Sắc trời hơi tối, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu trên gương mặt cô khiến cô có hơi khó chịu.
Nhiều năm yên tĩnh dịu dàng, hắn hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới này cho cô. Chẳng qua là lúc đó hắn không thể cho cô, sau nhiều năm lại nhẹ nhàng trao cho cô.
“Trường An..” hắn có hơi vội vàng gọi cô, áp tay vào hai gò má cô, chân mày cô càng nhíu lại thật sâu.
Lúc ánh sánh chiếu tới, Trường An từ từ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã phát hiện có một cái tay đang dịu dàng vuốt mặt cô, mang theo mùi vị quyến luyến.
Mà tiếng kêu đó khiến lòng cô không thể kiềm chế mà run rẩy.
Cô cắn chặt môi, không muốn mở mắt.
“Nghe giọng của anh, cũng không muốn mở mắt sao?” hắn đã sớm biết cô đã tỉnh.
Trường An cắn môi, có chút run rẩy mở miệng.
“Tôi không biết tại sao anh lại bắt tôi đến đây, nhưng Lục Cảnh Sinh tôi nói cho anh biết, nếu Phục Linh có chuyện gì cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Dứt lời, cô đột nhiên mở mắt, ánh mắt nóng rực nhìn Lục Cảnh Sinh như muốn thiêu đốt.
Mắt hắn tối sầm lại, đứng dậy: “Em nên lo cho mình thì hơn.”
Trường An có chút kinh ngạc, giống như lúc ngủ say, sự quyến luyến ấm áp đó giống như cô tự lừa dối mình vậy. Cô có chút tự giễu: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Trường An...” hắn lại gọi tên cô, ánh mắt phát ra tia sáng, nóng rực như mặt trời: “Rời xa Lạc Sâm, hãy về lại bên anh...”
“Còn Đào Huyên Lê thì sao?” cô cảm thấy có hơi buồn cười, Trường An đột nhiên cảm thấy mình không yêu người đàn ông này, người đàn ông này hết lần này đến lần khác chà đạp danh dự cô, mỗi một lần đều như muốn khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của cô vậy.
Đúng! Cô là Phó Trường An dịu dàng, yên tĩnh nhưng cô cũng có một phần không khuất phục gì cả thuộc về riêng mình.
Trường An bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng rõ ràng nhìn Lục Cảnh Sinh, ánh mắt đó có chút xa xăm,như nhìn lại những năm tháng đã từng quen biết trước kia, từng chữ từng chữ cô hỏi hắn: “Lục Cảnh Sinh, anh không bao giờ có thể chà đạp tình cảm của tôi được nữa, tôi đã không còn yêu anh....”
Căn phòng yên tĩnh không có lấy một tiếng động, sắc mặt Lục Cảnh Sinh trở nên trắng bệch.
---------------
Gió mát hiu hiu, ánh trăng sáng tỏ, gió không gây tiếng động.
Đó là cảnh đẹp.
Phục Linh muốn ngâm một bài thơ. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép.
Giờ phút này cô đang bị giam trong phòng ngủ, mà phòng ngủ này lớn vô cùng, đặc biệt là cái giường, năm sáu người nằm cũng còn rộng. Chăn với thảm đều là màu đỏ thẫm, Phục Linh buồn bực ngồi trên giường, bộ dạng giống như là khuê nữ cổ đại đợi gả vậy.
“Đồng Trác Khiêm, nếu anh không tới tìm em, thì anh nhảy xuống biển Thái Bình Dương đi là vừa.”
Ngáp một cái, cơn buồn ngủ liền kéo đến, ngoài cửa lại có tiếng động, Phục Linh lập tức nhảy lên giường. Cửa phòng từ từ mở ra, lộ ra cánh tay thon dài sau đó là gương mặt yêu nghiệt, sắc sảo của Ai Lí Khắc Tư.
“Mạnh tiểu thư thân mến.....”
