Hoắc Trọng Cẩm hiển nhiên ngây ngẩn cả người.
Tương Duyệt nhìn người đàn ông đối diện, tâm tình có chút phức tạp. Cậu vốn cho rằng đây chính là chấm dứt hết thảy, không ngờ đối phương còn cố ý làm ra chuyện như vậy, mặc dù thế cậu cũng muốn cho đối phương biết tâm tình của mình. Chẳng qua, Hoắc Trọng Cẩm rõ ràng đối với những gì cậu vừa đáp tương đối giật mình, trên khuôn mặt kia lần đầu tiên toát ra biểu cảm vô thố cùng khiếp sợ.
Cậu cảm thấy trên mặt mình hơi nóng, nhưng lại cậy mạnh nhìn thẳng đối phương, thậm chí ánh mắt một chút cũng không rời đi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe thấy thanh âm của người đàn ông vang lên:
_Đừng đùa.
Hoắc Trọng Cẩm giọng nói trầm thấp, khuôn mặt khôi phục lại biểu tình bình thường giống như không có việc gì, tựa hồ hoàn toàn không đem những gì cậu nói là thật. Tương Duyệt hơi giật mình, rất nhanh liền minh bạch những lời này của đối phương là ý tứ gì; Cho dù cậu đã mở miệng, nhưng Hoắc Trọng Cẩm lại hoàn toàn không tính toán suy nghĩ chuyện này, thà rằng đem tất cả trở thành trò đùa. Trong đầu cậu suy diễn thật nhanh, sau đó không chút nghĩ ngợi, liền nâng tay cầm lấy hộp nhẫn trên bàn.
Đối phương hoàn toàn không ý thức được cậu muốn làm cái gì, chỉ nhíu nhíu mày.
Một khắc Tương Duyệt đứng dậy liền nghĩ tới rất nhiều chuyện, làm như vậy đến tột cùng là có đúng hay không, có đáng giá hay không, hoặc giả cậu kỳ thật còn không thể phân biệt rõ ràng tình cảm của mình, thật sự không nên đem tình thế đẩy đến hướng không thể vãn hồi…Nhưng mà cậu lại nhịn không được tưởng tượng, nếu ở tại đây buông Hoắc Trọng Cẩm ra, hai người từ đây mỗi người đi một ngả, sự tình xảy ra trong mấy tháng qua, liền sẽ vĩnh viễn trở thành quá khứ.
Một ngày nào đó, Hoắc Trọng Cẩm sẽ cầm tay người khác, được mọi người chúc phúc, rồi sau đó cùng người kia sống đến bạch đầu giai lão. Không biết tại sao, vừa nghĩ đến tình cảnh như vậy, Tương Duyệt liền cảm thấy phi thường tức giận.
Cậu vẫn đem những lời của Tiền Sĩ Tranh ghi tạc trong lòng, cố gắng quan sát những lời nói cử chỉ của Hoắc Trọng Cẩm trong thời gian qua, nhưng trước khi cậu kịp tìm ra đáp án chính xác, thời hạn đã đến, hết thảy liền kết thúc; Cậu giống như một học sinh đang đối diện với bài thi trống trơn vậy, nghe được tiếng chuông vang lên, cho dù vắt hết óc lại vẫn như cũ bó tay chịu chết, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn giám thị đi thu bài.
Đến cùng nên làm như thế nào, chính mình đến tột cùng là muốn cái gì, Tương Duyệt cho đến nay còn không hiểu rõ, điều duy nhất có thể khẳng định đó là cậu một chút cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Trọng Cẩm cầu hôn người khác, cũng không nguyện ý để đối phương đem những cái ôm ấm áp dành cho người khác. Đây hoàn toàn giống như trẻ con tùy hứng làm bậy cùng cố tình gây sự, trong lòng Tương Duyệt cũng biết rõ ràng, nhưng dù có thế nào, cậu đều muốn cho đối phương hiểu rõ tâm ý của mình, mặc dù tâm ý đó còn mơ hồ không rõ, nhưng chung quy không phải không tồn tại.
Tương Duyệt cẩm hộp nhẫn đứng dậy, trong nháy mắt đó, Hoắc Trọng Cẩm giật mình, tựa hồ cuối cùng cũng nhận ra cậu muốn làm gì. Nhưng động tác của Tương Duyệt quả thực rất nhanh, giống như không cần nghĩ ngợi, thần sắc của Hoắc Trọng Cẩm trước nay vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng cứng lại.
