“Theo em thấy thì nét mặt của La Mạn Nghê như thế xem chừng có léng phéng với Ai Lý Khắc Tư đấy.” Phục Linh nói.
Nghe cô nói, Đồng thiếu gia chỉ lắc lắc đầu: “Người này đúng là không đơn giản.”
Hai người sóng đôi nhau đi ra xe, Đồng Trác Khiêm cẩn thận dìu cô ngồi xuống ghế phụ, thắt lại dây an toàn, sau đó in một nụ hôn lạnh lẽo trên trán.
Phục Linh 囧: “Đồng đại gia, ngài đừng như vậy nữa có được không ?”
“Cái gì?”
“Anh đừng đối xử dịu dàng với em quá, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ em rất ngốc.”
“!” Tức giận mắng một tiếng, bàn tay anh lập tức vỗ lên đầu cô: “Cô nhóc này rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ tới anh.”
Trong phút chốc, núi sông lay động, guơng mặt anh tràn ngập ý cười, bộ dạng như ai đó thiếu anh vạn vừa rồi thoáng cái biến mất, vui tươi hớn hở ngồi trên ghế lái xe
“Đi thôi!”
Phục Linh ngẩn người: “Đi đâu?”
Đồng Trác Khiêm không nói gì nhiều: “Nhà em.”
Phục Linh ngẩn ngơ một lúc rồi mới sực nhớ, gật đầu liên hồi, sau đó đột nhiên ngừng lại: “Đồng đại gia, chúng ta có nên mua cái gì trở về không?”
“Không cần, anh có mang theo rồi.”
Phục Linh xoay trái xoay phải xem xét: ”Ở đâu? Sao em không thấy.”
"Nghe đồn cái này chỉ có người thông minh mới thấy được, người nào ngốc sẽ nhìn không ra. Nhóc con, em thực sự không thấy hả?”
Phục Linh tức giận, cầm > chặn lại cái miệng của anh. (Lấy ý từ câu truyện bộ đồ mới của hoàng đế, hoàng đế không mặc đồ mà bị nói là chỉ có người thông minh mới thấy quần áo.)
Nhưng, cô tìm không ra lý do để phản bác, vậy thôi, câm miệng vậy.
Phong cảnh ngoài xe không ngừng thay đổi, nhìn dòng người qua lại đến hoa cả mắt, nhà Phục Linh ở ngoại ô, nơi đó là khu biệt thự phồn hoa của nhà họ Quan, hai năm trước, lúc Mạnh Thiệu Đình thăng chức liền được ngôi biệt thự này.
Xe từ từ lái vào tiểu khu, xung quanh là hồ nước nhân tạo và cây cối, nhìn không có thẩm mỹ tí nào. Trước kia ở đây là một vùng hoang sơ, cái gì cũng không có, sau đó nhà nước cho phép xây dựng khai thác thành tiểu khu phân cho quan chức vào ở, những người có thể vào đây ở thì thân phận không thể khinh thường.
“Chào thủ trưởng!”
Vừa vào tiểu khu, binh lính trực ban lập tức chào hỏi.
Đừng có đùa, ở trong quân đội, chiếc Hummer quân dụng cải tiến kiêu ngạo này không ai không biết.
Thấy xe này thì chỉ có một loại tình huống, lập tức mở cửa nghênh đón.
“Ừ.” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng lên tiếng, lái xe vào trong, sau đó đưa chìa khóa xe cho anh lính: “Đi đậu xe đi.”
“Vâng, thủ trưởng.”
Phục Linh xuống xe, ánh nắng chói mắt chiếu trên mặt của cô, phát ra vầng sáng vàng nhạt, cả người dưới ánh mặt trời giống như một vị thần.
Nơi này rõ ràng là nhà cô, thế mà đã rất lâu không tới, hôm nay đứng đây hơi có cảm giác xa lạ trong lòng Phục Linh có cảm giác buồn buồn.
“Em sao vậy, nói anh nghe thử?” Đồng Trác Khiêm ôm eo cô hỏi.
Hít hít cái mũi, Phục Linh lắc đầu : “Không có gì, mới vừa nghĩ tới ba mẹ một chút.”
Đồng Trác Khiêm cười : “Không phải sắp gặp được sao?”
“Nhưng bây giờ em đã thấy nhớ rồi.”
“Đừng nghĩ nữa.” Dứt lời, Đồng Trác Khiêm nắm lấy tay cô đi vào khu nhà.
Tiểu khu có kết cấu khá phức tạp, xe chạy tới cổng thì sẽ người trực đậu xe, sau đó đi bộ vào trong, bên trong cùng mới có biệt thự dành cho dân ở thường phải đi bộ mười mấy phút mới đến, mà nhà họ Mạnh thì ở vị trí trung tâm.
Nhìn đồng hồ, giống như nhớ tới cái gì, Phục Linh lập tức hỏi: “Đồng đại gia, bây giờ là mấy giờ? Ba mẹ em không phải không có nhà chứ? ”
Đồng Trác Khiêm lắc đầu: “Hôm qua anh đã gọi điện thoại đến, nói hôm nay chúng ta sẽ qua, chắc là có ở nhà. ”
Cái giọng điệu và cách nói này nhất thời khiến Phục Linh nổi cơn giận.
“Đúng vậy, lời thủ trưởng Đồng nói nào dám không tôn trọng ? ”