Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

chương 134-2: em là vợ anh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái tên đó lúc nói về bản vẽ thiết kế cũng chưa từng nhiều lời như vậy. Giống như một ông già nói nhiều mà dạy dỗ anh, nghe đến mức anh muốn nổi cơn rồi.

Ra khỏi khách sạn, tâm trạng của anh rất hỗn loạn, có hai người cứ mãi giằng co trong tâm trí anh.

Lúc anh sực tỉnh thì đã đứng dưới toàn nhà văn phòng của tập đoàn Chính Phát rồi.

Bước chân giống như vô thức mà lên trên tầng tìm người.

Thư ký nói Diêu Hữu Thiên vừa đi toilet, chưa về phòng.

Khi anh nghe câu này không thèm đợi mà đi thẳng đến đây tìm cô.

Diện giờ nhìn cô được anh ôm trong ngực, nhỏ bé đến mức không có sức nặng nào.

Cô hơi nhăn mày, cặp mắt long lanh bên trong ánh lên vẻ khó hiểu mà nhìn vào anh không hề chớp mắt.

Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là đường nét ấy.

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cảm giác ấy đến quá nhanh.

Người phụ nữ này là vợ anh.

Cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, khóe miệng cong lên hiện rõ sự vui vẻ.

“ Thích thì đến thôi.”

Làm gì mà có nhiều thắc mắc như vậy? Cô là vợ anh mà?

Anh muốn đến thăm vợ mình còn phải hỏi tại sao à?

Câu này hoàn toàn là một câu trả lời không ngoài dự đoán của Diêu Hữu Thiên, nhưng hiệu quả lại tốt bất ngờ.

Cô mở to mắt, nhìn vào Cố Thừa Diệu lạ lẫm trước mắt mình.

Vốn định buông tay giờ đột nhiên sống lại.

Buổi sáng còn thấy cuộc đời một màu đen tối muốn buông tay, không ngờ một lòng kiên trì lại sống dậy lần nữa.

Nhưng anh thật sự có biết là anh đang nói gì không?

Anh nói thích thì đến thôi.

Là vì trong lòng anh có mình sao? Vì vậy mới nhớ đến cô? Vì vậy mới đến tìm cô?

“ Đi thôi.” Cố Thừa Diệu ôm cô đi ra ngoài, lúc này đầu Diêu Hữu Thiên đã không còn đau nữa, tay cô đặt trên vai Cố Thừa Diệu định đẩy anh ra.

“ Bỏ em xuống, em tự đi được.”

Đây là công ty đấy, nếu người ta nhìn thấy thì xấu hổ chết mất.

“ Em là vợ anh, em sợ cái gì?”

Cố Thừa Diệu không thèm quan tâm, chỉ ôm lấy cô không buông tay. Anh rất thích ôm cô, đầu tiên không cần nói đến việc cô không hề nặng tý nào còn phải nói đến cảm giác dựa dẫm mà cô đem lại rất tốt.

Khiến anh không nỡ rời tay.

Diêu Hữu thiên ngây người. Cô nghĩ rằng chắc chắn là cô bị ảo giác.

Người trước mắt này thật sự là Cố Thừa Diệu sao?

Lúc đến trước cửa thang máy, vừa vặn gặp Diêu Đại Phát lúc trưa cùng ăn cơm với Diêu Hữu Thiên từ trên lầu đi xuống.

Thấy con gái được con rể ôm trong lòng, Diêu Đại Phát hơi bất ngờ.

“ Thiên Thiên, các con đây là…..”

Cố Thừa Diệu thấy Diêu Đại Phát gương mặt khó hiểu, không biết là do ảnh hưởng của tâm trạng hay không mà anh thấy Diêu Đại Phát thân thiện hơn thường ngày rất nhiều.

Không buông Diêu Hữu Thiên xuống, cũng không thèm quan tâm đến gương mặt cô đỏ như sắp búng ra máu mà vẫn bình thản nói: “ Con định đưa Thiên Thiên đi ăn cơm, ba vợ có chuyện gì không?”

Anh nói điều tất lẽ dĩ ngẫu, không giống lúc trước đến nhà họ Diêu để diễn kịch hai chữ “ Thiên Thiên” hiện giờ gọi thân mật và thoải mái hơn nhiều, giống như là bình thường anh vẫn gọi cô như vậy.

“ Không có gì, không có gì.” Diêu Đại Phát phất tay, gương mặt vuông vức nở nụ cười có thể thấy cả hàm răng trắng: “ Các con đi đi.”

“ Ba muốn đi cùng không?” Diêu Hữu Thiên ra hiệu cho Cố Thừa Diệu buông mình xuống, Diêu Đại Phát lắc đầu lia lịa: “ Không không, các con đi đi, ba đến nhà ăn của nhân viên ăn là được.”

“ Vậy con đi trước đây.”

Ông chỉ là nói lời khách sáo, trong lòng vẫn muốn đi ăn chung với con gái và con rể lắm.

Ai mà biết được Cố Thừa Diệu cũng không khách sáo, cứ thế mà ôm Diêu Hữu Thiên đi mất trước mặt Diêu Đại Phát.

Bỏ lại Diêu Đại Phát đứng tại chỗ, trong lòng đột nhiên rất thoải mái.

Đứa con gái này cũng đã gả cho người ta, quả nhiên không còn thân thiết với mình nữa. Ngay cả bữa cơm cũng không ăn chung với mình, sớm biết thế này đã không cho con gái kết hôn sớm như vậy.

