Editor: Xám
Sau khi khỏi cảm mạo ở tuần trước, Diêu Hữu Thiên cầm bản văn kiện đến Cố thị tìm Cố Thừa Diệu kí tên.
Sinh hoạt của cô đã quay về quỹ đạo.
Giống như lúc mới kết hôn, mỗi ngày cô và Cố Thừa Diệu đi làm, buổi tối về nhà.
Thỉnh thoảng hai người trao đổi một chút trên phương diện công việc.
Không hề nhắc đến chuyện vào ngày cô ngã bệnh nữa, sự ăn ý giữa hai bên dần tốt lên.
Thỉnh thoảng, còn có thể ngồi chơi cờ, xem ti vi cùng với nhau.
Có lúc cùng đến nhà họ Diêu thăm ba mẹ nhà họ Diêu. Hai bên không nói gì, nhưng Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn lại có thể cảm nhận được, hình như cảm tình giữa hai người họ đã tốt hơn rồi.
Hai bên đều cực kỳ vui mừng trước sự thay đổi này.
Chào hỏi Tiểu Mã, Cố Thừa Diệu đang họp với bộ phận quản lý.
Thật ra loại chuyện nhỏ như đưa văn kiện này có thể bảo thư ký đi làm, có điều Diêu Hữu Thiên lại thích tự đi.
Cô nghĩ, thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Cố Thừa Diệu để dao động, nâng cao cảm giác tồn tại của mình một chút vẫn cực kỳ cần thiết.
Văn phòng của Cố Thừa Diệu rất đơn giản, bàn làm việc rất to đặt ở vị trí trung tâm, gần cửa sổ sát đất.
Văn phòng có một giá sách treo tường, ngoài sách về mặt kinh tế ra, còn có một số sách về quân sự, vũ khí.
Còn lại là một vài truyện kí nhân vật, tạp chí kinh tế tài chính.
Diêu Hữu Thiên đặt văn kiện xuống, ngồi trong văn phòng của Cố Thừa Diệu chờ anh.
30 phút sau, Cố Thừa Diệu họp xong quay về, lập tức nhìn thấy Diêu Hữu Thiên tay cầm một truyện kí nhân vật, đang đọc rất say mê
"Tự truyện của Negara Fitts? Cô cũng thích ông ấy sao?"
Negara Fitts là một nhà đầu tư vô cùng nổi tiếng của nước Mỹ, có điều cá tính rất phô trương, không khiêm tốn chút nào. Lại có phần theo chủ nghĩa lợi dụng.
"Anh về rồi à?" Diêu Hữu Thiên đặt quyển sách trên tay xuống, bất giác nhếch khóe môi lên: "Cũng không tệ lắm. Trên phương diện kinh tế ông ấy có một số luận điểm rất đặc biệt."
"Cô không cảm thấy ông ta thích kiếm tẩu thiên phong*, nếu thật sự nghe lời ông ta tiến hành đầu tư, sẽ khiến hệ số nguy hiểm rất lớn ư?"
*kiếm tẩu thiên phong: không đi theo con đường bình thường mà tìm phương pháp mới, khác lạ, nhằm có được chiến thắng nhờ bất ngờ.
Cố Thừa Diệu ngồi xuống phía sau bàn làm việc, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Diêu Hữu Thiên, không hiểu sao tâm trạng vui vẻ lên không ít.
"Quả thật là như vậy, cho nên em sẽ chỉ nhìn thôi, không nghe theo kiến nghị của người như thế để thực hành."
Cố Thừa Diệu không nói gì, lấy bản văn kiện kia ra nhìn hai cái đã định ký tên.
Diêu Hữu Thiên đè tay lên văn kiện của anh: "Em nói đúng không?"
"Đúng." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Người bình thường đều có bản năng tìm bình an tránh tai vạ. Có điều trong số những người bình thường đó, không bao gồm tôi."
