Editor: Xám
Sự quan tâm trong mắt cô ta chân thành như vậy, cho dù là Cố Thừa Diệu, nhất thời cũng không phân biệt rõ người phụ nữ trước mặt có thật sự đang gạt người hay không.
"Bưu thiếp đó ——" Cố Thừa Diệu híp mắt lại, vẻ mặt có chút cao thâm khó lường.
"Tam thiếu, em thật sự nhận được những bưu thiếp này, lẽ nào không phải Yên Nhiên gửi về? Nhưng mà đó là ai gửi?"
Luna hoàn toàn nghĩ không rõ. Cô ta nhìn Cố Thừa Diệu với vẻ mặt nguy hiểm: "Còn nữa, hiện giờ Yên Nhiên đang ở đâu? Lâu lắm rồi em không gặp cô ấy, em rất nhớ cô ấy. Cô ấy có khỏe không?"
"..."
Lần này, đã đến lượt Cố Thừa Diệu im lặng.
Đối phương có thể nhốt Bạch Yên Nhiên, đương nhiên cũng có thể chuẩn bị một vài bưu thiếp giả đặt ở trong hộp thư của Luna.
Muốn dùng những thứ đó rời đi sự chú ý của mình cũng không phải không có khả năng ——
Chỉ rốt cuộc người phía sau bức màn này là ai? Vì sao hao tâm tổn trí như thế?
"Tam thiếu?" Ngạc nhiên mừng rỡ qua đi, Luna phát hiện hình như Cố Thừa Diệu không coi trọng tin tức của Bach Yên Nhiên như thế.
Cô ta vẫn còn nhớ phản ứng của anh khi đưa bưu thiếp cho Cố Thừa Diệu lần cuối cùng.
Cô ta lại nhớ đến, vừa rồi cô ta đã thấy Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ——
Đương nhiên cô ta biết người phụ nữ đó. Cũng là sau khi vào tổ kịch cô ta mới biết, Triệu Bách Xuyên chính là người giải vây cho Diêu Hữu Thiên.
Tâm tư chuyển đổi rất nhiều vòng, lúc này chỉ có quan tâm với Bạch Yên Nhiên: "Tam thiếu, anh, có thể nói với em, Yên Nhiên đang ở đâu không?"
Cố Thừa Diệu khôi phục lại tinh thần, đối diện với khuôn mặt có chút cẩn thận của Luna, rút bút máy ngòi vàng trong túi ra viết xuống một địa chỉ, sau đó đưa cho Luna.
"Hẳn là hiện giờ cô ấy đang ở đây." Trên thực tế, cũng hơn một tuần rồi anh không gặp Bạch Yên Nhiên.
Rốt cuộc Bạch Yên Nhiên có ở đây hay không, có về Bắc Đô hay không, anh không rõ.
"Hẳn là?" Cái gì gọi là hẳn là? Bản thân Cố Thừa Diệu cũng không khẳng định sao? Luna muốn hỏi, Cố Thừa Diệu lại không muốn nói nữa: "Cô có thể đi tìm cô ấy."
Có lẽ có người giúp đỡ, Bạch Yên Nhiên có thể thoát ra khỏi tổn thương tình cảm nhanh hơn.
Mà người đó, không phải là anh, cũng sẽ không thể là anh.
Anh nghĩ như thế. Không dây dưa với Luna nữa, anh quay về trung tâm bữa tiệc.
Mà Luan nghĩ đến địa chỉ anh vừa mới nói. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, có điều những nghi hoặc đó, chờ khi cô ta gặp được Bạch Yên Nhiên rồi nói tiếp.
Xoay người muốn trở lại sảnh tiệc, lại va vào một người phụ nữ.
Ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm thẳng vào cô ta, da đầu Luna đột nhiên tê dại một hồi.
"Cô, cô ——"
..........................................
Cố Thừa Diệu ngồi ở ngoài văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ có chút xuất thần.
Sự xuất hiện ngày hôm qua của Luna lại một lần nữa đánh thức sự áy náy ở đáy lòng anh với Bạch Yên Nhiên.
Cho dù anh thừa nhận hay không, anh đã mắc nợ Bạch Yên Nhiên rồi.
Sự mắc nợ này khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Nợ tiền người ta, có thể trả.
Nhưng nợ tình cảm và lời hứa của người ta thì sao? Phải trả thế nào?
Anh nhớ lại ngày hôm qua khi rời khỏi bữa tiệc, sắc mặt mình mơ hồ lộ ra vẻ bất ngờ. Mà Diêu Hữu Thiên vẫn cười nhẹ trêu ghẹo.
"Anh Cố, anh sẽ không thật sự tức giận chứ?"
"Triệu Bách Xuyên không cố ý, hơn nữa, nếu không phải anh châm chọc anh ấy trước, anh ấy đâu mỉa mai ngược lại anh?"
Thậm chí Diêu Hữu Thiên không gọi Bách Xuyên, mà là gọi tên đầy đủ, chỉ sợ Cố Thừa Diệu sẽ không vui.