Phục Linh ớn lạnh một trận, không ngừng cười hì hì: “Khắc Tử, buổi tối không ngủ được, ‘phát xuân’ thì đi tìm Sở Viêm tôi đây không giúp được gì đâu.”
Đuôi lông mày Ai Lí Khắc Tư nhướng lên: “Chuyện đó, hết làn này đến lần khác chỉ có cô có thể giúp tôi.”
Phục Linh càng cười vui vẻ, sau đó cong khóe môi nói: “Cái tật xấu này của anh nha..”
“Đúng vậy.” Hắn cực kì đồng ý gật đầu một cái, nói: “Cho nên Mạnh tiểu thư giúp tôi, đối với đàn ông mà nói dục vọng vừa là thuốc tốt vừa là hành hạ.”
Đúng đúng cái mốc xì! Đúng là không biết xấu hổ, Phục Linh thầm mắng.
Ai Lí Khắc Tư đột nhiên bước nhanh, trong nháy mắt đến bên cạnh Phục Linh, cánh tay dài kéo cô lại gần trong ngực, ghé gương mặt đẹp trai đến gần cô hơn.
Mặc dù gương mặt đó nhìn cũng rất bổ mắt, nhưng Phục Linh cảm thấy tên kia càng ngày càng xích lại gần mình. Hơi thở đàn ông xa lạ làm cô khó chịu, sắc mặt của cô tái nhợt trong nháy mắt, bụng có hơi khó chịu, cổ họng có hơi rát, giống như có thứ gì đó muốn trào ra ngoài......
Mạnh tiểu thư nôn nghén!
Ai Lí Khắc Tư lập tức buông cô ra, nhìn bộ dạng cô nôn khan, ánh mắt khác thường phát ra từ đáy mắt.
“Ọe...” tiếng nôn khan càng ngày càng lớn, sắc mặt Ai Lí Khắc Tư ngày càng đen.
Nhớ lúc tuyệt thế mĩ nam Ai LÍ Khắc Tư hắn trẻ tuổi đẹp trai, phong lưu phóng khoáng mê hoặc cả công chúa hoàng tộc Saudi. Nhưng bây giờ hắn đụng vào, à không, hắn vẫn chưa đụng vào, chỉ hơi thở của hắn cũng làm cho người phụ nữ này nôn đến thế sao?
“Mạnh tiểu thư, cô không thích tôi sao?”
Cuối cùng cũng nôn xong, Phục Linh liền phải nghe con ruồi này vo ve khắp nơi xung quanh, liền nói: “Tôi thích anh.”
Nghe xong, Ai Lí Khắc Tư muốn bước đến ôm cô, không ngờ cô lại nói.
“Tránh xa tôi ra.”
Tôi thích anh tránh xa tôi ra? Đầu óc Ai Lí Khắc Tư hắn bị cửa chèn nên mới thích cô sao? Lại suy nghĩ một người đang trong quá trình thử độc có thể ngày mai sẽ chết, tối nay nhất định phải “yêu” được người đẹp.
Mà trong lúc Phục Linh nôn, vạt áo khẽ nghiêng, lộ ra một phần vai, khiến cho người ta nghĩ đến dưới lớp vải đó là bờ vai mềm mại, còn cái quần jean ngắn thon dài để lộ đùi đẹp. Khiến cho người ta kinh ngạc hơn cả là gương mặt trong sáng lại mang vẻ yêu mị.
Đó là một nữ yêu tinh, đây là lần đầu Ai Lí Khắc Tư lần đầu tiên gặp Phục Linh, đáy lòng phát ra cảm thán.
Ánh mắt sắc không khỏi trầm xuống.
Đến lúc Phục Linh nhìn qua Ai Lí Khắc Tư, bỗng nhien chóng lại ánh mắt sâu thẳm như sói. Từng trải qua vô số trận đại chiến với Đồng Trác Khiêm, đối với ánh mắt đó cô rất rõ, nghĩ đến chuyện tiếp theo Ai Lí Khắc Tư có thể làm, Phục Linh lập tức dựng cả tóc gáy lên.