Diêu Hữu Thiên che giấu ý cười trên mặt, đối diện với sự thẳng thắn trong mắt Cố Thừa Diệu: "Ý của anh là, anh sẽ nghe theo lời ông ấy nói, hơn nữa còn dùng thủ đoạn quyết liệt hơn để đạt được mục đích ư?"
“Phải.”
"Vậy nhỡ như thua thì sao?"
"Vậy thì quay lại từ đầu." Cố Thừa Diệu cười cực kỳ tùy ý: "Cái tôi thích chỉ là quá trình. Kết quả như thế nào chẳng hề quan trọng."
Tuổi trẻ chính là tiền vốn, cho dù tạm thời đầu tư sơ xuất, cũng vẫn còn cơ hội.
"..."
Diêu Hữu Thiên trầm mặc, một lần nữa trong lòng lại hiểu Cố Thừa Diệu hơn, anh và mình thật sự không giống nhau.
Có lẽ đây chính là đứa trẻ mà gia đình giáo dục thành, không giống loại người như bọn họ.
Thuở thiếu niên Diêu Đại Phát nghèo khổ, đến thời thanh niên nghèo túng, đến trung niên mới bắt đầu đổi vận từ từ phát tài.
Ngoài bất động sản ra, nền tảng đầu tư lấy tài sản thực tế làm chủ.
Giống như chính ông nói, có ruộng đất mới có thể có cảm giác an toàn, nếu như bảo ông đầu tư tài chính, Diêu Đại Phát tuyệt đối không làm được.
Mặc dù các anh trai không bảo thủ như Diêu Đại Phát, nhưng cũng cùng chung trí hướng ở phương diện này.
Người có thể nói thẳng rằng quay lại từ đầu giống như Cố Thừa Diệu là lần đầu tiên cô gặp.
"Làm sao vậy?" Cố Thừa Diệu đã ký xong văn kiện, nhìn Diêu Hữu Thiên đang ngây người: "Ngây người gì thế?"
"Không có gì." Diêu Hữu Thiên lắc lắc đầu, không thể giải thích được, trong lòng rất ngưỡng mộ Cố Thừa Diệu như thế này.
Rất phóng khoáng, rất phô trương.
Muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ở đây cũng có một phần là vì quan hệ gia thế, có điều hơn nữa lại vì liên quan đến cá tính của bản thân anh.
"Cố Thừa Diệu, anh không có chuyện gì phải sợ sao?"
Tay cầm bút của Cố Thừa Diệu ngừng lại, ngẩng đầu lên, liếc cô một cái giống như nhìn kẻ ngốc.
"Cô nghĩ thế nào?"
Diêu Hữu Thiên hơi phì cười. Phải rồi, anh chính là Cố Thừa Diệu, sao lại có chuyện gì phải sợ chứ?
"Cười cái gì?" Hai tay Cố Thừa Diệu đan vào nhau đặt ở trên bàn.
Diêu Hữu Thiên lắc lắc đầu, không biết phải nói thế nào.
Cố Thừa Diệu liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, thật ra dáng vẻ của Diêu Hữu Thiên cũng tính là xinh đẹp đúng không?
Nhất là khi cười lên, mi mày cong cong, nhìn vào khiến người ta có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Người phụ nữ này là vợ của anh.
Một lần nữa, bản thân Cố Thừa Diệu nhận thức được sự thật này.
Nhưng đã không kháng cự và phản cảm như ban đầu nữa.
"Cô thì sao? Cô có chuyện gì phải sợ không?"
Không biết tại sao lại hỏi câu này ra miệng, sau đó trong lòng Cố Thừa Diệu nghĩ nếu như cô thật sự có chuyện gì phải lo sợ, anh nhất định sẽ giúp cô khắc phục.
Diêu Hữu Thiên khẽ nhếch môi, thật ra cô không có chuyện gì phải sợ.
Thế nhưng từ sau khi yêu Cố Thừa Diệu, lúc nào cô cũng lo lắng.
Nếu như cô liên tục nỗ lực, nhưng từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu lại không yêu cô, vậy cô phải làm thế nào?
