Editor: Xám
Khi Cố Thừa Diệu không ngừng tìm kiếm Diêu Hữu Thiên ở khu nghỉ dưỡng, đã gặp được Cố Tĩnh Đình nửa đêm không ngủ, kéo Đường Diệc Thâm ra ngoài ngắm sao.
Cố Tĩnh Đình nghe thấy lời em trai, không nể mặt chút nào mà cười ha ha thật to: “Em trai ngốc nghếch, thật là ngốc. Không phải đến phòng giám sát là được rồi sao? Ở khu nghỉ dưỡng này, không phải chỗ nào cũng có camera giám sát sao?”
Cố Thừa Diệu vỗ đầu một cái, nhanh chóng chạy đến phòng giám sát.
Bóng dáng đó cực kỳ nhanh, hoàn toàn giống như phía sau có quỷ đuổi theo vậy.
Cố Tĩnh Đình nghiêng mặt, nhìn Đường Diệc Thâm: “Tại sao em cảm thấy, em trai kết hôn rồi lại trở nên ngốc nghếch vậy nhỉ?”
,
Đường Diệc Thâm bật cười, không nói nhiều, chỉ dịu dàng ôm Cố Tĩnh Đình vào lòng mình.
Nhất định cô cũng biết, có một câu là quan tâm ắt sẽ loạn.
Không phải Cố Thừa Diệu không nghĩ ra, mà là vì quá quan tâm, đã trở nên hoảng loạn.
Cố Tĩnh Đình dựa vào lòng Đường Diệc Thâm, nhớ đến bộ dạng khốn khổ vì tình của em trai, trong lòng vô cùng vui vẻ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng giám sát.
Cố Thừa Diệu bảo bảo vệ lấy hết video vừa nãy ra. Ánh mắt anh, chưa từng rời khỏi màn hình.
Trong lòng rất sốt ruột, cảm giác này xuất phát từ sự lo lắng cho Diêu Hữu Thiên, nghĩ đến những tấm hình của Hà Nhược Băng, nghĩ đến Diêu Hữu Thiên bị người khác theo dõi ——
Những ý nghĩ đó ở trong lòng anh, khiến anh không thể yên lòng. Anh rất lo lắng, Diêu Hữu Thiên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Mặc dù đang ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, nơi đây đều là người của anh, nhưng không thể bảo đảm không có người bụng dạ khó lường.
Hình ảnh lần lượt chuyển đi, anh không hề để những người khác vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên mặc trang phục màu tím.
,
Rất nhanh, anh đã nhìn thấy, Diêu Hữu Thiên đi ra khỏi phòng tiệc.
Cô vào toilet.
Chỉ là sau khi đi ra từ toilet, cô không quay về phòng tiệc, mà đã đến phòng nghỉ ở lầu tám.
Cô đã vào phòng, nhìn dáng vẻ, cô muốn đi vào nghỉ ngơi.
Cùng lúc Cố Thừa Diệu thở phào nhẹ nhõm lại có mấy phần bất đắc dĩ, cho dù là mệt, cũng phải nói với anh một tiếng chứ.
Đứng lên muốn đi tìm Diêu Hữu Thiên. Nhưng khi nhìn Diêu Hữu Thiên xuất hiện trên màn hình một lần nữa thì ngây người.
,
Cô đi ra khỏi căn phòng, nhìn trái nhìn phải, sau đó gõ cửa phòng bên cạnh.
Động tác của cô rất nhanh, sau khi gõ xong thì nhanh chóng quay về phòng mình, mà lúc cô đi vào, không hề đóng cửa.
Thiên Thiên đang làm gì vậy?
Cố Thừa Diệu không hiểu cô muốn làm gì.
Nhưng rất nhanh, anh đã nhìn thấy, Chiến Li đi ra khỏi căn phòng vừa rồi, nhìn trái nhìn phải, sau đó cũng tiến vào phòng nghỉ Diêu Hữu Thiên đang ở ——
,
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chiến Li ra khỏi phòng, Cố Thừa Diệu cảm thấy trái tim của mình, đột nhiên có cảm giác giống như bị người ta siết chặt, không thở nổi.
Chiến Li, Diêu Hữu Thiên. Bọn họ ——
Anh nhìn chằm chằm cánh cửa của căn phòng đó, nghĩ có lẽ rất nhanh Diêu Hữu Thiên sẽ ra ngoài thôi. Nhưng không.
Một phút hai phút, mười phút, hai mươi phút. Cố Thừa Diệu liên tục tua nhanh, hi vọng có thể nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đi ra khỏi phòng.
Điều khiến anh thất vọng là, sau khi Chiến Li đi vào cánh cửa đó đã đóng lại. Không còn bị người mở ra nữa.
Khi đã tua đến một tiếng nhưng vẫn không thấy bọn họ đi ra từ bên trong, Cố Thừa Diệu đứng bật dậy, không hề nghĩ ngợi đã chạy về phía căn phòng đó.
