Edit: Yuu | CHƯA BETA
-
Chiến Việt nằm sấp trên giường, hai chân trần trụi, mũi chân vô thức chọc vào tấm thảm lông dài mềm mại.
Trước mặt cậu đặt một cái quang não, đầu ngón tay thon dài gõ rất nhanh trên bàn phím ảo. Nhìn kỹ hơn thì có thể thấy rằng cậu nhóc đang gõ những từ như: "Cảm ơn, cậu cũng vui vẻ", "Cảm ơn đã chúc mừng ~", "Haha đã già rồi!"
Những lời nói thân thiết này phối hợp với khuôn mặt không chút thay đổi của cậu hiện tại vậy mà không hề có cảm giác kỳ lạ.
"Hả? Cái gì đây?"
Ngón tay Chiến Việt dừng lại, híp mắt nhìn về phía một tin nhắn vừa nhận được.
"Chiến Việt, tôi đã quay về."
Trở về? Ai vậy?
Chiến Việt lật qua thông tin xác minh và thấy được đó là một tên tiếng Anh lạ hoắc: Andre.
Andre, đó không phải là một con sư tử sao?
Trong lúc ngây người lại có mấy tin tức chúc mừng gửi tới, Chiến Việt xoa xoa cổ tay đau xót, liếc nhìn đồng hồ, tất cả đều dùng 'Cảm ơn đã chúc mừng' làm câu trả lời, sau đó tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp vĩ đại trả lời tin nhắn.
Về phần tin nhắn không đầu không đuôi kia, đã sớm bị cậu quẳng ra sau đầu.
Bảy giờ năm mươi tám, Chiến Việt lập tức rời khỏi giao diện tin nhắn, nhanh chóng mở App đại miêu mua sắm tinh tế, liên tục làm mới trang.
Lướt rồi lướt, nhoáng cái đã đến tám giờ, Chiến Việt nắm chặt nắm đấm, trừng mắt, đột nhiên ra tay nhanh như tia chớp thẳng tắp chọc về phía hai chữ 'mua'... Đột nhiên, một tin nhắn bật ra.
"Andre: Cậu đang làm gì?"
Chiến Việt: "Con mẹ nó!" Cậu vội vàng trở lại giao diện mua sắm, thật không may, chỉ có con thỏ sư tử đã bị bán hết.
"..."
Chiến Việt cắn răng, gõ từng chữ một: "Tôi đang lột da người."
Bên kia quả nhiên im lặng.
Chiến Việt bực bội túm tóc, ném quang não đứng dậy đi xuống lầu.
Căn phòng liền trở lại yên tĩnh.
Lại qua một lúc, quang não bị ném ở trên giường bỗng nhiên sáng lên.
"Andre: Không ngờ Việt Việt phóng đãng như vậy... Hình như cậu không nhận ra tôi, đúng là khiến người ta đau lòng."
"Andre: Tại sao không nói chuyện? Đừng nói block tôi rồi chứ. Tôi là An An, tối nay vừa trở về, ngày mai giờ ra ngoài gặp nhau đi."
......
Sáu giờ sáng hôm sau, chuông báo thức đúng giờ vang lên, một bàn tay thon dài trắng nõn đè nó lại, Chiến Việt dụi mắt, từ trong chăn đứng lên.
Tối hôm qua sinh nhật ầm ầm hơi muộn, lúc trở về phòng phát hiện tin nhắn của An An khiến cậu kích động đến ba bốn giờ sáng mới ngủ.
May mà cơ thể Alpha tốt, cho dù ngủ hai ba tiếng thì tinh thần cũng rất thoải mái, gương mặt rạng rỡ, ngay cả quầng thâm cũng không có.
An An... Chiến Việt cầm lấy quang não, xem lại tin nhắn cậu gửi tới, xác định tối hôm qua không phải mình nằm mơ, sau đó thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập thình thịch liên hồi.
Dùng sức xoa tóc, cậu nhóc vỗ vỗ hai má nóng bỏng, đầu tóc rối loạn chạy vào phòng thay đồ.
Người máy Tiểu Tráng cũng làm hết chức trách đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng nhận lấy quần áo được ném tới, hơn một giờ trôi qua, hắn hoàn toàn giống như đỉnh núi bị quần áo chôn vùi.
Đồng hồ trượt đến tám giờ, Chiến Việt rốt cục chọn xong quần áo cần mặc... Áo sơ mi đen, mặc quần buộc túm, dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Tiểu Tráng từ trong đống quần áo bò ra, khuôn mặt nghiêm túc nhìn cậu.
"Tiểu Tráng, mày nhìn tao như vậy làm gì?"
Gấu trúc nhỏ lắc đầu ... Nói đi cũng phải nói lại, ngoại hình hiện tại của Tiểu Tráng vẫn dùng dáng vẻ của Tiểu Mỹ mấy năm trước đào thải, hiện tại Tiểu Mỹ đã sớm bước vào thời đại trào lưu, trong phòng chỉ riêng vỏ khủng long mới nhất đã có hai cái.
"Quá non, cậu chủ đã mười chín tuổi rồi."
"Tao biết," Chiến Càng lúng túng sờ sờ mũi, "Nhưng An An nhất định còn non hơn tao, tao không muốn ở trước mặt em ấy có vẻ quá trưởng thành, nhỡ đâu em ấy tự ti thì làm sao bây giờ. "
"Hả, nhưng nếu An An rất trưởng thành thì sao?"
"Không thể nào." Chiến Việt quyết đoán lắc đầu, "Được rồi, tao đi xuống ăn chút gì đó, thu xếp xong liền đi... Mày, mày đừng nói lung tung với mẹ và anh dâu."