Tương Duyệt bước nhanh đến trước mặt Hoắc Trọng Cẩm, khuất dưới mặt bàn, nửa quỳ trước mặt đối phương, học theo phim truyền hình, một tay giơ nhẫn, nhưng không hề lảng tránh ánh mắt đối phương, mà là quật cường ngưng mắt nhìn Hoắc Trọng Cẩm. Tương Duyệt mơ hồ nghe được những tiếng kêu ngạc nhiên bên cạnh, trên mặt càng lúc càng nóng, nhưng lại hoàn toàn không có ý tứ muốn đứng dậy; Cậu muốn biết, nếu chính mình chủ động cầu hôn, Hoắc Trọng Cẩm đến tột cùng sẽ làm ra hành động gì đáp lại.
Hoắc Trọng Cẩm trầm mặc thật lâu, một lát sau mới mở miệng nói: “Cậu đứng lên đi.”
Tương Duyệt có chút thất vọng, nhưng lại làm bộ như không nghe thấy những lời này, gắt gao mím môi, phảng phất nếu như đối phương không đưa ra lựa chọn đồng ý hay từ chối, liền không tính toán đứng lên. Nếu là vì bị từ chối lời cầu hôn mà hủy bỏ hôn ước, mặc kệ là Hoắc Trọng Cẩm từ chối cậu hay là cậu từ chối Hoắc Trọng Cẩm, kết quả đều giống nhau. Nếu Hoắc Trọng Cẩm vẫn như trước cố ý từ chối, Tương Duyệt đương nhiên không có khả năng làm loạn, nhưng ngoài ý muốn là, đối phương sau khi minh bạch ý tứ của cậu, cư nhiên lại trầm mặc không nói.
Trải qua mấy tháng ở cùng Hoắc Trọng Cẩm, cho dù vẫn không thể miêu tả chi tiết tính cách của đối phương, nhưng Tương Duyệt đã ẩn ẩn có thể nhận ra, đối phương hiện tại trầm mặc có nghĩa là cũng không phải muốn từ chối, mà là đang do dự. Trong lòng cậu ẩn ẩn sinh ra một tia hy vọng, không biết qua bao lâu, Tương Duyệt có cảm giác đây là đoạn thời gian dài nhất cậu từng trải qua trong cuộc đời mình, duy trì tư thế như vậy, trên trán mơ hồ có mồ hôi toát ra, cả người căng thẳng đến gần như cứng ngắc.
Cuối cùng, Hoăc Trọng Cẩm đứng dậy cầm lấy nhẫn trên tay cậu, đồng thời vươn tay đem cậu kéo lên, Tương Duyệt còn không kịp hỏi rõ ràng ý tứ của đối phương, đôi môi đã bị chặn lại – đối phương dùng hành động thực tế cho cậu đáp án. Cậu loáng thoáng nghe được quản lý nhà hàng dẫn dắt những người phục vụ đến vỗ tay xung quanh mình, cách đó không xa một bàn của người khách khác mang theo thiện ý trêu ghẹo, nhưng Tương Duyệt lúc này cái gì cũng không thể bận tâm, chỉ cảm thấy cả người hư thoát, chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.
Hoắc Trọng Cẩm mới đầu hoàn toàn không nghĩ ra Tương Duyệt muốn làm cái gì, thời điểm ý thức được, đã không kịp ngăn cản. Cho dù nhận ra đối phương muốn làm cái gì nhưng anh vẫn khó có thể che giấu được mà giật mình. Anh không nghĩ rằng đối phương lại làm như vậy, sau khi nghe thấy một tiếng “Được”, anh còn đang suy nghĩ, Tương Duyệt đến tột cùng là từ khi nào có loại suy nghĩ này, lại từ lúc nào đối với anh…
Anh vẫn có cảm giác Tương Duyệt là một người rất dễ hiểu, nhưng đến giờ phút này, anh cuối cùng cũng ý thức được Tương Duyệt từ lúc bắt đầu đã không chịu khống chế của anh, bây giờ cũng vậy.
Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, đây hiển nhiên chỉ là nhất thời mê hoặc cùng xúc động, Tương Duyệt sau này nhất định sẽ hối hận. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên nửa quỳ trước mặt mình, thật cẩn thẩn mà lại quật cường nhìn anh, Hoắc Trọng Cẩm lại không thể nói ra lời từ chối. Cho dù việc này là hoàn toàn ngoài ý muốn, thế nhưng Hoắc Trọng Cẩm cũng không có cách nào phủ nhận tâm tình của mình, anh có chút giật mình nhưng cũng không phải là hoàn toàn mất hứng.
Hiện tại nghĩ lại, chuyện giữa bọn họ hết thảy đều có vẻ mạc danh kỳ diệu hơn nữa không thể nói đúng sai, mặc dù lúc đầu Hoắc Trọng Cẩm sớm có dự cảm mà lựa chọn duy trì khoảng cách, nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ của anh ngu xuẩn đến cỡ nào. Giữa bọn họ cuối cùng vẫn là đi đến một bước này, nhận lời, bằng không liền một đao chặt đứt, không còn con đường thứ ba.
