu ôm chặt lấy cổ, đột nhiên quay đầu lại, đôi môi run rẩy, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía Chiến Thần.
Chiến Thần: "..."
Trong nháy mắt lúc Hứa Nặc nhảy dựng lên hắn đã hối hận rồi, vội đứng lên ôm lấy Hứa Nặc đang run rẩy vào lồng ngực, dỗ dành nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi, dọa đến em, là lỗi của tôi, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa..."
Hứa Nặc thở hổn hển, run rẩy nói: "Chiến Thần, mẹ nó anh làm tôi sợ muốn chết! A? Anh muốn làm gì?"
"Thì tôi, tôi thấy em căng thẳng quá, muốn giúp em cảm thấy an toàn một chút."
Hứa Nặc giận đến mức chỉ biết cười: "Làm như vậy là mang đến cảm giác an toàn sao hả?"
"Tôi sai rồi, là lỗi của tôi." Chiến Thần ôm Hứa Nặc ngồi xuống, khom lưng nhặt tấm thảm rơi trên mặt lên đắp vào đầu gối hai người, một tay ôm vai, một tay vòng qua eo, dùng sức ôm Hứa Nặc vào ngực: "Xem tiếp không?"
Hứa Nặc trừng mắt nhìn hắn, nửa ngày mới rầu rĩ lên tiếng: "Xem."
Chiến Thần cười cười, cúi đầu cọ cọ cái trán Hứa Nặc: "Sợ còn xem, dựa vào tôi như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
Hứa Nặc rũ mắt nhìn tư thế gần như ôm nhau của hai người, không được tự nhiên mà né đi, quay mặt nói: "Xem phim."
"Được." Chiến Thần vui vẻ rạo rực gật đầu.
Tình tiết tiếp theo rất hợp sợ thích của hắn, đến giai đoạn gay cấn, đủ loại mặt quỷ đột nhiên xuất hiện dọa Hứa Nặc chấn kinh co lại. Cậu co lại một chút Chiến Thần liền ôm chặt thêm một chút, đến cuối cùng, Hứa Nặc hầu như bị hắn ôm toàn bộ vào lồng ngực.
Hứa Nặc: "!"
Chiến Thần vội che đôi mắt cậu, kéo cậu vào lòng, nhỏ giọng nói: "Đột nhiên chui ra một cái mặt quỷ, đừng sợ, đều là giả."
Hứa Nặc vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, thần kinh đang căng chặt bỗng nhiên thả lỏng hơn nhiều: "Bây giờ thế nào rồi?"
Chiến Thần nhìn màn hình, thấp giọng nói: "Omega chính diện đối mặt với con quỷ kia rồi, nó trông rất đáng sợ, cả người đều là máu."
Hứa Nặc không nói chuyện, siết chặt quần áo trên eo Chiến Thần.
Chiến Thần tiếp tục: "Omega đánh không lại nó, ôi trời, bị nó bóp cổ nhấc lên rồi, con quỷ kia muốn đâm thủng bụng cậu ta! Shh... Bảo bối, nhẹ chút, em nhéo vào thịt tôi rồi nè."
Hứa Nặc vội buông tay ra, đỏ mặt ngẩng đầu: "Thực xin lỗi."
"Không sao không sao." Chiến Thần chưa đã thèm mà xoa eo: "Không đau, một chút cũng không đau."
Hứa Nặc mím môi, ngượng ngùng cười.
"Trước kia em cũng rất sợ quỷ sao?"
"Ơ, đây là lần đầu tiên tôi xem phim ma." Hứa Nặc xoa xoa vành tai, không được tự nhiên nói: "Trước kia tôi thấy bọn họ sợ sâu sợ độ cao các thứ, tôi còn rất đắc ý, cảm thấy chính mình cái gì cũng không sợ ... Không ngờ em thế mà lại sợ quỷ."
Chiến Thần sủng nịch xoa đầu cậu: "Không sao, ma quỷ loại này không có thật, em không cần sợ, hơn nữa, còn có tôi đây mà."
"Cảm ơn anh nha."
Chiến Thần một tay chống cằm, ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt hắn, phản chiếu đầy ý cười cùng ánh sao: "Nên vậy."
Hứa Nặc nhất thời nhìn đến ngẩn người, định thần lại liền vội quay đầu, dùng sức nhéo nhéo hai má nóng rực như trút giận.
Trong lúc nói chuyện, phim đã chiếu tới đoạn kết, kết thúc đương nhiên là con người giành được thắng lợi, nhưng cũng để lại một bóng ma không thể xóa nhòa trong nội tâm Omega, cảnh cuối phim là tiếng gầm của những hồn ma khi chúng biến mất, chúng vởn quanh trong đầu Hứa Nặc.
"Mày vĩnh viễn là của ta...!"
"Bằng!"
Ánh đèn đột ngột sáng lên khiến cậu theo phản xạ nheo mắt, không thích ứng được mà cúi đầu xoa mắt.
"Mắt khó chịu sao?"
Hứa Nặc mơ hồ nói: "Hơi sáng quá..."
"Xoa xmột chút sẽ thoải mái." Chiến Thần nâng cằm Hứa Nặc, đầu ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng ấn lên làn da mỏng manh của cậu.
Cảm nhận được hô hấp gần kề trước mặt, Hứa Nặc đỏ mặt, vội vàng đẩy Chiến Thần ra bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại: "Tôi đi rửa mặt!"
Chiến Thần ngơ ngác đứng ở tại chỗ, xoa xoa đầu ngón tay, bỗng nhiên nở nụ cười.
...
Nửa đêm.
Hứa Nặc trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu tất cả đều là hình ảnh hồn ma bay lơ lửng.
"..."
Cậu ngồi dậy bật đèn.
"Tiểu Mỹ chạy đi đâu rồi không biết... Thời khắc mấu chốt lại chạy đâu mất" Hứa Nặc nhỏ giọng nói thầm, khóe mắt khống chế không được mà nhìn một lượt dưới giường, hộc tủ, mấy góc nhỏ chỗ ma quỷ thích ẩn thân quỷ ảnh thích ẩn thân.
(Nguyên văn: 关键时刻掉链子nghĩa là lúc mấu chốt thì đứt dây xích, dùng để chỉ lúc mấu chốt, lúc quan trọng thì làm không tố hoặc bị phá hư.)
Ánh đèn đầu giường đèn vừa dịu dàng vừa ấm áp cũng không khiến thần kinh cùng thân thể đang căng chặt của Hứa Nặc thả lỏng chút nào.
Đúng lúc cậu cảm thấy đầu mình bắt đầu run rẩy, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
"!!"
Nghe thấy tiếng lách cách từ trong phòng, Chiến Thần nhíu mi: "Nặc Nặc, em làm gì đó, còn chưa ngủ sao?"
"Chiến Thần?" Hứa Nặc vội mở của, âm thanh thả lỏng như sống sót sau tai nạn, "Là anh à."
"Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?" Chiến Thần nhướng mày: "Sợ sao? Ngủ không được hả?"
– Hết chương –