Cũng trong nháy mắt đó, trong con ngươi đang chuyển động của hắn phát ra tình dục quang mang.
Ý thức phòng bị trong đại não cô lập tức vang lên cảnh báo, hai tay nhanh chóng che ngực, thuận tiện kéo áo bị lộ vai lên, trên gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ uy hiếp.
“Đứng lại!”
Những lời này đối với Ai Lí Khắc Tư đều vô dụng, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, nâng cổ tay lên muốn ôm cơ thể mảnh khảnh của Phục Linh.
“Anh đứng đó đừng động, nếu không tôi kêu lên.”
“Cô cứ kêu đi, cho dù cô có kêu đến rát họng cũng chẳng có ai đâu.”
Phục Linh nghe những lời này liền choáng váng, hơi nghi ngờ việc cái người này có thể đã xem phim truyền hình nhiều, học phong cách diễn xuất, xâm phạm cô là do tâm hồn bị phim truyền hình làm ô nhiễm.
Đang nói chuyện, tay hắn liền đặt lên eo thon của Phục Linh,
Trong phúc chốc, chỗ bị hắn chạm vào như phỏng vậy, Phục Linh liền nhảy lên giường, cầm cái gạt tàn thuốc trên đầu giường đập xuống đầu hắn.
“Choang!” một tiếng động lớn phát ra, cái gạt tàn thủy tình cao cấp bị vỡ nát nằm trên mặt đất, hắn nhìn cô đang ngản ngơ liền ôm chặt lấy eo cô, tăng lục trên tay khiến cô cảm thấy đau.
“Người ta nói đàn bà vô tình, đúng là không sai mà.”
“Sai cái con mẹ anh đó!” lại hét một lần nữa, tay thì bị kéo, chân thì chân hắn kẹp, dưới tình thế cấp bách cô liền cắn lên cổ tay hắn đang ôm cô.
Ai Lí Khắc Tư bị đau liền buông cô ra, tròng mắt chứa đầy ‘mưa to gió lớn’, giống như sẽ nuốt chửng cô ngay lập tức.
“Sở Viêm! Sở Viêm!” đột nhiên Phục Linh kêu lớn, tứ lạng bạt thiên cân tránh xa Ai Lí Khắc Tư, tim đập thình thịch, chỉ sợ giây tiếp heo hắn sẽ xông đến giết cô.
tứ lạng bạt thiên cân là phương pháp tá lực đả lực. Ko chống lại mà thuận theo phương hướng tác động lực của đối phương, đưa thêm một lực nhỏ của ta vào đó để đẩy chệch hướng đi.
Cửa khóa lại được mở ra, hai tên áo đen đứng canh ở cửa, Sở Viêm vẫn là dánh vẻ tối tăm như cũ, tầm mắt hắn nhìn Ai Lí Khắc Tư, ánh mắt lạnh lùng như thể có ngàn vạn co rắn hổ mang đang bò lên cổ Ai Lí Khắc Tư.
“Tôi không hi vọng cô ta xảy ra chuyện gì trước lúc tìm ra virus.”
Nghe rõ mùi cảnh cáo trong lời nói của Sở Viêm, Ai Lí Khắc Tư mím môi, nhìn Phục Linh một cái rồi thôi.
“Thế là xong?” dứt lời, cô cởi một chiếc giày ra ném trên người Ai Lí Khắc Tư, có hơi bẩn một chút.
“Mạnh Phục Linh!” hắn quát một tiếng, hung hăn xoay người lại, lấy tay phủi bụi dính trên đầu, vẻ mặt hung tợn nhìn Phục Linh.
“Ai Lí Khắc Tư, tôi không mong thấy anh ở đây nữa, chưa chế ra thuốc giải virus, Mạnh tiểu thư coi như là bạn của tôi đây, anh không được vô lễ với cô ấy.”