Không có đáp án, cô không biết.
Ánh mắt chắm chú dừng ở trên mặt Cố Thừa Diệu, một tuần nay, bọn họ sống cùng nhau rất hòa hợp.
Hành động của Cố Thừa Diệu giống như đã coi cô là bạn bè.
Nhưng thứ cô muốn không phải bạn bè, mà là hơn thế.
Nếu như anh biết mình có tâm tư như thế thì có chạy xa hơn không?
Có phải sự chung sống hòa bình lúc này của bọn họ cũng sẽ biến thành bọt nước không?
Cô đột nhiên không dám đánh cược, vậy nên tình cảm của cô đã trở thành một bài hát, chỉ có thể khe khẽ ngâm nga trong lòng, vĩnh viễn không thể nói ra miệng.
"Buổi trưa cùng ăn cơm đi." Diêu Hữu Thiên nói sang chuyện khác, quan hệ giữa cô và Cố Thừa Diệu đã bắt đầu trở nên tốt hơn, vậy chẳng lẽ không đáng vui mừng sao?
"Được đó." Cố Thừa Diệu nhìn đồng hồ trên tay một cái: "Gần đây có một nhà hàng kiểu Trung vừa mới khai trương mấy ngày, đồ ăn không tệ, đi đến đó đi."
"Vâng." Diêu Hữu Thiên gật đầu, ở chung với Cố Thừa Diệu, ăn gì cũng được.
Gương mặt tươi cười vui vẻ tự nhiên của cô đã lan sang Cố Thừa Diệu, dường như tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
..................
Diêu Hữu Thiên đã ăn cơm trưa với Cố Thừa Diệu, đang định về công ty.
Đúng lúc đó một chiếc xe dừng ở bên đường. Bất ngờ, người ngồi trên xe là Triệu Bách Xuyên.
"Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi."
Triệu Bách Xuyên từ trong xe thò đầu ra nhìn cô.
Diêu Hữu Thiên hơi bất ngờ, nhưng vẫn lên xe: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Tổ quay phim của chúng tôi lấy cảnh ở gần đây, tôi vừa mới quay cảnh dưới nước xong."
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra bộ phim của Triệu Bách Xuyên đã quay rồi, gật gật đầu: "Quay phim có vui không? Tôi vẫn chưa từng thấy quay phim như thế nào đâu."
"Không vui." Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên lạnh lùng giống như lúc mới quen, hơi phì cười với lời của Diêu Hữu Thiên: "Đạo diễn Trương cực kỳ nghiêm khắc, quay phim chung với ông ta rất mệt."
"Vậy ư? Có cơ hội thì tôi muốn xem thử."
"Không thành vấn đề, nếu như bây giờ cô có thời gian, tôi có thể đưa cô đi ngay." Triệu Bách Xuyên nghiêng mặt nhìn cô một cái: "Muốn đi luôn bây giờ không?"
"Lần sau đi, công ty tôi vẫn còn một số văn kiện phải xử lý."
Trầm mặc, Diêu Hữu Thiên nghĩ đến lần trước mình bị Cố Thừa Diệu kéo đi: "Chuyện ăn cơm lần trước, thật sự xin lỗi. Lần sau tôi sẽ mời anh bù nhé."
"Được." Triệu Bách Xuyên không từ chối, nhưng cũng không quyết định thời gian của cuộc hẹn lần sau.
Không biết có phải là ảo giác của Diêu Hữu Thiên hay không, cô cảm giác được hình như hôm nay Triệu Bách Xuyên có tâm sự.
"Cái đó, thật ra nếu như anh có việc thì không cần đưa tôi đi đâu."
"Tôi không sao." Triệu Bách Xuyên lắc lắc đầu, rẽ vào một chỗ ngoặt ở giao lộ.
Quả thật tâm trạng anh không tốt lắm, Hà Nhược Băng càng ngày càng quá phận, mượn cơ hội quay phim liên tục dính lấy anh không buông.
Anh không muốn quan tâm, cô ả lại đẩy lý do lên công việc.