Anh chạy vô cùng nhanh, vô cùng vội.
,
Sống đến hai mươi sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời, anh nếm trải cảm giác bị người ta bóp cổ.
“Tôi đã nhìn thấy, vợ anh đi cùng một người đàn ông.”
Lúc này lời của Hà Nhược Băng vang lên bên tai anh, châm chọc vô cùng.
Đừng. Đừng tin.
Cơ thể đã lao nhanh đến mức không còn cảm giác, thứ liên tục quẩn quanh trong đầu, chính là cảnh tượng Diêu Hữu Thiên đi vào, sau đó Chiến Li cũng vào theo cô.
“Chiến Li theo dõi em, là anh ta cưỡng ép em.”
Lời Diêu Hữu Thiên nói hôm đó, hiện lên trong đầu, anh lắc đầu, đừng tin.
,
Không được, Cố Thừa Diệu, mày phải bình tĩnh lại, có lẽ chuyện không giống như mày nghĩ.
Có lẽ, có lẽ mày đã nhìn nhầm rồi.
Nhưng làm sao có thể nhìn nhầm? Rõ ràng anh đã nhìn thấy, đó là chiếc váy của Diêu Hữu Thiên. Chiếc váy anh hai của cô đặc biệt thiết kế cho cô. Càng không nói đến, kiểu tóc phức tạp cô làm ngày hôm nay.
Và cả bộ đồ tây màu trắng, của Chiến Li ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vào lúc Cố Thừa Diệu liều mạng chạy đến căn phòng Diêu Hữu Thiên đang ở.
Tại lối ra của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, một chiếc xe màu đen đang từ từ rời khỏi khu nghỉ dưỡng.
Một người đàn ông áo đen ngồi trên xe, cầm ly rượu trong tay, nhẹ nhàng lắc ly, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở trước mặt.
“Đã sắp xếp xong rồi chứ?”
“Xong rồi.” Người phụ nữ ngồi ở đối diện, cười tươi như hoa, trong khoảnh khắc đèn đường bên ngoài chiếc vào, có thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ.
Đó là, khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.
,
“Em lại nghĩ ra cách này, không thể không nói, em thật sự là một người phụ nữ thông minh.” Người đàn ông vươn tay ra, kéo người phụ nữ vào lòng mình.
Tay giơ lên, mơn trớn khuôn mặt đeo mặt nạ da người. Nhìn trong bóng tối, còn mị hoặc hơn bản gốc hơn mấy phần.
Người phụ nữ cười, cầm lấy tay hắn ta: “Việc này còn phải cảm ơn anh đấy. Ai mà biết, trên thế giới này, lại thật sự có thuật dịch dung (thay đổi dung mạo) chứ?”
“Thật vậy ——” Người đàn ông gật đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ khá khen ngợi. Sau đó uống một ngụm rượu, cúi thấp đầu, mớm toàn bộ rượu trong miệng vào miệng người phụ nữ.
,
Người phụ nữ thuận thế ôm lấy cổ người đàn ông, nhận lấy thứ hắn cho.
Người đàn ông đã kết thúc động tác của mình, trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn ta: “Bản lĩnh của Chiến Li thế nào?”
“Anh ta ngất xỉu rồi.” Người phụ nữ bĩu môi, hình như không được hài lòng lắm: “Thật ra em muốn thử một chút, có điều, anh khẳng định anh thật sự không để ý?”
“Không để ý.” Người đàn ông ôm chặt người cô ả: “Anh không quan tâm cơ thể của em đã cho bao nhiêu thằng đàn ông, trái tim em là của anh, vậy là đủ rồi.”
Người phụ nữ cười, cười xinh đẹp như một đóa hoa: “Có điều, em có lưu lại một chút dấu vết.”
Diễn kịch, phải diễn cho hoàn chỉnh. Như vậy mới thú vị, không phải sao?
,
Bóng đêm, cực đậm. Khi xe liên tục đi lên phía trước, người phụ nữ nhìn về phía khu nghỉ dưỡng Vân Khởi cách cửa sổ xe đằng sau càng lúc càng xa.
Cố Thừa Diệu, anh có thích đại lễ mà tôi tặng cho anh không?
Anh đừng khiến cho tôi thất vọng đấy.
Lồng ngực hơi tắc nghẹn, có một số việc, từ lúc bắt đầu, đã định trước kết cục rồi.
Mà người thắng, sẽ chỉ là cô ta.
Đương nhiên, còn có hắn ta. Kề mặt vào ngực người đàn ông, người phụ nữ ngoan ngoãn nhu thuận giống như một con mèo.
Bàn tay người đàn ông vuốt ve tóc cô ta, khóe môi nhếch lên trong bóng tối, để lộ một nụ cười không rõ ý tứ ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Thừa Diệu không biết mình xuất hiện ở cửa căn phòng kia như thế nào. Cửa đang khóa, anh thậm chí không buồn đi gọi quản lý để lấy chìa khóa dự phòng.
