Editor: Xám
Lúc Diêu Hữu Thiên về đến nhà, Tuyên Tĩnh Ngôn đã lo lắng lắm rồi.
Cô tùy tiện kiếm một cái cớ, trót lọt qua, tối hôm đó lúc nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Lạc Li.
Vẻ mặt cười như không cười, khóe môi lúc nào cũng mang theo một chút giễu cợt của anh.
Biết rõ người đó không phải người tốt, cô lại phát hiện, tâm trạng của cô có chút mất khống chế.
Đặc biệt là nụ hôn đó. Đó, lại là nụ hôn đầu của cô.
Tay đặt lên môi, tối hôm ấy, Diêu Hữu Thiên mất ngủ.
,
Ngày hôm sau lúc tan học. Diêu Hữu Thiên vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy, Lạc Li đứng ở lối đi bộ đối diện trường, một chiếc xe máy ở bên cạnh.
Cô muốn làm như không thấy mà lướt qua anh rời đi.
Nhưng Lạc Li đã lên xe, đi theo phía sau cô, vào lúc cô định đi vào con hẻm nhỏ, Lạc Li đã ngăn xe ở trước mặt cô.
“Lên xe.”
Diêu Hữu Thiên lùi về sau một bước, lại nhìn trái nhìn phải, khi phát hiện không có bạn học quen biết, hơi thở phào nhẹ nhõm: “Anh tránh ra, tôi muốn về nhà.”
“Lên xe.” Lạc Li rất cố chấp: “Anh đưa em về nhà.”
“Không cần đâu, rất gần.” Bản thân Diêu Hữu Thiên cũng không biết cô đang trốn tránh điều gì, chỉ biết cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa.
,
Người nhanh chóng rẽ vào con hẻm nhỏ, nhưng khi đi được nửa đường đã bị Lạc Li kéo lại.
“Em chạy nhanh như vậy làm gì?”
Trầm mặc, Diêu Hữu Thiên giãy tay mình ra.
“Em sợ anh?”
“Tôi không sợ anh.”
“Vậy em tránh anh làm gì?” Lạc Li lại một lần nữa túm lấy tay cô: “Thiên Thiên.”
Lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy: “Anh có thể gọi em như vậy không?”
Gọi thì cũng gọi rồi, còn hỏi? Không cảm thấy quá muộn sao? Diêu Hữu Thiên khinh bỉ anh.
,
“Đừng sợ anh, đừng tránh anh. Anh thích em.”
Cánh môi non mềm của Diêu Hữu Thiên mím rất chặt, nhìn chằm chằm Chiến Li hồi lâu, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra: “Anh tránh ra, chúng ta thế này là không đúng.”
Cô vẫn còn là một học sinh, hơn nữa cô còn nhỏ.
“Cái gì mà đúng hay không đúng?” Lạc Li không chịu buông tay: “Anh chỉ biết anh thích em, anh muốn em làm bạn gái của anh.”
Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lạc Li trước mặt.
Hôn môi ngang nhiên như vậy, lời nói trực tiếp lại to gan như vậy.
Diêu Hữu Thiên hơi sợ rồi, dù cô có can đảm hơn nữa, cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi.
Cô đột nhiên xoay người bỏ chạy, không ngừng chạy ra bên ngoài con hẻm.
,
Lạc Li theo sát phía sau cô.
Đuổi theo cô hết con đường này đến con đường khác, Diêu Hữu Thiên cũng không biết vì sao mình phải chạy.
Cô chỉ biết khi đối diện với vẻ nghiêm túc trong mắt Lạc Li, cô có chút sợ hãi, có chút bối rối.
Cô chưa từng có tâm trạng như vậy, nhất thời sợ hãi vô cùng, hậu quả của sợ hãi vô cùng chính là chạy trốn.
Vì sao phải chạy chứ?
.
Lại chạy qua một con đường. Diêu Hữu Thiên hoảng hốt chạy bừa không chú ý đến chiếc xe chạy đến từ chỗ rẽ.
Vào lúc một chiếc xe ở bên ngoài sắp đâm vào Diêu Hữu Thiên, có một đôi tay dùng sức kéo người cô lại.
Trong khoảnh khắc cô còn chưa tỉnh hồn, đã ôm cơ thể cô vào lòng thật chặt, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Em đủ rồi đấy.”
Vào giây phút nhìn thấy chiếc xe sắp đâm vào cô, anh cảm thấy linh hồn mình đã sắp bay mất rồi.
