Hơi thở toát ra xung quanh Cố Thừa Diệu rất u ám.
Mà Diêu Hữu Thiên lúc này cảm thấy rất may mắn chính mình vừa rồi đứng ở một góc khuất của đại sảnh.
Nếu không màn này không biết sẽ gây ra bao nhiêu chú ý.
Tâm trạng của Cố Thừa Diệu còn kèm theo cảm giác phức tạp mà chính mình cũng không hiểu.
Diêu Hữu Thiên này thật là không ngừng tay nhỉ, trước có Triệu Bách Xuyên, hôm nay lại có thêm một người đàn ông khác.
Mà ý đồ trong mắt người đàn ông này chỉ có thể là nhiều hơn Triệu Bách Xuyên chứ không kém.
Cô chính là thiếu đàn ông phải không?
Tâm trạng xuống dốc, thái độ đương nhiên cũng sẽ không tốt gì cho cam.
Mà Diêu Hữu Thiên không hiểu cái tên Chiến Li này tại sao lại chĩa mũi nhọn vào mình, cũng bực bội mà trợn mắt với anh ta.
Sau đó quay người nhìn Cố Thừa Diệu: “ Anh đã chúc mừng bác Hứa chưa? Nếu chưa thì bây giờ chúng ta cùng đi, vừa rồi bác ấy còn hỏi anh đấy.”
Cô muốn chuyển đề tài để Cố Thừa Diệu rời đi. Không cần biết là đi đâu cũng được chứ đừng đứng ở nơi này nữa.
“ Diêu Hữu Thiên cô gấp gáp như vậy để làm gì?” Cô là chột dạ phải không?
Cố Thừa Diệu đứngyên bất động, không thèm nhìn cô mà kéo tay cô sang, ánh mắt vẫn đặt trên người Chiến Li: “ Sao vậy? Không giới thiệu chút đi?”
“ Em….” Cô và Ciến Li không quen biết, trừ ngày hôm trước cùng nhảy thì hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.
Có gì để mà giới thiệu?
“ Đúng vậy, Thiên Thiên, giới thiệu đi.”
Diêu Hữu Thiên trợn mắt nhìn Chiến Li, rất chắc chắn mình không quen anh ta, sao anh ta lại biết tên của mình nhỉ?
Còn gọi thân thiết đến thế?
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, vì thái độ của Chiến Li quá thân mật, nheo mắt toát lên vẻ thâm trầm, đưa tay kéo Diêu Hữu Thiên sát vào ngực mình: “ Cố Thừa Diệu, chồng của Thiên Thiên.”
“ Chào anh.” Chiến Li lịch sự đưa tay bắt tay anh: “ Tôi là Chiến Li.”
Cố Thừa Diệu liếc bàn tay anh ra đưa ra một cái, khóe miệng nhếch lên, đưa tay bắt tay anh ta.
Lúc hai người bắt tay đều tự ý siết mạnh.
Diêu Hữu Thiên cảm nhận được cơ thể Cố Thừa Diệu căng cứng, rồi nhìn vào bàn tay hai người đang bắt tay kia: “ Thừa Diệu, đi chúc mừng bác Hứa đi.”
“ Được.” Cố Thừa Diệu dùng sức thêm chút nữa, khi Chiến Li hơi nhíu mày thì thu tay về.
Chiến Li thu tay về, thái độ như cười như không.
Diêu Hữu Thiên thật sự không biết tại sao trái đất lại nhỏ như vậy.
Nhưng đi quán bar nhảy một cái, gặp người đàn ông lại có thể gặp lại ở thành phố Y, mà anh ta lại còn là nhười nhà họ Chiến.
“ Anh Chiến, không tiếp anh nữa. Tôi đi chúc mừng bác Hứa một câu.”
“ Không sao, sau này sẽ có cơ hội gặp lại.” Chiến Li hơi ngẩng đầu, thái độ tùy tiện thoải mái.
