Edit: Yuu | CHƯA BETA
-
Kỷ An Sách không phải là con ruột của Kỷ Lân, mà là Kỷ Lân nhặt được cậu trong thùng rác.
Không giống như nhiều bậc cha mẹ dọa con cái của họ, hắn thực sự nhặt cậu trong một khu vực xử lý rác tập trung... Điều này còn phải cảm tạ thói quen tốt thích cần cù tiết kiệm của thượng tướng Kỷ Lân khi đổ rác.
Ngay từ nhỏ, Kỷ Lân đã không giấu Kỷ An Sách sự thật này. Điều này dẫn đến trong một khoảng thời gian khá dài, Kỷ An Sách vô cùng dính lấy Kỷ Lân, sợ một ngày nào đó bị bỏ lại phía sau.
Kỷ Lân vô cùng bất đắc dĩ, nhiều lần cam đoan không có kết quả, chỉ có thể ký "Thư cam đoan" do Kỷ An Sách tự tay viết.
"Ba Kỷ Lân tuyệt đối sẽ không bỏ lại bảo bối Bái Bái, phải nuôi bảo bối Bái Bái đến đến già."
Dưới phông chữ xiêu vẹo, là chữ ký xinh đẹp của Kỷ Lân.
Cảm thấy mỹ mãn thu hồi mảnh giấy nhỏ, Kỷ An Sách mới năm tuổi: "Ba, ôm con đi ngủ."
"Ba, đi ngủ thôi."
Âm thanh trong trẻo kéo Kỷ Lân tỉnh lại từ trong hồi ức, một thân thể ấm áp dán lên sau lưng hắn, bên tai là hơi thở ấm áp: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Kỷ Lân hơi nghiêng đầu: "Đang suy nghĩ về chuyện khi còn bé của em."
"Chuyện khi còn bé?" Kỷ An Sách cảm thấy hứng thú, cười hì hì nói: "Nhớ tới chuyện gì?"
"Nhớ tới khi còn bé em nghe lời hơn bây giờ rất nhiều." Kỷ Lân đẩy Kỷ An Sách đang nằm sấp trên người ra, đứng lên: "Đi ngủ sớm chút đi, Bái Bái."
"Ngủ cùng nhau." Kỷ An Sách lười biếng nói: "Khi còn bé không chỉ ngủ cùng nhau sao... Lần trước cũng vậy."
Trong lòng nhảy dựng lên, Kỷ Lân nhớ tới đêm xa hoa kia, ánh mắt tối sầm lại, nhưng hắn không nói gì mà xoay người rời đi.
Trước khi đóng cửa phòng lại, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười như có như không.
Kỷ Lân trở lại phòng mình, ngồi ngây ngốc trước bàn nửa ngày, đưa tay lấy ra một quyển album ảnh thật dày, mở trang bị gập, bức ảnh đầu tiên là lúc Kỷ An Sách vừa mới được mình nhặt về, mắt mở to, vẻ mặt ngây thơ, trông cậu cực kỳ đáng yêu.
Vẻ mặt Kỷ Lân bình tĩnh hơn rất nhiều, trong ánh mắt mang theo một tia ý cười, chậm rãi lật xem ảnh chụp, nhìn thấy cậu từ một đứa bé phấn điêu ngọc mài chậm rãi lớn lên, càng ngày càng cao, càng ngày càng xinh đẹp... Càng ngày càng làm cho người ta không thể rời mắt.
Sự rối rắm lại dấy lên trong lòng, hắn ném album ảnh, mệt mỏi xoa mi tâm.
Kỷ An Sách từ nhỏ dính người, cơ thể cũng không tốt, mình có thể yêu chiều thì sẽ yêu chiều, có thể nói là dành tất cả sự tập trung vào người cậu, nói là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay tay sợ ngã cũng không quá đáng.
Chỉ là không biết từ khi nào, Kỷ An Sách dần dần thay đổi, bất kể là sau khi tắm xong, đôi chân chợt lóe dưới khăn tắm, hay là pheromone lưu lại bên gối mình, hoặc là động tác quá mức thân mật, đều nói cho hắn biết rằng, đây là một Omega trẻ tuổi vụng về mà quyến rũ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những thủ đoạn nhỏ ấu trĩ này làm cho thượng tướng Kỷ Lân kiên cố như bàn thạch rơi vào trong tay giặc.
Sau đó là chạy trốn.
Mười mấy năm dưỡng thành những thói quen kia, hôn chào buổi sáng không còn, chuyện xưa trước khi đi ngủ cũng không còn, đặc quyền đi ra ngoài dạo phố cũng không còn. Những ngày đó, Kỷ Lân thậm chí còn lấy cớ quân bộ bận rộn, cả đêm không về nhà.
Nếu không phải biết được tính cách của hắn, thì Kỷ An Sách thậm chí còn cho rằng hắn thuê một đứa tình nhân ở bên ngoài.
Nhưng tất cả những nỗ lực đó đã trở thành vô ích trong đêm say rượu kia.
Nói cho cùng, làm gì có say rượu loạn tính chứ, chẳng qua là rượu làm tê liệt sợi dây thần kinh trung ương tên là "lý trí", làm cho tình cảm ẩn giấu dưới đáy lòng từ lâu đã tìm được chỗ bung tỏa, mặt nạ ngày thường khổ sở chống đỡ vỡ một cái, một phát không thể vãn hồi.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng Kỷ Lân liền chua xót khó nhịn, hận không thể băm thứ đồ chơi dưới thân để tạ tội.