Nghe vậy, Phục Linh nhất thời cười đắc ý: “Khắc Tử, có nghe không? Có nghe không? Sau này thấy tôi nên tránh đi đó.”
“Còn cô nữa....” giọng Sở Viêm đột nhiên lạnh lùng như băng, tầm mắt chuyển dời sang người Mạnh Phục Linh, cô sửng sờ khi bị nêu tên.
“Nắm chặt thời gian mà hưởng thụ đi.”
“Rầm!”
Mọi người đi rồi, cả căn phòng lớn như vậy chỉ còn mình cô.
Đặt mình trong hư cảnh ở một nơi an tĩnh, tư tưởng của người ta sẽ càng thêm rõ ràng cùng vận chuyển nhanh hơn, mang giày vào , Phục Linh cẩn thận đến bên cửa sổ tìm kiếm động tĩnh.
Phía dưới khoảng không gian đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, mà này chung quanh quét xem hồng ngoại tuyến súng bắn tỉa lại cực kỳ rõ ràng.
Phục Linh bỏ qua, canh phòng nghiêm ngặt như vậy cô có muốn trốn cũng trốn không thoát, nếu trốn được chắc cũng chỉ còn nửa cái mạng. Trong lòng đột nhiên có chút phiền não, cổ họng lại có cảm giác ghê tởm, cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn, cô chưa ăn gì cả nên không nôn được gì. Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn trong gương, sắc mặt tái nhợt, trong lòng bắt đầu đau khổ đứng lên.
Không phải thật sự mang thai chứ?
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên niềm vui sướng, lúc phản ứng bình thường lại là kinh ngạc, lại mất ngủ, cô liền ngồi bên cửa sổ nói thầm.
“Đồng Trác Khiêm, nếu anh không tới cứu em, vợ con anh sẽ theo người khác đấy.”
“Đồng Trác Khiêm, nếu anh không tới cứu em, vợ con anh sẽ bị giết...”
“Đồng Trác Khiêm, nếu anh không đến cứu em, em...”
“Mạnh tiểu thư, nếu cô muốn đàn ông đến như vậy, cô xuống đây, tôi có thể thỏa mãn cô...”
Cúi đầu nhìn xuống, thấy ở cửa sổ tầng dưới, Ai Lí Khắc Tư đang lò đầu ra, cười híp mắt nhìn cô. Ở cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi hormone nam tính.
“Ai Lí Khắc Tư, nhanh đến đây...” trong phòng có người gọi hắn.
Ai Lí Khắc Tư gửi tặng Phục Linh một nụ hôn gió rồi bước vào phòng, chỉ là một lúc sau trong phòng phát ra tiếng đàn ông trầm thấp gào và tiếng phụ nữ dịu dàng rên rỉ.
Phục Linh vỗ trán.
không thể trông mặt mà bắt hình dong được!
Chỉ là, tiếng của người phụ nữ kia nghe rất quen, phía dưới âm thanh vẫn còn tiếp tục, không thể phủ nhận rằng thể lực Ai Lí Khắc Tư rất tốt, khiến cô không tránh khỏi nghĩ đến vóc dáng Đồng Trác Khiêm.
Ưm hừm..!
Khẽ ho khan một cái, cô lập tức cắt đứt suy nghĩ bỉ ổi của mình, trở về giường, dùng chăn che kín đầu óc của mình, bắt đầu ngủ.
Bỗng dưng, cô chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức ngồi dậy.
“Giọng đó không phải là giọng của cái cô ong chúa gì gì đó chứ?”
Trí nhớ quá mức xa xôi, nhưng Phục Linh lại nhớ dáng vẻ vừa độc ác vừa ngu ngốc của người phụ nữ đó, thế cũng tốt, để cô ta gặp Ai Lí Khắc Tư đó là báo ứng, trước sau gì cô ta cũng bị bỏ rơi.
Thôi quên đi, không nghĩ nữa, đi ngủ thôi.