Ngày hôm nay nhân viên của tập đoàn Chính Phát đều nhìn thấy, tổng giám đốc xinh đẹp của họ được chồng mình bế ra khỏi công ty.

Tình cảm hai vợ chồng khắng khít đến mức người ta phải hâm mộ.

……………………………………………………………………………

Cho đến khi được Cố Thừa Diệu đặt lên xe, Diêu Hữu Thiên vẫn còn cảm giác muốn chui đầu xuống lỗ.

Thấy Cố Thừa Diệu tâm trạng vui vẻ rõ rệt, cô lườm anh một cái.

“ Đều tại anh hết, xấu hổ quá đi mất.”

“ Xấu hổ ở chỗ nào?” Cố Thừa Diệu khởi động xe.

“ Không nói chuyện với anh nữa.” Lẽ ra cô phải biết từ sớm là da mặt anh rất dày, cơ bản không thèm để ý những loại chuyện này.

Cô chỉ là thấy hơi mất mặt, quay mặt đi, dáng vẻ nhõng nhẽo ấy khiến tim Cố Thừa Diệu lỗi nhịp.

Trước khi anh kịp thức tỉnh thì đã đưa tay ra đỡ lấy cổ cô, hôn lên môi cô.

“ ……..……”

Diêu Hữu Thiên hết hồn, thực ra cô không thể xác định được hiện giờ Cố Thừa Diệu đang nghĩ gì.

Cô càng không hiểu chỉ là phát sinh quan hệ với anh lại làm anh thay đổi nhiều đến vậy?

“ Đi thôi, muốn ăn gì?”

Cố Thừa Diệu lên tiếng, Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “ Tùy anh.”

“ Vậy anh tự sắp xếp nhé.” Nơi này cách công ty anh không xa, ở đây có những nhà hàng nào ngon anh biết rõ.

Đưa Diêu Hữu Thiên đến một nhà hàng kiểu Quảng vừa sang trọng vừa sạch sẽ.

Trong phòng riêng, sau khi nhân viên phục vụ ghi món đi ra ngoài.

Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên thấy hơi buồn cười. Tại sao cứ dùng vẻ mặt giống như gặp mà mà nhìn vào anh vậy?

“ Sao thế?”

Diêu Hữu Thiên khẽ lắc đầu, hôm nay tâm trạng của cô cứ bay lên rồi lại rơi xuống liên tục.

So với sự thất vọng của buổi sáng, hiện giờ cô rất kinh ngạc.

Nhưng sự bất ngờ này cũng có chút phân vân bất định. Cố Thừa Diệu rốt cuộc có biết anh đang làm gì không?

Nhưng những điều này còn chưa nghĩ ra thì cô đã nhớ đến một chuyện.

“ Cố Thừa Diệu, anh, anh có ý gì?”

“……………..” Cô đột nhiên nổi cơn làm Cố Thừa Diệu bất ngờ, nhìn cô khó hiểu.

Vậy mà Diêu Hữu Thiên đã chỉ vào mặt anh hét lớn.

“ Anh anh anh anh ăn con nhà người ta sạch sẽ, xong phủi mông chạy mất. Anh có biết sáng hôm qua tỉnh dậy em không thấy an hem còn tưởng anh chạy mất rồi. Anh……”

“ Tối qua anh không về đã thế lại còn đi cả đêm?”

“ Đi cả đêm không về lại còn không thèm gọi một cuộc điện thoại?”

“ Anh thật quá đáng.”

Anh đừng tưởng hôm nay anh xuất hiện một lúc lại còn với cái dáng vẻ này thì cô sẽ tha thứ cho anh.

Cô vẫn còn giận anh đấy.

Mặt cô đầy vẻ hờn giận, không phải là tức giận mà là trách móc thì đúng hơn.

Tâm trạng Cố Thừa Diệu lại càng vui vẻ, anh nhìn vào ngón tay mảnh mai đang chỉ vào mặt mình kia.

Dám chỉ tay chửi vào mặt anh thì cô là người phụ nữ đầu tiên dám làm vậy.

Nhưng Cố Thừa Diệu không hề tức giận, ngược lại nghiêng mặt nheo mắt cợt nhả nhìn vào Diêu Hữu thiên, thưởng thức dáng vẻ của người đàn bà đanh đá của cô, khiến người ta có cảm giác cô đang nhõng nhẽo vậy.

Xem ra anh còn chưa hiểu hết Diêu Hữu thiên, lúc trước tại sao ko biết được là cô còn một mặt như vậy?

“ Vậy em muốn làm thế nào?” Chống cằm, giống như anh đang rất nghiêm túc mà lên tiếng.

Cô muốn làm thế nào?

“ ……………” Cô nói như vậy, anh lại không hề tức giận?

Diêu Hữu Thiên rất bất ngờ nhưng cũng không quên mục đích của mình khi đến đây: “ Đương nhiên là phải chịu trách nhiệm với em rồi.”

“ Ừ hứ, chịu trách nhiệm?” Cố Thừa Diệu gật đầu, nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên, kéo nhẹ một cái, cả người cô đổ ập vào lòng anh.

“ Vậy em nói cho anh biết, anh phải chịu trách nhiệm như thế nào?”

……………………………………………………………………

Hết chương 134

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio