Editor: Xám
"Thiên Thiên, em ở đâu?"
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, khiến Diêu Hữu Thiên ngây ra một lát, nhắm mắt lại, cô ra sức bắt mình tỉnh táo.
Nỗi đau khổ khó nói thành lời kia, những cảm xúc khiến cô rối rắm. Lúc này đều muốn thoát ra khỏi miệng.
Cô muốn cúp điện thoại, cô muốn bảo Cố Thừa Diệu đi chết đi.
Nếu như anh ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ không hề do dự ném điện thoại lên mặt anh, bắt anh cút ra thật xa,
Nhưng hiện giờ anh ở bên kia điện thoại, cô không làm gì được.
Im lặng, cổ họng Diêu Hữu Thiên đắng chát, nghẹn giọng, vì đầu bên kia điện thoại là Cố Thừa Diệu, giọng nói quen thuộc khiến cô không nói nổi thành lời.
"Thiên Thiên? Em có đang nghe không?"
Xưng hô cực kỳ thân mật, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, xưng hô của Cố Thừa Diệu với cô đã từ Diêu Hữu Thiên biến thành cô Cố, lại từ cô Cố, biến thành Thiên Thiên.
Mà xưng hô giống như gia đình, bạn bè đó, khiến cô vô số lần cho rằng, ở trong lòng anh, đã có một vị trí nhỏ nhoi của mình.
"Em ở trong cửa hàng thời trang cùng đám Khả Nghi thử lễ phục." Nếu không ngăn cách bởi điện thoại, Cố Thừa Diệu nhất định sẽ nhìn thấy, lúc này vẻ mặt Diêu Hữu Thiên đầy chịu đựng. Và cả phẫn nộ trong mắt, cùng với đau đớn không tài nào che giấu ở tận sâu trong lòng.
"Em cũng đang thử?" Cố Thừa Diệu nhớ đến dáng vẻ Diêu Hữu Thiên mặc lễ phục, cử chỉ yểu điệu tại tiệc rượu lần trước. Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô.
Cố Thừa Diệu không phát hiện ra, bây giờ nếu như anh không nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, thì sẽ nhớ đến cô.
Thậm chí anh sẽ nghĩ, Diêu Hữu Thiên đang ở đâu, đang làm gì?
Tâm trạng đột nhiên rất muốn nhìn thấy một người này, không phải trước đây chưa từng có. Nhưng mãnh liệt như thế này, hình như còn là lần đầu tiên.
Trái tim anh đang bắt đầu biến hóa cực kỳ vi diệu. Có điều anh không hề nhận ra sự biến hóa đó.
Hoặc là, anh cực kỳ vui sướng với sự thay đổi này. Cho nên mới để mặc tâm trí của mình cứ quấn lên người Diêu Hữu Thiên?
"Không. Lễ phục của em, anh trai sẽ mang đến giúp em."
Diêu Hữu Thiên hít thở sâu, giọng điệu bình tĩnh, ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc: "Anh, có chuyện gì sao?"
"Ừm." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Chị anh về nước rồi, chiều hôm nay chị ấy ngồi máy bay đến thành phố Y. Buổi tối chúng ta cùng ăn một bữa cơm, tiện thể đón tiếp chị của anh."
Cố Tĩnh Đình, cô ấy cũng đến thành phố Y rồi.
Diêu Hữu Thiên hơi nhếch môi: "E là không được rồi, em đã đồng ý với đám Khả Nghi, buổi tối đi cùng bọn họ. Hơn nữa các anh của em cũng đến lúc chiều ―― "
"Vậy thì đi cùng nhau là được." Cố Thừa Diệu không cho rằng đó là vấn đề: "Em cũng không phải là không biết chị anh, chị ấy sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó."
". . . . ." Im lặng, Diêu Hữu Thiên nghĩ đến Cố Tĩnh Đình, cô gái diễm lệ nhưng không tầm thường đó, khi giơ tay nhấc chân đều có vẻ tao nhã.
Hợp tác ban đầu, là cô bắt đầu với Cố Tĩnh Đình. Vứt bỏ kiêng dè trước đó, cô vẫn rất tán thưởng Cố Thừa Diệu.
Không biết lúc nào xe đã dừng lại, nhìn đèn đỏ ở đường cái phía trước, Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi: "Được. Anh quyết định xong địa điểm thì nói với em, em sẽ tới."
"Anh thấy không cần đâu." Giọng nói của Cố Thừa Diệu lộ ra vẻ nhẹ nhàng: "Em lại không biết lái xe. Anh đến đón em là được."
Giọng điệu chân thành không giả dối, cô có thể cảm nhận được sự vui vẻ lúc này của Cố Thừa Diệu.
Nếu không yêu, vì sao có thể giả vờ được thái độ thân mật như vậy?
Nếu không yêu, vì sao không giống như trước đây, giữ khoảng cách với cô?
Hay là, tất cả những điều này, thật sự là vì anh muốn cô sinh cho anh một đứa con?
". . . . ."