— Tương Duyệt nhất định sẽ hối hận.
Anh lại một lần nghĩ như vậy, nhưng nhìn đối phương, lại hoàn toàn không thể nói ra lời cự tuyệt; Tương Duyệt ngửa đầu nhìn anh, có lẽ chính bản thân đối phương cũng không biết được, bên trong đôi mắt của cậu ngoại trừ quật cường còn có một tia cầu xin cùng khẩn trương, Hoắc Trọng Cẩm sau khi chần chờ một lúc lâu, cuối cùng dưới đáy lòng thở dài một hơi.
Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng liền đáp ứng.
Anh cũng không phải không biết, Tương Duyệt trẻ tuổi lại thiếu kiên nhẫn, đây khẳng định là xuất phát từ nhất thời xúc động, cũng có lẽ vài giờ sau đối phương liền bởi vì giờ phút này mà cảm thấy hối hận. Thế nhưng hiện tại, Tương Duyệt quỳ trước mặt anh, dùng loại ánh mắt như cún con cầu xin thương xót nhìn anh, Hoắc Trọng Cẩm không làm được việc ngồi yên bất động.
….Chính mình quả thật vô cùng thất bại, ngay cả khống chế bản thân cũng không làm được. Hoắc Trọng Cẩm thầm nghĩ như thế. Trong lúc ấy, cách đó không xa ông chủ nhà hàng mắt sắc liền nhận ra anh, vẻ mặt hỗn loạn ngạc nhiên cùng với kinh hỉ đi tới, Hoắc Trọng Cẩm kết thúc nụ hôn dài, ôm chặt lấy Tương Duyệt.
Sự tình sau đó hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu của Hoắc Trọng Cẩm, thậm chí có thể nói là hoàn toàn ngược lại.
Tương Duyệt không hề biểu hiện ra một chút hối hận nào, càng nhiều hơn là xấu hổ cùng vui sướng, tin tức này rất nhanh truyền đến tai cha Hoắc Trọng Cẩm và song thân của Tương Duyệt, nhưng vì Tương Duyệt còn chưa thực sự trưởng thành, bọn họ phải đợi thêm một thời gian nữa, thẳng đến khi Tương Duyệt chân chính trưởng thành mới chính thức kết hôn.
Hoắc Trọng Cẩm ban đầu vốn tính toán trước lấy việc đính hôn kéo dài hôn ước của hai bên, nhưng Tương Duyệt lại không đồng ý, Hoắc Trọng Cẩm nghĩ chính mình đều đã đáp ứng lời cầu hôn, còn làm bộ làm tịch như vậy làm gì, kể cả sau này hai người có một ngày ly hôn, anh làm người chồng đầu tiên của đối phương, cùng người khác là không thể so sánh. Nhận thấy chính mình cư nhiên bắt đầu suy tư loại sự tình nhàm chán này, Hoắc Trọng Cẩm không khỏi lại thở dài trong lòng, nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa.
Tương Duyệt còn quá trẻ, cái gì cũng không biết, cũng không rõ ràng một đời là chuyện gì, mà Hoắc Trọng Cẩm đại khái sẽ không phải loại người vừa có thể làm bạn lâu dài với cậu, vừa có năng lực chỉ bảo cho cậu hết thảy ý nghĩa nhân sinh. Việc anh có khả năng làm, chỉ là tận lực khiến thời gian ở cùng nhau trôi qua vui vẻ một chút, làm cho Tương Duyệt trong tương lai khi nhớ đến một đoạn hôn nhân này, không có tràn đầy chán ghét cùng căm hận.
_Hối hận sao? – Thanh âm quen thuộc ở sau lưng vang lên.
Hoắc Trọng Cẩm quay đầu lại, Tiền Sĩ Tranh đi đến bên người anh, trên tay cầm một ly Champagne, trên người thì mặc lễ phục phù rể. Hai người bọn họ sóng vai mà đứng, Hoắc Trọng Cẩm không trả lời câu hỏi của đối phương, ngược lại nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
_Chuyện này thật sự khiến người ta giật mình, tôi trước kia cũng từng tưởng tượng đến việc tham gia hôn lễ của Tương Duyệt, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới lại đúng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu ấy. – Tiền Sĩ Tranh hữu ý mà nói.
_Nếu lúc trước cậu có thể thuyết phục cậu ấy thay đổi chú ý, tôi sẽ rất cảm kích cậu – Hoắc Trọng Cẩm thản nhiên nói.
Ở phương diện này, Tương Duyệt lại biểu hiện ra cố chấp ngoài sức tưởng tượng, mặc kệ là ai đều không thể thay đổi chủ ý của cậu, ngay cả người mà Hoắc Trọng Cẩm vốn nghĩ là cửa sóng to gió lớn Tương tiên sinh, cũng bởi vì Tương Duyệt cố chấp trước mặt không chiến mà bại.