Sáng sớm hôm sau, Phục Linh thong thả tỉnh dậy, hai mắt lờ mờ, Sở Viêm cho người bưng bữa sáng lên, là sandwich với nước tương của Pháp và một ly sữa dê.
Phục Linh cầm ly sữa trên tay, mùi sữa dê tản ra trước mũi cô, khiến cô khó chịu, đặt ly sữa dê ra xa: “Tôi không uống cái này đâu, đem đi đi.”
“Tiểu thư, cô nhất định phải uống.”
Phục Linh nhức đầu: “Tại sao? Miệng trên người tôi tôi muốn uống hay không là do tôi? Tôi có ăn bữa sáng hay không là chuyện của tôi liên quan đến cái rắm gì của cô?”
Câu hỏi liên tiếp được đặt ra, giống như muốn hỏi cho người ta loạn não, nhưng cái cô người làm hơn hai mươi tuổi xinh đẹp này lại trả lời rõ ràng.
“Miệng của tiểu thư nằm ở trên mặt tiểu thư chứ không phải trên người, uống sữa dê hay không là do Sở tiên sinh quyết định, lời của tôi không quan trọng. Ăn sáng hay không là chuyện của cô, mặc kệ tôi đánh rắm như thế nào.”
Phục Linh thiếu chút nữa muốn ngất đi.
Bông hoa đặc biệt thế này là nước nào sản xuất ra đây? Có được kiểm duyệt chưa mà đến đây hại người thế.
“Manh tiểu thư, khuyên cô một câu, cô nên ăn đi nếu không lát nữa người chịu thiệt là cô đó.”
Theo lời nói, Phục Linh nhìn sang, một cô gái trên người mặc rất ít vải bước vào, Phục Linh thề, từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp cô gái nào sexy đến thế. Tóc vàng mắt xanh, bộ ngực rất được chăm sóc, bắp đùi nhỏ dài, vòng eo đầy một nắm tay, gương mặt mang vẻ tinh xảo, còn thêm đôi môi đỏ như lửa nữa chứ. Ngay cả Phục Linh là con gái mà cũng bị mê mẩn, sau đó muốn quỳ gối dưới chân cô ta~~....
“Cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Blai Janka Michelle, cũng là tác giả nghiên cứu ra loại virus. Sau này, cơ thể của cô sẽ do tôi quản lí, vì vậy Mạnh tiểu thư hãy nghe tôi, nhanh uống ly sữa dê này đi.”
Phục Linh khinh thường hừ một tiếng, đẩy ly sữa dê đầy mùi thuốc súng ra: “Cô Michelle, mời cô mặc quần áo vào rồi nói chuyện với tôi, tôi không thích nói chuyện với người đang trần truồng.”
Michelle cười quyến rũ, đôi môi đỏ mọng cười ngoác ra như lửa, bịch một cái liền ngồi bên cạnh Phục Linh, bàn tay sơn móng đỏ cầm ấy ly sữa, đưa lên mũi ngửi.
“Đây là loại tốt. Ngài Sở nói sức khỏe cô quá kém, trong quá trình nghiên cứu có thể không chịu nổi mà tử vong, để tránh phả hỏng kế hoạch của ngài Sở, tôi cũng chỉ bỏ thêm một số thứ thôi, để cho cơ thể cô khỏe mạnh.”
Ý khinh thường trong mắt Phục Linh ngày càng sâu, đem ghế ngồi cách xa Michelle, chỉ sợ người phụ nữ này sẽ truyền bệnh cho cô, cô lầm bầm hai tiếng: “Cô cho rằng đó là xuân dược sao? Ăn vào chiến đấu hai giờ cũng không mệt mỏi sao?”
Michelle đột nhiên che miệng nở nụ cười: “Đúng, đúng! Đó chính là như vậy.”
Quả nhiên là thế! Quả nhiên là thế mà!
Nữ chính trong phim hành động của Mĩ đều thế sao.
“Cơ thể người này nhỏ quá, sợ là không chịu nổi nghiên cứu.” Đang quan sát Phục Linh, Michelle cho ra đánh giá như vậy. “Đưa tay ra, tôi xem một chút.”