Nhưng hắn không hối hận.
Năm tháng quá dài, thời gian khó khăn, luôn luôn có một cái gì đó để suy nghĩ về cuộc sống.
...
Kỷ An Sách ngủ mãi đến trưa mới tỉnh.
Lười biếng duỗi thắt lưng, cậu ngồi dậy cầm lấy ly sữa đặt trên bàn nhỏ bên cạnh.
Nhiệt độ ấm áp, rất hợp khẩu vị.
Kỷ An Sách hừ một tiếng.
Còn nói cái gì mình lớn lên không cần quan tâm quá nhiều, rõ ràng để ý mình như vậy, mỗi ngày tính không sai thời gian mình ngủ tí nào, đúng là chỉ được cái cứng miệng.
Nghĩ như vậy, cậu vui vẻ uống ly sữa Kỷ Lân tự tay pha.
Cuộc sống hiện tại của Kỷ An Sách vô cùng nhàn rỗi, Kỷ Lân không cho cậu làm việc gì cả, tiền tiêu vặt tùy tiện lấy, chỉ dặn dò khi cậu ra ngoài chú ý an toàn, làm quen bạn bè nhiều hơn, nhưng khi cậu thật sự làm quen với bạn nào đó thì Kỷ Lân lại chau mày hỏi liên hồi, lật tung bối cảnh tám đời tổ tông của đối phương để xem xét, nhất định phải chứng minh hắn ta là một tên côn đồ, không phải một đối tượng tốt để kết bạn.
Từ một góc độ nào đó mà nói, điều này có chút nghi ngờ trong ngoài bất đồng.
Kỷ An Sách đương nhiên rất vui vẻ vì việc đó, thậm chí còn muốn quen biết một số người không đứng đắn, chính là vì nhìn trong lòng Kỷ Lân rõ ràng vô cùng sốt ruột, nhưng trên mặt lại không để lộ cảm xúc gì, dáng vẻ giảng đạo lý với mình.
Quả thực là đáng yêu!
Kỷ An Sách lắc đầu, chậm rãi bò dậy, trong lòng định buổi chiều lại đi chơi một chuyến nữa đi, xem có kẻ hư hỏng nào có thể làm bạn hay không.
Rửa mặt xong, ăn trưa dưới sự giám sát của dì, cậu lau miệng chuẩn bị ra ngoài.
"Thiếu gia, quang não của ngài sáng liên tục rồi."
"Hả, vậy sao?"
Kỷ An Sách sờ qua não sáng bị ném trên bàn, sau khi nhìn rõ tên người gọi trên màn hình, ánh mắt cậu sáng lên, lập tức chấp nhận truyền tin, hai mắt cười thành vầng trăng lưỡi liềm: "Alo, ba?"
"Bái Bái." Giọng nói nghiêm túc của Kỷ Lân truyền đến: "Buổi chiều đừng đi ra ngoài, có người muốn đến nhà chơi, lát nữa ba sẽ trở về."
"Được, ai muốn đến thế?"
Kỷ Lân dừng một chút, hàm hồ nói: "Con không biết đâu."
Trong lòng Kỷ An Sách trầm xuống, cười lạnh hai tiếng: "Con không biết? Vậy không liên quan đến con."
Kỷ Lân quả nhiên im lặng vài giây, thấp giọng nói: "Một người bạn của ba, mang theo con trai Alpha của cô ấy."
Xem ra không phải là người có "gian tình" với Kỷ Lân. Kỷ An Sách thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí hòa hoãn vài phần: "Alpha nào vậy, đến đây làm gì?"
Đầu kia lại im lặng hai giây, tiếp theo chỉ nghe thấy Kỷ Lân chậm rãi nói: "Con không còn nhỏ tuổi nữa, nên làm quen với những bạn bè đứng đắn, ba đã gặp Alpha kia rồi, trẻ tuổi mà còn rất đẹp trai, con..."
Kỷ An Sách: "..."
Cậu nói từng chữ một: "Xem mắt?"
Kỷ Lân nghe ra lửa giận lạnh như băng trong giọng nói của cậu, lúc này ngậm miệng lại.
Kỷ An Sách hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Mẹ nó, xem mắt còn bảo con đi à? Sao ba không hỏi con có người mình thích không?"
"Con có người mình thích không?"
"Có, anh ấy cao lớn đẹp trai, anh tuấn nhiều tiền, kỹ thuật điêu luyện, tôi yêu anh ấy yêu đến chết đi sống lại, sao anh không cho tôi ghép đôi với anh ấy?" Kỷ An Sách cười nhạo một tiếng: "Kỷ Lân, ngủ cũng đã ngủ, con mẹ nó sao anh không dám trực tiếp cưới tôi."
"Bái Bái, anh..."
"Được rồi, tôi biết anh muốn nói cái gì." Kỷ An Sách ngắt lời hắn: "Tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ đến việc tác hợp tôi với ai đó, nếu anh không sợ không làm bạn được với người bạn đó nữa, thì chiều nay cứ để cô ta tới đây."
Kỷ Lân im lặng nửa ngày, cúi đầu đáp một tiếng: "Anh biết rồi."
Kỷ An Sách hừ một tiếng, giơ tay cúp điện thoại.
Khó được Kỷ Lân chủ động tới tìm mình, không ngờ lại mất hứng như vậy.
Bực bội ném quang não vào túi áo, cậu quyết định đi uống một ly.
– Hết chương –