Sau khi im lặng thật lâu, Diêu Hữu Thiên thật sự chưa nghĩ ra phải đối diện với Cố Thừa Diệu như thế nào.
Lý trí bảo cô không nên tin Bạch Yên Nhiên, nhưng nội tâm của cô lại biết rất rõ, tất cả những gì cô ta nói, đều là thật.
Bởi vì đến giờ cô vẫn chưa quên, câu nói của Cố Thừa Diệu tại hôn lễ: "Tôi không đồng ý."
"Bíp bíp." Tiếng còi của xe taxi vang lên, đã chuyển thành đèn xanh, nhưng chiếc xe phía trước vẫn chưa chịu đi.
Chị gái tài xế đành phải bấm còi ra hiệu.
Diêu Hữu Thiên chưa kịp nói gì. Ngón tay không cẩn thận chạm lên màn hình, điện thoại ngắt rồi.
Chiếc xe phía trước, vẫn không có hành động gì. Chị gái tài xế hết cách, đành phải vòng qua, khi qua đèn xanh không quên chửi một câu.
"Người gì thế chứ. Có bệnh hả, mình không qua được, còn muốn chiếm đường của người khác."
Tay Diêu Hữu Thiên trượt đi, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.
Cô hiện giờ, không phải là đang chiếm của người khác chứ?
Cố Thừa Diệu, anh thật sự muốn ly hôn với tôi như vậy sao?
Hôn nhân của chúng ta, thật sự khiến anh từng ngày, từng phút đều không thể nhẫn nhịn được sao?
Nếu vậy, tại sao anh không nói với tôi?
Tôi có thể nhường đường cho anh.
Bởi vì, tôi có yêu anh hơn nữa, cũng sẽ không thể để mình yêu đến mức mất hết tôn nghiêm.
Thật ra cô đã sớm biết, biết Cố Thừa Diệu không yêu mình, biết trong lòng anh có Bạch Yên Nhiên.
Ban đầu cô vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh của mình, giữ được sự thản nhiên của mình.
Cho dù đã kết hôn rồi, thì sao?
Nhưng cô đã sai ở chỗ, không nên vào cái ngày mai xui quỷ khiến nằm trên lưng anh, vì bờ vai dày rộng đó mà sinh ra cảm giác động lòng
Cô càng không nên lục ngăn kéo của Cố Thừa Diệu, biết được anh chính là ân nhân cứu mạng của mình.
Sự rung động của trái tim, xúc động muốn đến gần của linh hồn, khiến cô cách nào kiềm chế.
Cô không nên biết rõ anh đã có người mình yêu còn gửi gắm tình cảm của mình.
Nếu lúc trước cô có thể kiềm chế sự động lòng của mình, có phải sẽ không có rối rắm sau này không
Nếu chỉ là động lòng, cô vẫn có thể bảo vệ được trái tim của mình.
Nhưng yêu thì sao?
Người đàn ông đó, có ngũ quan sáng sủa tuấn tú, có cá tính ngỗ ngược bất kham. Nhưng lại có trái tim giống như đứa trẻ.
Vào lúc cô còn chưa kịp rút ra, anh đã đi vào lòng cô.
Từng chút từng chút, cắm rễ bằng cách của anh.
Cô cho rằng, chỉ cần thời gian đủ lâu, cô làm đủ tốt. Cuối cùng Cố Thừa Diệu sẽ nhìn thấy ưu điểm của cô.
Sự vui vẻ giữa khoảng thời gian hai người chung sống khiến cô gần như đã quên mất. Cố Thừa Diệu, thật ra là yêu người khác.
Không. Cô không quên.
Ngày nào cô cũng không quên, chỉ là lòng ôm hi vọng
Cô cho rằng mình có thể đánh bại Bạch Yên Nhiên trong lòng Cố Thừa Diệu.
Nhưng thực tế thì sao?
Tình cảm không phải chương trình. Không phải bạn nhập lệnh vào, là nhất định sẽ tiến hành theo lệnh của bạn.
Mà bây giờ cô đã thua, thua đến mức không còn mảnh giáp.
Diêu Hữu Thiên tựa người vào ghế, đột nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Cô, bây giờ phải làm thế nào?
... ... ... ... ... ... ***... ... ... ... ... ...
Diêu Hữu Thiên vội vàng chạy về của hàng thời trang. Chỉnh lý lại tâm trạng của bản thân, mấy cô bạn thân đến thành phố Y chơi, cô thật sự không muốn làm bọn họ mất hứng.
Cùng nhau ăn cơm trưa, Diêu Hữu Thiên tiễn đám Lý Khả Nghi về khách sạn nghỉ ngơi, lúc này mới đến sân bay đón Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia.
Thật ra tâm trạng của cô rất hỗn loạn, nhưng trên mặt nhưng vẫn đang gượng cười. Ngay đến cả bạn thân nhất của cô, cũng không nhìn ra được lớp ngụy trang của cô.
Sân bay đông đúc người đến người đi. Diêu Hữu Thiên đứng đợi người ở lối đi ra.
Máy bay không trễ giờ, qua vài phút nữa, cô đã có thể nhìn thấy hai anh em Diêu Hữu Quốc và Diêu Hữu Gia rồi.