Cô không ngu ngốc, biết Cố Thừa Diệu kiêng kỵ điều gì, đương nhiên sẽ không làm anh không vui hơn.
Nhưng trong lòng biết, anh như vậy rất chuyện bé xé ra to. Cô và Triệu Bách Xuyên, nói thẳng ra chỉ là quan hệ người hợp tác, cộng thêm quan hệ bạn bè.
Có điều Triệu Bách Xuyên cũng biết mỉa mai người khác như vậy, cô vẫn có chút bất ngờ.
Nói đi nói lại, đều do miệng Cố Thừa Diệu quá độc ác rồi. Đổi lại là cô, cũng muốn phản bác chứ?
Diêu Hữu Thiên cho rằng anh đang tức giận vì lời Triệu Bách Xuyên nói, đâu nào biết, trong lòng anh lại đang nghĩ một chuyện khác.
Anh tin rằng, Diêu Hữu Thiên vĩnh viễn sẽ không hiểu được tâm trạng của anh.
Đối với Bạch Yên Nhiên, anh đã mắc nợ rồi.
Nếu như sau chia tay, Bạch Yên Nhiên sống rất tốt, sống bình an hoan hỷ, vậy anh sẽ tặng lời chúc phúc của mình, cũng có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
Nhưng không.
Cô sống không tốt, không tốt một chút nào.
Điều đó không khỏi khiến anh cảm thấy hổ thẹn.
Cửa văn phòng bị người ta gõ vang. Tiểu Mã thò đầu vào, vẻ mặt có chút căng thẳng nhìn Boss của mình: “Tổng giám đốc Cố, cô Bạch tìm anh."
Tiểu Mã không ngờ, Bạch Yên Nhiên lại tìm đến công ty.
Vậy làm thế nào cho phải đây?
Ngộ nhỡ hôm nay bà chủ xông đến như hôm trước rồi bắt gặp? Vậy sẽ là núi lửa phun trào mất.
"..." Cố Thừa Diệu ngẩn ra một lát, anh vừa mới nghĩ đến Bạch Yên Nhiên, không ngờ cô đã xuất hiện rồi.
Không đợi anh ra chỉ thị, Bạch Yên Nhiên đã lướt qua Tiểu Mã, đẩy cửa văn phòng tiến vào.
Lại nhìn thấy Bạch Yên Nhiên, Cố Thừa Diệu có một cảm giác bừng tỉnh cách một đời.
Hơn một tuần không gặp, rõ ràng nhìn cô tiều tụy trắng xanh hơn không ít.
Trên mặt không có chút màu máu nào, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, tôn lên khuôn mặt nhỏ càng trắng bệch hơn.
Cô đứng ở trong văn phòng, nhìn anh bằng ánh mắt mang theo vài phần ai oán, vài phần đau thương.
Tiểu Mã thông minh rời đi, sau đó đóng cửa lại.
Trong văn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy từng tràng tiếng gió đi ra từ máy điều hòa.
Môi Cố Thừa Diệu mấp máy, nhưng không biết nói gì, nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì.
Thật lâu, thật lâu sau, cuối cùng anh đã đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đứng tại nơi cách Bạch Yên Nhiên chừng một thước.
Đương nhiên Bạch Yên Nhiên cũng chú ý đến động tác của anh, khóe môi nhếch lên thành nét cười cay đắng.
"Bây giờ em đã biến thành lũ lụt mãnh thú rồi sao? Ngay cả cách em gần một chút, anh cũng không chịu được?"
Trên mặt thoáng xấu hổ, Cố Thừa Diệu lắc đầu: "Không có ý đó, em tình anh có việc sao?"
Vẻ cay đắng trên mặt Bạch Yên Nhiên càng đậm hơn: "Không có việc thì không thể tìm anh? Cố Thừa Diệu, trước đây anh không giống thế này."
Im lặng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Thừa Diệu là áy náy: "Thật xin lỗi, anh không có ý đó, anh ——"
Anh đã từng là trời của Bạch Yên Nhiên, là tất cả của Bạch Yên Nhiên.
Rõ ràng anh biết, còn nói những lời như thế? Trong lòng mình cũng có chút khinh bỉ chính mình
Cố Thừa Diệu, mày chính là một kẻ bội bạc.
"Hẳn là anh cần xin lỗi em." Khuôn mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệch, muốn cười mà cười không được, muốn khóc cũng khóc không xong. Nhìn thấy Cố Thừa Diệu lại im lặng lần nữa, cô nhếch khóe miệng, cười cực kỳ miễn cưỡng: "Thừa Diệu. Chắc hẳn chúng ta vẫn là bạn bè phải không?"
"..."
Thấy Cố Thừa Diệu không nói gì, tay cô bện vào nhau thật chặt: "Hay là nói, anh đã kết hôn rồi, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được?"
"Anh không có ý đó."
"Vậy, ý của anh là, chúng ta vẫn xem như bạn bè. Phải không?"