Anh trực tiếp dùng người xô cửa, một cái, hai cái, ba cái.
,
Rất nhanh, cửa đã bị bật ra. Bên trong không hề có một ngọn đèn nào.
Trái tim Cố Thừa Diệu đập rất nhanh. Nhắm mắt, anh bắt mình bình tĩnh lại.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Bật đèn, trên bàn trà trong phòng khách, bày một bình rượu, còn có hai chiếc ly.
Rượu hết, ly cũng rỗng.
Trái tim đã bắt đầu chìm xuống, nhất là khi nhìn thấy đống hỗn loạn bên trong phòng ——
Trên mặt đất, là lễ phục bị xé rách nằm tản mát. Bộ trang phục giống như tiên tử mà Diêu Hữu Thiên mặc. Bị xé rách thành hai mảnh, ném xuống mặt đất.
Nắm đấm, vào lúc này bắt đầu siết chặt, bọn họ, không thể chờ đợi đến vậy sao?
,
Đừng tin, đừng tin, Thiên Thiên không phải người như thế, cô sẽ không đối xử với anh như vậy.
Anh nhắm mắt, bắt mình tỉnh táo lại, mặc dù việc này rất khó.
Anh cảm nhận được một cách rõ ràng, da đầu đang căng đến giật giật, mà trái tim anh, lúc này cũng đập dồn dập.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, và cả tiếng tim đập của mình.
Một bước, hai bước, ba bước. Cuối cùng anh đã đẩy cửa phòng ra.
,
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, có một khoảnh khắc, Cố Thừa Diệu đã hi vọng mắt mình bị mù.
Vì sao anh phải đến? Vì sao phải đi khắp thế giới tìm Diêu Hữu Thiên như thế?
Khi anh lo lắng mình sẽ bị Diêu Đại Phát hiểu lầm, khó giải thích với Tuyên Tĩnh Ngôn, khi anh hết lần này đến lần khác gọi điện cho Diêu Hữu Thiên, muốn để cô nghe mình giải thích trước tiên.
Diêu Hữu Thiên, vợ của anh, nằm trên giường, cùng một người đàn ông khác.
Bả vai của cô, lộ ra bên ngoài chăn, thậm chí anh có thể nhìn thấy rõ ràng, ở nơi mà anh yêu thích nhất - xương quai xanh gợi cảm của cô, có dấu hôn rất rõ ——
,
Thứ này, không phải anh làm. Từ sau khi kỳ kinh nguyệt của Diêu Hữu Thiên đến, anh vẫn chưa từng chạm vào cô.
Anh thông cảm cho cô phải bận rộn vì buổi tiệc khai trương, và cả sự điên cuồng của anh lần trước. Anh muốn cho cô chút thời gian để thích ứng ——
Nhưng bây giờ ——
Cố Thừa Diệu nuốt nước bọt, cắn răng, trừng mắt nhìn đôi nam nữ rõ ràng đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Cánh tay quấn vào nhau, gương mặt đang say ngủ dán vào lồng ngực Chiến Li, hoàn toàn không nhận ra đã có người đến.
Bọn họ, mệt đến vậy sao?
,
Mệt đến mức thậm chí không nghe thấy tiếng anh xô cửa vào. Thậm chí không cảm nhận được ánh đèn đột nhiên sáng lên?
Anh nghĩ đến khoảng thời gian từ lúc Diêu Hữu Thiên đi toilet đến bây giờ. Đã qua mấy tiếng đồng hồ.
Mà mấy tiếng đồng hồ đó, anh đi tìm cô không ngừng nghỉ.
Cô thì sao? Có phải là đi theo người đàn ông trước mặt, làm chuyện xấu xa bẩn thỉu kia không hề ngừng nghỉ không?
,
Hàm răng gần như đã sắp nghiến ra máu, mắt của anh đau nhói, nóng rực một hồi.
Nhắm mắt, anh gắng hết sức bắt mình bình tĩnh lại. Nhưng một màn vừa rồi, đã hoàn toàn in dấu thật sâu trong đầu anh.
Anh không có cách nào để không nghĩ đến, không nhớ lại, hoàn toàn không có cách.
Nắm đấm siết chặt, gân xanh nổi lên, phẫn nộ khủng khiếp khiến anh hoàn toàn không có cách nào phản ứng lại.
Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, giống như muốn khắc thật sâu cảnh tượng này vào trong đầu.
,
Bước chân tiến lên trước, trước khi lý trí của anh quay về, cơ thể anh đã có phản ứng.
Chiến Li đang ngủ trên giường, vào lúc này cũng đã có cử động, anh quay người lại, phần thân trên để trần lộ ra trong không khí. Lộ ra cả mấy vết cào trên lưng anh.
Đó là ——
Nắm tay siết chặt, cổ họng có mùi tanh trào lên.