Diêu Hữu Thiên không suy nghĩ gì về lời nói của Chiến Li. Chỉ coi như anh lịch sự nói một câu, rồi kéo Cố Thừa Diệu đi.
Cố Thừa Diệu bước theo cô, mở miệng nói: “ Diêu Hữu Thiên, dù sao đây cũng là nơi công cộng, tại sao cô không cú ý đến những ánh mắt soi mói xung quanh một chút?”
Cô muốn tặng cho anh một cặp sừng thì cũng phải xem thử anh có muốn đeo hay không chứ?
“ Cố Thừa Diệu, em và anh ta không giống như anh nghĩ đâu.”
“ Vậy thì là thế nào.” Cố Thừa Diệu không dừng bước nhưng xoay mặt lại gần Diêu Hữu Thiên, hạ thấp giọng cùng với sự tức giận hiện rõ: “ Thiên Thiên? Anh ta gọi cô thân mật như thế? Cô còn muốn nói lúc trước hai người không quen biết? Hay là nói hai người không hề có mối quan hệ gì cả?”
“ ……………….” Trước đây họ vốn là không quen biết, không có mối quan hệ nào hết mà.
Nhưng Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt nhìn thấy sự tức giận trên mặt Cố Thừa Diệu, đột nhiên thốt lên câu nói: “ Cố Thừa Diệu, lẽ nào anh đang ghen à?”
Cố Thừa Diệu đột nhiên dừng lại, trợn mắt nhìn Diêu Hữu Thiên.
“ Cô, đang nằm mơ giữa ban ngày à, quỷ mới ghen với cô.”
“ Anh không ghen vậy thì anh giận cái nỗi gì?”
“ ………………”
Diêu Hữu Thiên thấy lớp da màu lúa mạnh của anh, dần dần đỏ ửng.
…………………………………………………………………………
Từ lúc ở bữa tiệc về, Cố Thừa Diệu đi thẳng vào phòng, không thèm để ý đến Diêu Hữu Thiên.
Không đúng, là từ lúc Diêu Hữu Thiên nói câu ấy với anh trong bữa tiệc, anh liền không thèm quan tâm đến Diêu Hữu Thiên nữa.
Vì Diêu Hữu Thiên đột nhiên nói: “ Nếu không phải là anh đang ghen, vậy thái độ giống như là bắt gian em ngay trên giường của anh là định làm cái gì?”
Diêu Hữu Thiên nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia, cô bất ngờ phát hiện hình như cô lại càng thích Cố Thừa Diệu rồi.
Cái tên khó hầu hạ kia, mắt sáng rực, cô cũng không vội. Chậm rề rề về phòng mình, tắm xong lau sơ tóc, rồi đến phòng của Cố Thừa Diệu.
Gõ cửa.
Không ai mở, cô lại gõ thêm vài cái.
Vẫn không mở cửa.
Bây giờ mới hơn mười giờ, cái tên này ngủ sớm vậy à?
Diêu Hữu Thiên mới không tin, tiếp tục gõ cửa.
Lần này Cố Thừa Thiệu cuối cùng cũng mở cửa. Trên eo anh còn quấn một chiếc khăn tắm. Tóc vẫn còn nhiễu nước, nhìn có vẻ như là anh mới tắm xong.
“ Có chuyện gì?”
Thái độ của Cố Thừa Diệu không tốt cho lắm, vừa rồi anh châm chọc Diêu Hữu Thiên nằm mơ giữa ban ngày, nhưng cô lại không hề cãi lại.
Chỉ dùng dáng vẻ trong lòng hiểu rõ mà nhìn anh, giống như anh đang cố tình che giấu vậy.
Đáng ghét.
Ai thèm ghen với cô?
Cố tưởng mình là ai? Tâm trạng không tốt nên giọng điệu cũng không tử tế.
“ Ờ, cái máy sấy trong phòng em bị hư rồi.” Diêu Hữu Thiên nhìn anh đang đề phòng mình, thật lòng thấy rất buồn cười.
“ ……” Cố Thừa Diệu liếc mắt nhìn tóc cô, quay người đi lấy máy sấy tóc cho cô.