Tiền Sĩ Tranh tự nhiên cũng hiểu rõ điểm này, nghe vậy chỉ cười cười: “Tuy rằng hoàn toàn vượt qua dự đoán của anh, bất quá tôi có cảm giác anh tựa hồ cũng không mất hứng.”
_Tôi không hiểu ý tứ của cậu – Hoắc Trọng Cẩm bất động thanh sắc nói.
_Anh không phát hiện biểu cảm của mình sao? – Tiền Sĩ Tranh bình tĩnh thong dong nhấp một ngụm Champagne, lời nói ra mang theo chút tiếu ý cùng thở dai – Anh hiện giờ cư nhiên đang mỉm cười đó, Hoắc tiên sinh.
Hoắc Trọng Cẩm ngẩn ra, nhất thời thu liễm thần sắc của mình, trong lòng sinh ra một tia cảm xúc không rõ ràng.
_Cậu…
_Mặc kệ như thế nào, hai người đều cam tâm tình nguyện là được. – Tiền Sĩ Tranh giơ ly rượu lên, cùng với cái ly trên tay Hoắc Trọng Cẩm nhẹ nhàng chạm một phát, đồng thời nhẹ giọng nói – Chúc mừng.
Dù cho tâm tình có chút phức tạp, nhưng Hoắc Trọng Cẩm chung quy tiếp nhận lời chúc phúc của đối phương.
Hôn lễ lần này tuy rằng vượt ra ngoài dự định, nhưng trên thực tế cũng không gấp gáp, trên người hai vị tân lang đều mặc lễ phục kiểu dáng châu Âu, cách đó không xa, Tương Duyệt đang đùa giỡn cùng vài người họ hàng xa, tóc bị xoa đến loạn thất bát tao, trên mặt mang theo nụ cười khiến người khác không thể nào rời mắt. Vài người cười thành một đoàn, không biết có ai nói gì đó, Tương Duyệt bỗng nhiên đỏ mặt lên, nhưng không giống như tức giận, mà đơn thuần là đang xấu hổ cùng bực mình, đại khái là bị trêu ghẹo vài câu.
Hoắc Trọng Cẩm không có đi qua, nhưng Tương Duyệt lại phát hiện ánh mắt của anh, liền tạm biệt mấy thiếu niên còn đang cười hi hi, đi tới chỗ của anh.
_Sao vậy? – Tương Duyệt hỏi, có chút thật cẩn thận.
_ Lhông có việc gì. – Hoắc Trọng Cẩm vươn tay thay đối phương sửa sang lại tóc, Tương Duyệt hoàn toàn không có kháng cự đụng chạm của anh, chỉ là trên mặt hơi hơi phiếm hồng.
Trên tay hai người bọn họ đều mang cùng một kiểu nhẫn, là một giờ trước vừa mang cho nhau, Tương Duyệt bị anh vuốt tóc, tựa hồ có chút xấu hổ, ánh mắt không tự giác nhìn sang hoa cỏ quanh mình, địa điểm tổ chức hôn lễ được trang trí hoàn toàn bằng Champagne và hoa hồng, mặc kệ là ai đều không thể chê một tiếng không tốt.
_Tuy rằng tôi không có nói, nhưng có thể trang trí thành như vậy thật sự rất tốt – Tương Duyệt cười nói, tựa hồ có chút khó diễn tả. Cậu thích hoa hồng, chuyện này có chút khó mở miệng, mặc dù cậu không cảm thấy có gì không tốt, nhưng vẫn sẽ như trước cảm thấy ngượng ngùng.
_Tôi biết nên mới để họ làm như vậy. – Hoắc Trọng Cẩm nói.
_Hả?
_Chẳng qua là hỏi bạn học Tiền một chút mà thôi, này rất khó sao. – Hoắc Trọng Cẩm thản nhiên nói.
Tương Duyệt ngẩn ra, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ cùng khó có thể tin: “Thật sao?”
_Cậu không tin? – Hoắc Trọng Cẩm hỏi.
_Không phải…- Tương Duyệt lắc đầu phủ nhận, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười xán lạn khó có thể hình dung, ngữ khí thẳng thắn – Tôi có cảm giác anh không giống như người sẽ làm loại chuyện này.
_ Quả thật không phải. – Hoắc Trọng Cẩm lạnh nhạt lên tiếng trả lời.
Vấn đề ở đây là: Cho dù không phải, anh cũng không tìm ra lý do để không làm như vậy. Hoắc Trọng Cẩm nhìn Tương Duyệt, cuối cùng nhịn không được cúi đầu, thong thả hôn môi đối phương.