Phục Linh lập tức giấu hai tay, ánh mắt màu lam của Michelle liền sửng sốt, trực tiếp đứng lên, thân hình giống như một con báo nhanh nhẹn, một tay đặt lên cổ Phục Linh, khiến hô hấp của cô ngừng lại.
Một tay khác, bắt lấy cánh tay của cô.
! Phục Linh gào thét trong lòng, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn nói thầm ở mấy quốc gia Âu Mĩ phụ nữ đều hung dữ như vậy à? Một chuyên gia virus nước ngoài chẳng lẽ có nghiên cứu phương pháp bắt mạch của Trung y sao?
Đang lúc suy nghĩ, tay Michelle đã đạt lên tay cô, bắt được mạch.
Bỗng dưng, mặt Michelle liền biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phục Linh: “Cô, sao có thể mang thai?”
“Tôi sao lại không thể mang thai?” nói xong, Phục Linh liền ngây người ra. Mang thai? Mình mang thai? Hôm nay không phải là ngày - chứ? Cô đột nhiên nhớ đến vở kịch ở buổi lễ đính hôn, chẳng lẽ Đồng Trác Khiêm đã sớm biết tin tức mình mang thai, cho nên mới để Bùi Uyên kiểm tra mình dưới con mắt của mọi người? Cũng dám để mẹ Đồng dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra?
Hơn nữa cô còn ngu đến nỗi cho rằng Bùi Uyên được mời tới để lừa gạt.
Mạnh Phục Linh, mày còn có thể ngu hơn được nữa không?
Michelle nặng nề bỏ cánh tay Phục Linh xuống, giống như rất thất vọng, hai mắt lạnh lùng nhìn Phục Linh, mang vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Chắc là đi gặp Sở Viêm.
Nhưng tại sao vị mĩ nữ sexy này biết cô mang thai lại giận dữ thế nhỉ?
Chẳng lẽ.........
Phục Linh có chút run rẩy bỏ qua suy nghĩ của mình, dường như mấy nữ đồng chí người nước ngoài đều thích chơi những cô gái trong trắng.
“Anh Sở, anh nên cho tôi một lời giải thích.” Giọng Michelle ảm đạm vang lên trong phòng.
Sở Viêm từ từ đặt ly rượu đỏ trên tay xuống, mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp, không có chút tình cảm nói: “Tôi nên giải thích cho cô cái gì?”
“Năm ngoái, tôi nghiên cứu ra virus thần chết đưa cho quý tập đoàn nghiên cứu, thành quả của tôi bị trộm coi như xong đi, cũng may các người đưa người nhiễm virus đến cho tôi nghiên cứu, nhưng bây giờ cái người nhiễm virus đó lại đang mang thai, anh muốn tôi nghiên cứu thế nào đây?”
Trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, lại bị hơi thở quỷ dị âm trầm che giấu, Sở Viêm lạnh lùng nói: "Cô Blai, xin cô chú ý đến cô đang nói chuyện với ai, nhớ lựa lời cùng giọng điệu."
Nhận ra Sở Viêm tức giận, Michelle thoáng dịu lại một chút tức giận: “Tôi đã bỏ hết công chuyện, anh Sở, anh phải biết, tôi không phải tới nơi này du lịch, tôi không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí.”
“Nếu mang thai, vậy thì phá thai.”
“Không được!” Michelle lên tiếng cự tuyệt nói: “Cái loại đó virus đó cực kỳ nguy hiểm, phụ nữ có thai và đứa bé là một , như vậy virus tự nhiên cũng sẽ khuếch tán, bây giờ tùy tiện giết đứa bé, chẳng những người mẹ sẽ chết, hơn nữa đứa bé cũng sẽ chết, đến lúc đó, đem hai người chết cho ta nghiên cứu, là không có kết quả gì.”
“Vậy cô muốn thế nào?” Bỗng dưng, giọng Sở Viêm run lên.
