Editor: Xám
"Thật xin lỗi. Người bà con nào đó vừa mới tới chơi."
Nụ cười hài hước trên mặt cô tạo thành tương phản cực lớn với sự quyến rũ vừa rồi trong phòng.
Nghĩ đến vừa rồi cô cố ý quyến rũ. Cố ý khiến cho nhiệt tình của anh bộc phát. Có lẽ là biết rõ, nhưng lại làm hành động như vậy.
Cô gái đáng ghét này, không chỉ là một ma nữ, đúng hơn là một yêu nữ.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, cổ áo mở một nửa, đôi môi sưng đỏ, mắt quyến rũ như tơ.
Tại xương quai xanh gợi cảm kia còn lưu lại dấu vết do anh làm.
Cô dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại lại chống lên lồng ngực anh.
Cố Thừa Diệu nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy bụng dưới rất căng chặt: "Em, em cố ý?"
"Ừm hừm." Diêu Hữu Thiên dùng tay còn lại chào hỏi "cậu em" của Cố Thừa Diệu.
Không phải là đụng chạm hoàn toàn rõ ràng nhưng lại khiến phản ứng của anh càng thêm rõ rệt.
Cô cười nhẹ, trong ánh mắt kia, tràn ngập vẻ đùa dai.
"Em đang cố ý đấy, anh muốn thế nào?"
Cô đã chắc chắn anh không dám làm gì mình, cho nên mới trêu chọc anh không chút kiêng kị như vậy.
Nếu không, bây giờ bọn họ đâu còn chiến tranh lạnh nữa.
Đứng dậy, nửa bên mặt của cô cười đến mức phong tình vạn chủng.
Nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy Cố Thừa Diệu ra: "Thật xin lỗi. Nếu thật sự muốn như vậy, cứ dùng cô gái năm ngón tay của anh để giải quyết đi."
Cũng không để ý đến Cố Thừa Diệu, đã đi thẳng vào phòng tắm vệ sin cá nhân.
Cố Thừa Diệu liên tục hít thở sâu, mới đè nén được cơn lửa nóng kia xuống.
Nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, trong lòng thầm hận. Cô gái đáng ghét.
Chờ người bà con của em đi rồi, xem anh xử lý em thế nào ――
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, người anh em phía dưới lại có xu hướng ngẩng đầu một lần nữa.
Cố Thừa Diệu không thể không hít thở sâu một lần nữa, trở mình, khẽ rủa một tiếng, dùng hết ý chí đè nén cơn kích động kia xuống.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Mặc dù Cố Thừa Diệu không thể làm hòa với Diêu Hữu Thiên bằng con đường XXOO, nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà buông tay.
Sau khi nghênh ngang đi vào phòng tắm của cô, chiếm lĩnh địa bàn của cô, rửa mặt.
Không để ý đến ánh mắt xem thường của Diêu Hữu Thiên chút nào, nghênh ngang đi theo cô xuống lầu.
Lúc hai người xuống lầu, Diêu Đại Phát và Tuyên Tĩnh Ngôn mở to mắt giống như đã nhìn thấy yêu quái, gần như đã sắp trợn ra lửa trên người Cố Thừa Diệu.
Diêu Hữu Thiên chào hỏi ba mẹ, đi thẳng đến bên cạnh Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế rồi ngồi xuống.
"Chào buổi sáng anh ba, anh tư."
"Ba mẹ, chào buổi sáng. Anh ba anh tư, chào buổi sáng." Cố Thừa Diệu ngoan ngoãn chào hỏi người nhà họ Diêu, cũng ngồi xuống bàn ăn.
Dáng vẻ chủ động đến tột cùng đó khiến Diêu Đại Phát phải nuốt nước bọt, lúc đang định phát cáu, Tuyên Tĩnh Ngôn đã kéo cánh tay ông.
"Chào buổi sáng." Diêu Hữu Thế nhìn Cố Thừa Diệu một cái, đẩy mắt kính trên sống mũi: "Em rể đến vừa khéo sớm đấy."
"Cũng bình thường thôi ạ." Da mặt Cố Thừa Diệu cực dày, không hề để tâm lời trêu ghẹo của Diêu Hữu Thế chút nào.
Đầu bên kia, trên khuôn mặt nhã nhặn của Diêu Hữu Quyền, thoáng hiện chút trêu đùa, ánh mắt đảo lên người hai người Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên.
"Lần này Thiên Thiên quay về, sẽ không đi nữa chứ?"
"Không đi nữa."
"Đương nhiên còn phải về Bắc Đô."
Hai giọng nói khác nhau vang lên, Diêu Hữu Thiên lườm Cố Thừa Diệu một cái, anh lại giống như không cảm nhận được: "Chờ sau khi khu nghỉ dưỡng chính thức khai trương, bọn em sẽ quay về."
Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi đã kinh doanh thử nghiệm hơn nửa tháng, ban đầu chỉ phát ra 50 tấm thẻ hội viên VIP. Phí hội viên của mỗi thẻ cao đến một triệu đồng.
Cái gọi là buổi lễ khai trương, cũng chỉ là hình thức.