Nhưng lúc anh đang tìm máy sấy tóc thì phát hiện Diêu Hữu Thiên lại dám bước vào phòng anh.
“ Ai cho cô vào đây, đi ran gay.”
“ Tóc anh không phải vẫn đang ướt à?” Diêu Hữu Thiên chỉ vào đỉnh đầu anh: “ Em sấy ở đây đỡ mất công lại phải chạy lần nữa.”
“ ……” Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, phòng của anh và cô chỉ cách nhau có hai cánh cửa thôi, chạy một lần cái gì?”
Cô tưởng là cô sống ở sao Hỏa à? Anh nghi ngờ người phụ nữ này là cố ý.
Nhưng lại không tìm được lý do để nổi cơn, chỉ còn cách vứt cái máy sấy trên bàn trang điểm: “ Vậy cô nhanh lên.”
“ Được.” Diêu Hữu Thiên cũng không tức giận, nở nụ cười ngọt ngào với Cố Thừa Diệu, đi đến banf trang điểm rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu sấy tóc.
Giọng nói của anh rất hung dữ, thái độ cứng nhắc, tưởng rằng người phụ nữ này sẽ tức giận, ai biết là cô vẫn còn cười được.
Có gì buồn cười chứ.
Tâm trạng của Cố Thừa Diệu ngày xàng xấu. Người phụ nữ này quả thật khiến người ta ghét bỏ.
Quá đáng ghét.
Cố Thừa Diệu có thói quen ngủ không mặc đồ. Nếu Diêu Hữu Thiên không vào phòng anh, anh lột chiếc khăn tắm ra là đi ngủ luôn rồi.
Nhưng bây giờ người phụ nữ này lại ở đây, anh cũng không thể đi ngủ, nằm lên giường thì kỳ quá.
Trong phòng chỉ còn tiếng máy sấy ù ù, không phí phảng phất mùi thơm nhẹ nhàng, vô tình nhắc nhở anh là trong phòng còn một người khác.
Mà còn là người phụ nữ mà anh ghét.
Cố Thừa Diệu không muốn ngồi ở đây, lại không muốn ra khỏi phòng để lại một mình Diêu Hữu Thiên chiếm đóng phòng anh, chỉ còn cách ra ngoài ban công.
Vừa qua Trung Thu, nhiệt độ thành phố Y còn chưa hạ xuống, nhưng buổi tối thì mát mẻ hơn ban ngày nhiều rồi.
Từng cơn gió mang hơi mát thổi đến khiến con người ta cảm thấy thoải mái đi nhiều.
Nơi xa xa là một khoảng không tối om, nhưng lại có thể nghe được tiếng sóng biển rầm rì.
Lúc trước khi mua căn hộ này, chính là thích môi trường trong khu này, còn có thể nhìn thấy biển từ xa.
Anh nhớ từng xem một bộ phim, trong film có một câu nói.
“ Tôi nguyện lòng ngước mặt ra biển, xuân ấm hoa nở.”
Lúc ấy chỉ thấy người đạo diễn đó thật nhàm chán, bây giờ mới thấy đó cũng là một cách hưởng thụ, cũng không tệ.
“ Mát mẻ quá.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên vang lên sau lưng anh, cô dang hai tay, ngẩng đầu làm động tác hít sâu.
“ Gió ở đây làm người ta thoải mái quá.”
Cố Thừa Diệu nhìn tóc cô một cái, mặc không đổi sắc: “ Tóc sấy khô rồi, cô có thể đi được rồi chứ.”
Anh đuổi cô, Diêu Hữu Thiên cũng không giận, nghiêng mặt nhìn anh: “ Cố Thừa Diệu, em phát hiện anh rất biết cách hưởng thụ đấy.”
Nhà ở Bắc Đô cũng vậy, ở thành phố Y này cũng vậy.
“ Cô có ý kiến à?” Tất cả những gì thuộc về anh đều là anh nỗ lực làm việc mà có, anh không thấy mình sống tốt một chút thì có gì là xa hoa.