"Tình cảm của anh ấy đã vượt ra khỏi ranh giới, tình yêu của anh có còn hay không, cả thế giới đều đang thay đổi, em chỉ tồn tại vì anh ―― "
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Di động reo lên, lại là Cố Thừa Diệu.
Lúc này đây, Diêu Hữu Thiên đã có thể nhận điện thoại mà mặt không đổi sắc.
Trước lúc cô vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, cô không có ý định vạch mặt Cố Thừa Diệu.
Dù sao, ngày mai chính là tiệc rượu khai mạc của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi. Mà cô thật sự không muốn trở mặt với Cố Thừa Diệu vào lúc này.
"A lô."
"Ở đâu thế? Tại sao buổi sáng lại cúp điện thoại của anh?" Cố Thừa Diệu mở miệng mang theo vài phần bất mãn: "Hơn nữa còn không gọi lại cho anh một cuộc."
". . . ." Câu hờn dỗi đó, nghe thế nào cũng thấy giống một đứa trẻ, Diêu Hữu Thiên cầm điện thoại hơi ngơ ngẩn: "Không cẩn thận ấn nhầm. Có việc gì sao?"
"Bây giờ anh sắp xuất phát rồi, đến sân bay đón chị anh, em có muốn đi cùng anh không?"
Cố Thừa Diệu sắp đến sân bay?
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: "Không muốn."
"Thật sự không muốn?" Giọng nói của Cố Thừa Diệu mang theo một chút dụ dỗ: "Chị anh nói chị ấy rất nhớ em đấy, em lại không muốn gặp chị ấy?"
"Chẳng phải buổi tối gặp rồi sao?" Diêu Hữu Thiên thở thật dài. Cô không muốn thừa nhận, nghe thấy giọng nói của Cố Thừa Diệu, vẫn rất khiến cô dao động.
Cô rất muốn làm một con chim đà điểu, không phải đối mặt với vấn đề tồn tại trong cuộc hôn nhân của bọn họ.
"Được rồi." Cố Thừa Diệu vô cùng bất đắc dĩ: "Vậy buổi tối anh lại đến đón em, em phải chờ anh đấy."
"Được." Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại, ánh mắt lại quay về lối ra, nhưng mẫn cảm cảm giác được, bên cạnh có một ánh mắt.
Chiến Li ――
Sao anh ta lại ở đây?
Đương nhiên Chiến Li cũng nhìn thấy Diêu Hữu Thiên. Trước đó hai người đã chia tay không vui vẻ. Anh thật sự không ngờ, nhanh như vậy đã lại gặp được Diêu Hữu Thiên.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cô đang đứng ở đó, một tay còn cầm điện thoại.
Mùa đông của thành phố Y khá lạnh, nhìn chiếc áo khoác màu lam của cô lại rất phong phanh.
Cô không lạnh sao? Anh nhớ trước đây cô sợ lạnh nhất. Lúc trời lạnh, lúc nào cũng thích nằm trong lòng anh.
"Người A Li thật ấm, là một cái lò sưởi to."
"Cái lò sưởi to này là của em. Là của một mình em."
Ngọt ngào trong ký ức khiến anh bước lên phía trước, trong lòng không nhịn được ham muốn được tiếp cận cô.
"Thiên Thiên."
Nhìn thấy là anh, trong mắt Diêu Hữu Thiên lóe lên vẻ phòng bị, người đã lùi về sau một bước không dấu vết.
Lần trước vì dấu hôn anh ta cố ý tạo ra, hại cô bị Cố Thừa Diệu hiểu lầm.
Khiến cô bây giờ vừa nhìn thấy Chiến Li đã thấy dị ứng.
Làm sao Chiến Li không nhận thấy hành động của cô. Lòng cười khổ, cô không muốn nhìn thấy mình đến vậy sao? : "Thiên Thiên. Xin lỗi. Lần trước ―― "
"Vì sao anh ở đây?" Diêu Hữu Thiên không chấp nhận lời xin lỗi của anh: "Anh Chiến, anh còn theo dõi tôi như vậy, tôi sẽ thật sự không khách sáo với anh nữa."
Theo dõi?
Chiến Li mở to mắt nhìn, trong tròng mắt hẹp dài hiện lên chút kinh ngạc: "Anh, anh không có."
"Anh Chiến thật đúng là có mặt ở khắp nơi." Tâm trạng Diêu Hữu Thiên khó chịu, đương nhiên lời nói cũng sẽ không tốt lắm: "Tôi ở đâu, anh ở ngay đó. Từ thành phố Y đến Bắc Đô, lại từ Bắc Đô về thành phố Y. Lẽ nào anh không biết hành vi của anh đã tạo ra phiền nhiễu cho tôi. Bây giờ có phải tôi nên báo cảnh sát không?"
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tam thiếu: Bắt cái tên đáng ghét đó lại cho tôi.
Thiên Thiên: Ai là tên đáng ghét?
Tam thiếu: Ai theo dõi em thì chính là người đó.