Cử hành một buổi tiệc, chiêu đãi nhân vật nổi tiếng ở thành phố Y một chút.
"Muốn về thì anh về đi." Diêu Hữu Thiên giống như không nghe thấy: "Em không về."
Trong lòng cô biết mình không nên làm mất mặt anh trước mặt ba mẹ và anh trai như vậy. Nhưng có chút không nhịn được.
Chỉ là không muốn thuận theo ý anh.
"Không về thì không về." Lúc này Diêu Đại Phát cũng đã ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu dù thế nào cũng không thuận mắt: "Thiên Thiên à. Sau này con cứ ở nhà, không cần đi đâu hết, ba nuôi con."
"Ba không nuôi thì mấy anh cũng sẽ nuôi em." Diêu Hữu Quyền đang cố ý, khóe môi anh nhếch lên, mang theo ý cười thản nhiên. Không cho Cố Thừa Diệu chút mặt mũi nào.
"Đúng vậy." Diêu Hữu Thế cũng tán thành: "Manga của anh vừa mới đạt giải thưởng sáng tạo nhất của chuyên mục Manga Tokyo. Em gái, chi bằng tuần sau theo anh đến Tokyo chơi vài ngày cũng được."
"Anh còn có thời gian nghỉ phép thường niên dài một tháng, chưa từng dùng hết." Diêu Hữu Quyền thản nhiên phụ họa: "Chi bằng anh đi cùng các em."
"Gọi Hữu Quốc và Hữu Gia tới, cứ lập thành một đoàn, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch cũng tốt." Diêu Đại Phát vỗ tay, nhìn Cố Thừa Diệu một cái nói bóng nói gió: "Người ngoài thì không cần đi."
Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật. Trên mặt vẫn là vẻ cầu bình an.
"Chỗ của quân xâm lược Nhật Bản, có gì hay để mà đi?" Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên với vẻ lấy lòng: "Nếu như Thiên Thiên muốn đi chơi, anh đưa em đến Maldives. Lúc này nhiệt độ bên đó rất vừa vặn. Không lạnh cũng không nóng. Chúng ta có thể cùng ra biển ―― "
"Không cần. Thiên Thiên muốn đi đâu, chúng tôi đều sẽ đưa nó đi." Hiện giờ Diêu Đại Phát rất không muốn nhìn thấy cậu con rể này: "Người khác không cần đi theo góp vui."
"Phải đó. Mặc dù Thiên Thiên đã kết hôn rồi, có điều con bé vẫn là em gái ngoan của bọn anh." Diêu Hữu Thế thêm dầu vào lửa.
"Chính xác." Diêu Hữu Quyền tỏ rõ lập trường: "Bọn anh đều chỉ hi vọng Thiên Thiên vui vẻ. Ai làm Thiên Thiên không vui, bọn anh sẽ khiến người đó không vui."
Nhìn ba và anh tôi một câu anh một câu, đả kích Cố Thừa Diệu dữ dội, ngay cả muốn phản bác cũng cảm thấy không có sức.
Khuôn mặt cười cứng đờ, biểu cảm suy tính. Không phải là không dám phản bác, mà thật sự là hai cái miệng nói không lại ba cái miệng.
Nhất là dưới tình huống Diêu Đại Phát và Diêu Hữu Quyền Diêu Hữu Thế mỗi người một câu.
Cuối cùng đành hướng ánh mắt đến Diêu Hữu Thiên.
【 Em cứ để người nhà em đối xử với chồng em như vậy sao? 】
Thật ra trong lòng Diêu Hữu Thiên cực kỳ sung sướng, có điều đối diện với ánh mắt của Cố Thừa Diệu, cuối cùng vẫn có chút không nỡ.
"Em cũng muốn đi chơi, có điều tuần sau khu nghỉ dưỡng khai trương. Thiệp mời đã gửi đi rồi. Chắc chắn tuần sau không có thời gian."
"Vậy thì chờ khai trương kết thúc rồi đi." Diêu Hữu Thế chính là một người cuồng em gái. Việc gì cũng lấy em gái làm trọng.
Bây giờ có người bắt nạt em gái của mình, việc này còn nghiêm trọng hơn là bắt nạt anh. Mặc dù thật ra anh không biết Cố Thừa Diệu và em gái đã xảy ra chuyện gì. Có điều điều đó không ảnh hưởng đến việc anh trở thành fan cuồng của em gái.
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
"Anh tư, cảm ơn anh. Có điều thật sự không cần đâu." Diêu Hữu Thiên nhìn khuôn mặt mang theo chút bất ngờ của Diêu Đại Phát, lại thêm một câu: "Chờ chuyện của khu nghỉ dưỡng xong thì nói tiếp."
Diêu Hữu Thế còn muốn nói thêm gì đó, Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn luôn không lên tiếng đã mở miệng: "Từng người từng người mới sáng sớm đã tranh luận cái gì? Không ăn cơm sao? Có chuyện gì mà cứ phải nói trên bàn ăn?"
Bà vừa mở miệng, bàn ăn đã lập tức yên tĩnh lại.