“Tôi muốn đem cô ấy Singapore đi, một khi kết quả ——”
“Blai Janka Michelle!"Sở Viêm đột nhiên kêu lên tất cả tên của cô, cắt lời cô: “Cô biết rõ điều đó tuyệt đối không thể nào."
Nét mặt Michelle đột nhiên trở nên cứng ngắc: “Vậy thì anh Sở, xin lỗi tôi không thể giúp đỡ.”
Sở Viêm đồng ý gật đầu một cái, trong mắt lại tản ra sát khí nồng đậm, Jean-Michel nhìn kinh hãi: “Tôi biết rõ cô Michelle là người mạnh mẽ có chí khí cao không e ngại tôi, nhưng chồng cô, con trai cô, cô cũng không quan tâm sao?"
“Anh...” Michelle hốt hoảng nói không nên lời, mấy năm trước, hắn cũng uy hiếp cô như vậy, cô đem thành quả mấy năm đưa cho Sở Viêm, vậy mà hôm nay, chuyện xưa trở lại, cô không thể không đồng ý.
“Cô Michelle, hôm nay, tôi cũng cần cô tuyệt đối cố gắng trung thành, buông tay đi làm tất cả những việc cô có thể làm, như vậy để duy trì quan hệ hợp tác giữa chúng ta, tôi cũng sẽ cố hết sức."
Một câu nói, đã biểu lộ lập trường và mục đích của hắn.
Hít một hơi thật sâu, Michelle nói: “Tôi muốn về Singapore đi lấy một thứ."
Sở Viêm mỉm cười, tay mở ra, chỉ hướng cửa chính: “Tùy cô.”
Mà ở tầng một của biệt thự, trong phòng Ai Lý Khắc Tư ôm lấy công chúa Phỉ Lỵ Á nũng nịu, khêu gợi trong ngực, tay lại vuốt ve trên ngực cô ta, nhưng mà trên mặt lại là tràn đầy không nhịn được.
“Ai Lý Khắc Tư!” Phỉ Lỵ Á đột nhiên kêu.
“Ừm!”
“Người ở trên lầu có phải Mạnh tiểu thư lần trước ở trên biển?”
Ai Lý Khắc Tư đột nhiên nhìn đôi mắt màu rám nắng sáng ngời của cô: “Ai nói cho em biết?”
“Thế nào?” Phỉ Lỵ Á cười duyên: “Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ anh rất quan tâm cô ta đó? Nhưng anh đừng quên, anh là chồng của tôi.” Nói xong tất cả, sắc mặt của cô ta lạnh buốt lên, bắt đầu xuống giường ưu nhã mặc quần áo, sau đó ngồi trên ghế, đốt một điếu thuốc.
"Lần trước là La Mạn Nghê, lần này là Mạnh Phục Linh, xem ra chồng của tôi đối với phụ nữ phương Đông có tình cảm yêu mến mãnh liệt."
Ai Lý Khắc Tư không thèm nói một câu, cũng mặc vào quần áo , sau khi mặc tử tế, xoay người tính rời khỏi, lại đột nhiên dừng lại, ý lạnh từ trong tròng mắt thoáng qua, nhưng mà trên mặt lại là bất đắc dĩ vẻ mặt, đi qua bên cạnh Phỉ Lỵ Á nói: “Sở Viêm đã nói rõ là muốn cô ta, em đừng suy nghĩ nhiều.”
Phỉ Lỵ Á cười duyên , đẩy hắn đi ra ngoài: “Đi gọi đồ ăn sớm một chút đi, em đói rồi."
Đàn ông mà, càng bảo bạn đừng nghĩ nhiều, lại sẽ khiến phụ nữ càng suy nghĩ nhiều.
Đẩy xuống biển cũng chưa chết, còn khiến người đàn ông kia nổ thuyền của các cô, suýt nữa đã mất mạng, thật khó mới gặp nhau một lần, tại sao có thể không đi gặp đây?