Ngược lại, so với những đứa con nhà giàu ở Bắc Đô, anh đã đơn giản hơn rất nhiều rồi.
“ Không.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, chỉ vào chỗ trống ngoài ban công: “ Chỗ này lắp thêm một cái xích đu thì quá tốt luôn. Cái loại to đùng giống như võng ấy. Lúc rảnh rỗi có thể ngồi trên đấy, đọc sách, nghe nhạc……”
“ Quá nhàm chán.” Chỉ có những đứa con gái trẻ mới thích món đồ đó, không thực tế chút nào.
“ Nhàm chán sao?” Diêu Hữu Thiên nhìn chằm chằm vào mặt anh: “ Anh đứng yên ở đây cũng chính là đang nhàm chán còn gì? Nếu đã như vậy chi bằng lắp một cái xích đu, không phải là thoải mái hơn à, càng hưởng thụ hơn.”
Cố Thừa Diệu lườm cô một cái, mím môi: “ Nói xong rồi chứ.”
Nếu nói xong rồi thì có thể về phòng đi.
Diêu Hữu Thiên lắc đầu, dựa người vào lan can, nhìn về phía biển xa xôi: “ Lúc em còn nhỏ, mơ ước lớn nhất là có một căn phòng giống như công chúa ấy. Có một ban công hướng biển, bên trên đặt một chiếc xích đu, lúc rảnh rỗi ngồi trên đấy ngắm biển, nghe tiếng sóng biển.”
Cố Thừa Diệu nhếch mép, thái độ chế giễu: “ Dựa vào số tiền của ba cô, đừng nói là một phogfncoong chúa, chứ mười phòng cũng làm được cho cô đấy.”
Anh từng đến nhà họ Diệu, khu biệt thự nhà họ Diêu rộng hàng ngàn mét, bên trong bày biện xa hoa.
、
Hoàn toàn lột tả được bản tính của Diêu Đại Phát. Mặc dù anh chưa từng vào phòng của Diêu Hữu Thiên nhưng anh tin chắc Diêu Đại Phát cưng chiều con gái như vậy nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.
“ Đúng vậy, ba em đối với em là tốt nhất.”
Nhưng lúc nhà họ Diêu ăn lên làm ra thì cô cũng đã lớn rồi. Những ý nghĩ này chỉ còn là tưởng tượng thôi.
Trầm lặng, chủ đề này, Cố Thừa Diệu không có gì để nói.
Trong trí nhớ của anh, quả thực không thân thiết với ba cho lắm.
Thỉnh thoảng gặp mặt trong những ngày lễ tết, ba của anh thậm chí còn không dạy dỗ anh giống như những người ba khác thường làm.
Anh làm tốt cũng không được ba anh khen, làm không tốt cũng không bị ba anh trách mắng.
Anh còn nhớ mình cầm bài thi đạt 100 điểmcho Cố Học Vũ xem, ông chỉ ừ một tiếng là hết.
Sau đó anh cố tình thi được điểm 0, ba anh cũng vẫn chỉ ừ một tiếng.
Anh đánh nhau trong trường, người ra mặt là Uông Tú Nga.
Anh được nhảy cấp, người ra mặt cũng là Uông Tú Nga.
Anh thậm chí không nhớ được ba anh lần gần đây nhất khen anh là lúc nào.
Hoặc có thể nói, Cố Thừa Diệu từ trước đến giờ chưa từng khen anh thì phải?
“ Cố Thừa Diệu?”
Diêu Hữu Thiên có thể lập tức cảm nhận rõ tâm trạng của Cố Thừa Diệu đang đi xuống, cô không kiềm chế được mà sát lại gần anh hơn.
Cố Thừa Diệu đột ngột lấy lại ý thức, vừa vặn đối diện với đôi mắt sáng long lanh của Diêu Hữu Thiên, đang phát ra tia sáng mà anh không hiểu được, không chớp mắt và nhìn vào anh.
………………………………………………………………
Hết chương 120.