Mà tạm thời Triệu Bách Xuyên không muốn trở mặt với cô ta, bây giờ anh cũng không còn cố gắng lấy được những tấm ảnh mà Hà Nhược Băng chụp nữa.
Mặc dù nếu như ảnh hưởng tai tiếng gây ra cho anh không tính là nghiêm trọng, nhưng anh lại rất ghét bị người khác lợi dụng để leo lên.
Càng không muốn nhắc đến, hai ngày nay lúc nào Triệu Nhã Linh cũng gọi điện thoại cho anh ————
Đèn đỏ sáng lên, Triệu Bách Xuyên khống chế tâm trạng của mình nhìn Diêu Hữu Thiên, lúc này mới phát hiện ra gương mặt cô rạng rỡ, dường như tâm tình của cô rất tốt.
"Dạo này cô thế nào?"
"Khá tốt." Chuyển biến dần dần tốt đẹp với Cố Thừa Diệu khiến tâm trạng cô vui vẻ.
Thời gian Triệu Bách Xuyên lăn lộn trong giới giải trí không hề ít, quay phim lâu như vậy, không chỉ học được cách nhìn người, mà cũng phải thường xuyên nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất.
Biểu cảm rõ ràng đã rơi vào tình yêu của Diêu Hữu Thiên làm sao có thể thoát được mắt của anh?
Là người đàn ông kia sao?
Anh nghĩ đến nụ hôn ngắn ngủi trước đây của bọn họ. Anh lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.
"Nhìn cô rất trẻ, tại sao lại kết hôn sớm như vậy?"
Chẳng phải phụ nữ hiện đại đều kết hôn muộn sao?
"..." Thật sự không ngờ Triệu Bách Xuyên lại hỏi một câu như vậy, nhất thời Diêu Hữu Thiên không biết trả lời như thế nào, cuối cùng mỉm cười: "Duyên phận chăng."
Hẳn là ngay từ đầu đã là nghiệt duyên rồi.
Có điều từ sau khi biết Cố Thừa Diệu chính là người cứu mình, Diêu Hữu Thiên lại rất biết ơn.
Có lẽ duyên phận giữa cô và Cố Thừa Diệu đã được định sẵn từ rất lâu rồi.
Sự vui vẻ lộ ra trên mặt cô lại khiến Triệu Bách Xuyên cảm thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng trước đó anh hoàn toàn không đặt Diêu Hữu Thiên vào trong mắt.
"Cô có hối hận không?" Thật ra Triệu Bách Xuyên nhìn ra được, thật ra trong cuộc hôn nhân này, Diêu Hữu Thiên chỉ tự cảm thấy vui.
Nhưng sự tự cảm thấy vui này khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu cô chưa lấy chồng, vậy chẳng phải anh đã có cơ hội sao?
"Hối hận? Hối hận điều gì?"
"Hối hận đã kết hôn." Lúc Triệu Bách Xuyên nói lời này, không quên nhếch khóe miệng lên, giống như đang nói đùa: "Nếu như cô không kết hôn sớm như vậy, biết đâu còn có cơ hội quen biết nhiều người trẻ tuổi đẹp trai tài giỏi hơn nữa."
Lúc nói, anh không quên ưỡn thẳng lưng, mượn động tác lái xe để di chuyển sự căng thẳng trong lòng.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, dường như không ngờ Triệu Bách Xuyên sẽ hỏi câu hỏi như vậy.
"Tôi không hối hận." Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, cô mỉm cười: "Cũng không cần. Có anh ấy rồi, tôi không cần bất kỳ cơ hội nào."
Rõ ràng Triệu Bách Xuyên không ngờ sẽ nhận được đáp án như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh sinh ra cảm xúc đố kị, đố kị với người là chồng của Diêu Hữu Thiên, đố kị vì anh ta là chồng của Diêu Hữu Thiên.
Đố kị anh ta lại có thể khiến Diêu Hữu Thiên coi trọng như thế.