Cố Thừa Diệu đối diện với ánh mắt như đao của ba cha con nhà họ Diêu, lại nhận lấy sự "lạnh lùng" của Diêu Hữu Thiên.
Trong lòng than to ba tiếng, sau này vẫn nên bớt đắc tội với Diêu Hữu Thiên thì hơn. Nếu không thường xuyên bày ra thế trận này, anh thật sự không ăn nổi.
Ăn cơm xong. Cố Thừa Diệu vốn dĩ nên vào công ty Cố thị xem xét, có điều lại làm lơ đi theo phía sau Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên đi đến đâu, anh theo đến đó.
Cũng không làm gì khác, chỉ đi theo cô, sau đó canh ở bên cạnh, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm.
Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, đặt sách trên tay xuống, tức giận quay người lại trừng Cố Thừa Diệu một cái: "Anh không có chuyện khác để làm sao?"
"Có chứ." Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh: "Có chuyện khác để làm."
"Vậy anh còn không đi?" Đứng ở đây, rất chướng mắt.
"Chuyện quan trọng nhất hiện giờ của anh, chính là đi theo vợ anh."
Vẻ mặt cà lơ phất phơ của Cố Thừa Diệu, thoạt nhìn cực kỳ giống con nhàu giàu ăn chơi trong phim.
Diêu Hữu Thiên không nhìn nổi bộ dạng này của anh, oán hận đẩy anh một cái: "Ai cần anh đi theo? Tránh ra, đừng ở đây làm chướng mắt em."
Cố Thừa Diệu thuận theo động tác của cô ngã xuống, cơ thể ngã xuống khỏi ghế dựa.
Anh than ôi một tiếng, cuộn người lại.
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để ý đến anh, anh lại vịn tay lên eo: "Em thật là độc ác mà. Hôm qua lúc anh trèo tường không cẩn thận bị ngã, em lại còn đẩy anh."
Dáng vẻ đau đớn của anh khiến Diêu Hữu Thiên đứng dậy, nhanh chóng đi tới: "Thật sao? Anh bị thương ở chỗ nào?"
"Eo." Tay Cố Thừa Diệu chưa từng rời khỏi eo, mặt cũng có chút nhăn nhó. Nhìn ra được bây giờ anh thật sự rất đau.
"..." Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cuối cùng vẫn là đưa tay ra, muốn đỡ anh dậy.
Nhưng Cố Thừa Diệu rất nặng, cô đỡ không nổi.
Cố Thừa Diệu lại không muốn mình dậy, bên eo đột nhiên mềm nhũn, lại ngã xuống.
"Cố Thừa Diệu, anh không sao chứ?"
"Có sao." Cố Thừa Diệu gật gật đầu: "Anh khó chịu. Nơi này, và cả nơi này đều rất đau."
Chỗ anh ngã là ở eo, nhưng lại đặt tay ở ngực. Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên nghi ngờ: "Sao chỗ này của anh lại đâu?"
"Tại sao lại không đau chứ?" Cố Thừa Diệu vươn tay, dùng sức kéo cô vào trong lòng mình: "Có điều nếu như em giúp anh xoa một chút, đoán chừng sẽ không đau nữa."
Người này, lại giả vờ đau?
Diêu Hữu Thiên oán hận dùng sức đẩy: "Đi chết đi, miệng lưỡi trơn tru. Em không nên tin anh."
Nghĩ cũng đúng, nếu như eo anh thật sự bị thương, sao sáng sớm hôm nay còn cương được?
"Đừng đẩy, đừng đẩy." Cố Thừa Diệu thật sự sợ cô muốn chết, anh thật sự không biết bên trong cô còn có chút bạo lực như vậy: "Em xem, vốn dĩ hôm qua anh đã bị thương rồi. Em lại không để ý đến anh, thấy người trong nhà em lôi anh ra làm trò cười em cũng không giúp anh. Anh đau lòng đến mức sắp chết rồi."
Thấy cô vẫn im lặng, anh thuận thế ngồi dậy, nhưng không buông tay Diêu Hữu Thiên.
"Được rồi, vợ à. Em giận thì cũng giận rồi, mắng thì cũng mắng rồi, người nhà em cũng đã giáo huấn anh rồi. Bây giờ có phải nên theo anh về nhà không?"
"Nơi này chính là nhà của em." Diêu Hữu Thiên rất cứng rắn: "Không phải em đang ở nhà sao?"
"Được rồi vợ à, đừng giận anh nữa. Đi thôi." Đại trượng phu co được dãn được. Nhưng có một số chuyện thật sự không thể nhẫn nhịn.
Ở nhà họ Diêu thêm mấy ngày, ánh mắt khinh thường của mấy người Diêu Đại Phát đã khiến anh chịu đựng đủ rồi.
Diêu Hữu Thiên sầm mặt không nói gì, Cố Thừa Diệu cũng không để ý, nửa lôi nửa kéo đưa cô xuống lầu, cứ đi như vậy.
Tuyên Tĩnh Ngôn trông ở phòng khách nhìn thấy con gái bị con rể đưa đi, trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ.
Khóe môi nhếch lên, trẻ tuổi đúng là tốt.