Mạnh tiểu thư đã bị người vô sỉ nào đó làm cho thần hồn điên đảo rồi, cho đến tận khi ngồi vào chiếc xe quân dụng vô cùng oách Land Rover mới phản ứng kịp, tay chân nhất thời luống cuống, gương mặt đỏ bừng, không biết phải nói gì.
Làm má mì lâu như vậy, chuyện gì chưa từng thấy qua? Thế nào hết lần này đến lần khác đụng phải người mặt dày mày dạn này chứ?
Xe chậm rãi khởi động, Mạnh tiểu thư rốt cuộc cũng có dũng khí hỏi: "Thủ trưởng đại nhân, đi chỗ nào đây?"
"Về nhà!"
"À? Anh đưa tôi về nhà?"
" Chẳng lẽ cô mong rằng mình vừa vào doanh trại ngày đầu tiên đã bị đuổi về ? Nếu thật sự muốn vậy, tôi sẽ giúp cô ".
Phục linh vội vàng lắc đầu: " Không có, không có, không có ".
Nói xong, đầu óc chuyển động, Mạnh tiểu thư lại bắt đầu bối rối, vào giờ này thì không thể về doanh trại rồi, nhà của trưởng ban Mạnh càng không thể về được, chìa khóa căn nhà ở chung cư đã bị Mạnh Thiệu Đình tịch thu, ai da chuyện này... Không lẽ lại phải trở về cái nơi vừa mới thoát ra sao ?
" Thủ trưởng đại nhân, nếu không thì thế này, tôi tự đi khách sạn thuê phòng ".
" Két ", xe đột nhiên dừng lại, Phục Linh quay đầu lại, chỉ thấy Đồng thiếu gia đang nhìn mình, gương mặt điển trai góc cạnh rõ ràng, vẻ anh tuấn khó có người sánh kịp, thế nhưng ánh mắt đang tối dần đi, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm, giống như con sói, nhìn cô, cứ như muốn nuốt cô vào bụng.
Đôi môi bất ngờ bị bao phủ, giọng nói mang theo hơi thở nóng rực của Đồng thiếu gia vang lên bên tai cô.
" Thuê phòng làm gì, chúng ta ở tại nơi này thực hiện luôn đi ".
Dứt lời, lấy thế tấn công sôi trào mãnh liệt, đôi môi liền phủ lên đôi môi cô gái, ra sức gặm cắn.
Mặc dù suốt năm chưa từng chạm tới phụ nữ, nhưng Đồng thiếu gia ở phương diện này rất phóng khoáng, đã gặp qua không ít phụ nữ đẹp nhưng không phụ nữ nào giống như người con gái trước mắt, cô luôn mang đến cho anh cảm giác khao khát như muốn đem cô hòa nhập vào người mình, cho dù chỉ là một ánh mắt nhìn thoáng qua.
Mùi hương riêng biệt của người con gái thoảng bên mũi, đôi mắt Đồng Trác Khiêm không khỏi sâu hơn mấy phần, người con gái phía dưới đang ngẩn ngơ nhìn anh, tay chân luống cuống, nghiễm nhiên là đã bị nụ hôn khí thế của anh làm cho ngây ngốc.
Mạnh tiểu thư lúc này cũng cực kỳ khó chịu, cái bàn tay anh đang chạy loạn trên khắp người cô, mỗi một điểm bàn tay kia đi qua liền đốt lên một ngọn lửa, dập không tắt, khi điểm hồng mê người trước ngực bị anh gặm mút, khóe miệng cô không kiềm nổi thở gấp.
Khi vật nam tính to lớn đưa vào, lắp đầy, một cảm giác đau đớn xông lên não, khoái cảm cũng theo đó dâng cao theo từng động tác kích tình, cuốn hai người rơi vào trầm mê.
Đặc biệt nhất là hiện tại xe nằm trên đường lớn, mặc dù đêm đã khuya nhưng vẫn có người qua lại, loại cảm giác này, giống như đang bị người ta dòm ngó, lại dễ dàng khiến cho người ta động tình.
" Phục Linh.. gọi tên anh...ưhm...của em thật chặt... ". Phía trên, người đàn ông phát ra giọng nói hơi khàn khàn vì dục vọng, khiến cho Phục Linh vốn đang bay bổng trên mây bỗng chấn động.
Thủ trưởng đại nhân, tôi thật sự vẫn chưa biết anh tên là gì nha.
Anh đột nhiên cúi người, nằm ở bên tai cô nói nhỏ : " Nhớ kỹ cảm giác này, nơi này, anh tên là Đồng Trác Khiêm, là người đàn ông đã đưa em lên đỉnh ".
Mặc dù biết quân nhân sống lâu trong quân đội, một đám đàn ông sống cùng nhau nên rất phóng khoáng, mở miệng là nói lời mắng chửi thô tục, thế nhưng khi chính tai nghe Đồng thiếu gia nói ra mấy câu vô cùng hạ lưu vô sỉ này, Mạnh tiểu thư cũng không kiềm được mắng to.
" Anh thật vô sỉ ".
" Hử ". Anh hừ lạnh một tiếng : " Vậy bổn đại gia liền vô sỉ cho em xem ".
Dứt lời, động tác ra vào càng nhanh chóng, kịch liệt, khiến Mạnh tiểu thư hét lên một tiếng thất thanh.
Không biết làm bao lâu, toàn thân vô lực, tay chân cũng không nhấc lên được, mà người đàn ông phía trên vẫn còn tiếp tục vận động, trong miệng toàn là lời nói thô lỗ. Mạnh tiểu thư sớm đã không chịu nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Mẹ kiếp, không biết bà đây có phải là người phụ nữ đầu tiên bị ngất đi như vì chuyện này hay không ?
Thật là quá mất mặt !