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm thẳng vào anh, vẻ chờ mong trong đó rõ ràng như vậy, động tác muốn lắc đầu của Cố Thừa Diệu ngừng lại, gật đầu thật mạnh: "Phải. Chúng ta là bạn bè."
"Vậy là được rồi." Bạch Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bàn tay bện vào nhau cũng buông lỏng ra: "Hôm nay Luna đã tới tìm em."
Nhìn thấy Cố Thừa Diệu không có phản ứng gì, hình như đã biết từ trước, cô đột nhiên mỉm cười: "Cô ấy nói với em, anh vẫn luôn tìm em. Thậm chí có người gửi bưu thiếp giả cho anh, anh tưởng rằng là em gửi. Mãi cho đến một thời gian trước, anh vẫn còn tìm em ——"
Bạch Yên Nhiên nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Thừa Diệu bằng vẻ mặt chờ mong: "Thừa Diệu, vì sao? Vì sao anh không kiên trì thêm chút nữa? Vì sao anh có thể thay đổi nhanh như vậy?"
Nếu như anh kiên trì thêm chút nữa, anh nỗ lực hơn chút nữa, có phải bọn họ sẽ có kết quả khác hay không?
Cố Thừa Diệu im lặng, không biết nên nói gì mới đúng đắn.
Anh đã từng muốn kiên trì, nhưng một lần say rượu đó đã khiến tất cả mất hết khống chế.
Anh đã đụng vào Diêu Hữu Thiên, anh ——
Lúc này truy cứu thêm đã không còn ý nghĩa gì nữa: "Yên Nhiên, là anh có lỗi với em."
"Không cần nói xin lỗi với em nữa." Bạch Yên Nhiên hít thở sâu: "Là số mệnh em không tốt, cho rằng có thể ở bên cạnh anh, nhưng lại bị người khác bắt cóc. Còn bị người ta giam cầm."
Trong giọng nói của cô tràn đầy buồn thương bất đắc dĩ.
Hận người bắt cóc cô, sau đó giam cầm cô đến tận xương tủy.
"Yên Nhiên ——"
Không phải anh không đau lòng với những gì cô trải qua. Nhưng ——
"Thôi. Em nói với anh chuyện đó để làm gì?" Bạch Yên Nhiên lại khẽ nhếch khóe miệng lên, lộ ra nét cười cực kỳ kiên cường: "Luna nói đúng, anh đã kết hôn rồi, đã có cuộc sống của chính mình, em nên nghĩ thoáng một chút."
Lúc cô nói, vẫn luôn cẩn thận nhìn trộm sắc mặt Cố Thừa Diệu, khi nhìn thấy anh không đáp lại mình chút nào, sắc mặt không khỏi tối đi.
"Thừa Diệu, nếu sau này em có việc, có thể tìm anh nhờ giúp đỡ không?"
"Đương nhiên." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Số của anh vẫn chưa đổi, nếu như em có việc, có thể tìm anh. Anh nhất định sẽ giúp em."
"Cảm ơn anh." Lần này Bạch Yên Nhiên cười rất thật lòng: "Thừa Diệu, anh là một người tốt."
Người tốt?
Trong lòng Cố Thừa Diệu chua xót, anh không phải là một người tốt, nếu như là một người tốt, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng Bạch Yên Nhiên.
Bước chân Bạch Yên Nhiên lùi về sau một bước, định rời đi, nhưng lại không nhịn được đi lên phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Cố Thừa Diệu.
"Thừa Diệu, em có thể ôm anh một cái không? Coi như là tạm biệt?"
Cố Thừa Diệu chưa đáp lại, Bạch Yên Nhiên lại tự vươn tay ra, dùng sức ôm lấy anh.
Hai tay nhấc lên, muốn đẩy cô ra, nhưng lòng Cố Thừa Diệu có chút không nỡ.
"Thật sự rất ấm áp." Bạch Yên Nhiên khịt khịt mũi, trong mắt toàn là lưu luyến: "Thừa Diệu, em nghĩ, đời này của em ngoài anh ra, sẽ không còn yêu người đàn ông nào khác nữa."
"Yên Nhiên, em đừng như vậy."
Cô vẫn còn rất trẻ, còn rất nhiều thời gian, rất nhiều năm tháng phải sống.
"Em nghĩ, sẽ không có người đàn ông nào bao dung em giống như anh nữa. Yêu em, nỗ lực vì em như vậy."
"Yên Nhiên ——"
Cố Thừa Diệu thở dài khe khẽ, anh rất bất đắc dĩ.
"Thừa Diệu, em sẽ luôn yêu anh. Cho dù anh ở đâu, ở với ai, em cũng sẽ lặng lẽ chúc phúc cho anh ——"
Cô nói xong câu này thì sẽ buông tay, nhưng không ngờ, vào lúc này cửa văn phòng lại bị người ta đẩy ra.
Bóng dáng một người phụ nữ đứng ở cửa, khi nhìn thấy hai người ôm nhau ở trước mặt, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Mà Tiểu Mã đứng ở sau lưng cô, lúc này mặt như tro tàn ——