"Ồ." Tiểu Tráng nghiêm túc gật đầu, "Chúc cậu chủ hẹn hò thành công. "
"Cám ơn." Chiến Việt cười cười, xoay người đi xuống lầu.
Bữa sáng là do Hứa Nặc tự tay làm, bánh bao nhỏ thơm ngát sữa, bánh bao hải sản thơm ngon, Chiến Việt ăn từng miếng một, nếu không phải bận tâm ăn quá nhiều sẽ không đẹp, hắn hận không thể ăn hết lấp đầy cái bụng.
Chiếc đũa vươn ra gặp một đôi khác trên không trung, thừa dịp Chiến Việt sững sờ, Chiến Thần nhanh chóng gắp bánh bao nhỏ cuối cùng trong hộp nhét vào miệng, sau đó thỏa mãn thở dài: "Nhóc con."
Chiến Việt đành phải buông đũa xuống, có điều hôm nay tâm trạng cậu không tệ, lười đấu võ mồm với Chiến Thần.
"Ăn mặc phô trương như vậy là muốn đi chơi sao?"
"Em vui thì mặc thôi.
"Ôi, ngây thơ." Chiến Thần cười nhạo một tiếng, "Mẹ ôm Chiến Kỳ, Chiến Đình còn chưa tỉnh ngủ, bằng không bị bà nhìn thấy bên hông em có một con thỏ trắng, nhất định sẽ mắng chết em."
"Đây là chỗ eo!" Chiến Việt mím môi, đưa tay kéo con thỏ Snowball trên thắt lưng xuống nhét vào trong túi.
Chiến Thần lại không nhẹ không nặng trêu chọc Chiến Việt vài câu, cuối cùng không nhận được phản ứng gì.
Sau khi cậu lau miệng rời khỏi nhà, Chiến Thần vẻ mặt táo bón quay đầu nói với Hứa Nặc: "Sáng nay nhóc con này sao vậy, ngay cả trêu chọc cũng không có phản ứng."
"Việt Việt lười so đo với anh đó," Hứa Nặc cười nói, "Cũng do anh cứ nhất định phải lao lên kiếm chuyện làm gì."
"Chậc, không cãi hai câu còn có chút không thích ứng, " Chiến Thần ôm lấy Hứa Nặc, nghiêng đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, mơ hồ không rõ nói, "Miệng không thoải mái, mau đến để anh hôn một lát giải tỏa căng thẳng"
...
Chiến Việt đứng trước quán cà phê đã hẹn, gương mặt tuấn tú thu hút sự chú ý của nhiều người đi đường.
Thời gian còn sớm, chắc hẳn An An còn chưa tới, một tay cậu đút túi, xóc một hộp kẹo nhỏ và con thỏ Snowball trong túi, lại lặng lẽ cọ đi mồ hôi trong lòng bàn tay.
Không biết bây giờ An An trở nên như thế nào... Chiến Việt nhớ tới dáng vẻ tinh xảo như búp bê tuyết của An An khi còn bé, trong mắt lộ ra một tia ý cười.
Cậu ấy nhất định có vóc dáng thấp bé, làn da trắng nõn, cánh môi hồng hồng, đôi mắt to, nói chuyện nhỏ nhẹ, mặc một chiếc áo hoodie in hình thỏ Snowball, vặn ngón tay năn nỉ mình dẫn cậu đến công viên... Lại nói tiếp, chỗ mình còn có hai phiếu giảm giá của công viên giải trí.
Vào lúc Chiến Việt đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình không thể kiềm chế, cúi đầu cười đến không thấy hàm răng, bỗng nhiên bả vai bị vỗ một cái, sau đó là một giọng nói tươi tắn vang lên: "Việt Việt?"
Chiến Việt ngẩng đầu, nhìn thấy một người... con trai có làn da màu lúa mì.
Thấy cậu ngẩng đầu, cậu bé lộ ra nụ cười sáng lạn, đưa tay ôm lấy cậu, cúi đầu cực kỳ tự nhiên hôn lên khóe môi Chiến Việt, thở dài một tiếng: "Nhớ cậu muốn chết mất, cậu mặc bộ này thật đáng yêu. "
Chiến Việt từ trong lúc sững sờ phục hồi tinh thần, vội vàng đẩy cậu ta ra, lại kéo cánh tay hắn đến trước mắt, tỉ mỉ đánh giá một phen, nháy mắt mấy cái, không dám tin run giọng nói: "... An An?"
"Ừm," An An cười nhíu mày, "Không nhận ra à? Tối qua tôi vẫn còn nhìn vào gương, cảm thấy không thay đổi nhiều mà. "
Chiến Việt túm lấy tay áo cậu, quả thực sắp khóc mất.
Không thay đổi nhiều, cậu đang trêu chọc tôi à? Còn tiểu An An mềm mại kia thì sao? Hiện tại người trước mắt này tuy rằng giữa hai hàng lông mày còn có bộ dáng khi còn bé, nhưng lông mày càng đậm, ánh mắt càng sắc bén, sống mũi càng thẳng tắp, da thì càng đen, thật sự không phải anh trai nào của cậu đến đây giả mạo chứ?
Huống chi, Chiến Việt đau đớn phát hiện, bản thân còn thấp hơn An An nửa cái đầu.
An An giống như nhìn ra sự lúng túng của Chiến Việt, mỉm cười giữ chặt tay cậu nhóc, vừa đẩy cửa quán cà phê ra vừa nói: "Được rồi, đứng đấy làm gì, vào trong rồi nói, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, ba ngày cũng nói không hết."
– Hết chương –