Thở phào một hơi thật dài, ôm chặt Diêu Hữu Thiên dù thế nào cũng không chịu buông tay: “Em chạy làm gì? Không muốn làm bạn gái anh thì em cứ nói thẳng, em làm vậy rất nguy hiểm, em có biết không?”
“. . . . . . .” Diêu Hữu Thiên im lặng, gương mặt nhỏ kề lên trước ngực anh, không ngừng thở hổn hển. Gò má đỏ ửng, tim đập càng nhanh.
,
Vừa rồi, cô thật sự cho rằng mình đã sắp chết rồi.
Thế nhưng, anh đã cứu mình. Ngẩng đầu.
Sự lo lắng trong giọng nói của anh, khiến cô có chút cảm động.
Ánh mắt anh nhìn mình, mang theo trách móc, nhưng lại dịu dàng như thế ——
Anh nói, anh thích cô.
Thích, đó là gì? Hiện giờ cô không biết. Có điều, nếu như người dạy cô là anh ——
Cô phát hiện, cô lại không chán ghét như thế.
,
Diêu Hữu Thiên bị dọa sợ, để mặc Lạc Li kéo tay mình đi về.
Cô không khước từ, cũng không rút tay mình về.
Ngày hôm đó, bé ngoan Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa không về nhà đúng giờ.
Cô ngồi ở phía sau xe mô-tô của Lạc Li, để anh đưa mình đi ăn cơm, xem phim, sau đó hóng gió.
Dường như cô đã quên hết tất cả.
Quên mất hiện giờ cô mới chỉ có mười sáu tuổi, quên mất cô vẫn là một học sinh lớp mười một.
Cô chỉ biết, cô rất vui.
,
Khoảng thời gian rất dài kế tiếp, đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, đều không chân thực giống như đang nằm mơ.
Lạc Li sẽ đến đón cô đi học rất sớm, đương nhiên, anh rất có kỹ xảo, chờ cô ở chỗ cổng lớn nhà họ Diêu không nhìn thấy.
Tan học, cũng giống như vậy.
Trái tim cô, bắt đầu không để mình không chế nữa.
Đặc biệt là sau khi cô càng lúc càng hiểu Lạc Li.
Ngày tháng Diêu Hữu Thiên bận rộn bài vở càng lúc càng nhiều. Mẹ Tuyên Tĩnh Ngôn hoàn toàn tin tưởng cô, sẽ không nghĩ con gái đã bắt đầu yêu sớm.
Cô lợi dùng mỗi một ngày không đi học để ở bên Lạc Li.
,
Ở bờ biển của thành phố Y, rõ ràng là gió lạnh thấu xương.
Diêu Hữu Thiên tựa vào bên cạnh Lạc Li, ngẩng đầu, ngắm sao trên trời.
Tại chợ đêm lúc hoàng hôn, bọn họ đã mua hai phần oden*. Anh một miếng, em một miếng, mặc dù trời lạnh, nhưng cực kỳ ấm áp ngọt ngào.
*oden: món này khá giống xiên que cổng trường hoặc xiên Hàn Quốc ấy =))
Bọn họ tay nắm tay, đã đi qua phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Y.
Sau khi quen biết Lạc Li, Diêu Hữu Thiên đã mở mang kiến thức được cả một thế giới mới.
Mỗi một ngày ở bên Lạc Li, đều rất kích thích, ngọt ngào.
,
Bao giờ Lạc Li cũng sẽ cho cô những bất ngờ vui vẻ, lúc đón cô tan học, cho cô một ly trà sữa nong nóng.
Đến chủ nhật, dẫn cô lên núi xuống biển. Có lúc cho dù không thể đi đâu, cô sẽ ở trong tiệm sửa xe của Lạc Li.
Phải rồi, Lạc Li có một tiệm sửa xe. Những người Diêu Hữu Thiên gặp lần trước, thật ra là anh em trong đại lý xe.
Về phần mấy tên côn đồ làm phiền Lạc Li, là vì đối phương đến thu phí bảo kê ở con phố này.
Nhưng Lạc Li không chịu đưa, chẳng những không chịu đưa, mà còn liên kết với thương gia ở gần đó, cùng chống lại đối phương.
,
Bởi vì người đông, cho nên đối phương vẫn chưa đạt được mục đích. Cũng làm Diêu Hữu Thiên hiểu lầm Lạc Li là một kẻ côn đồ.
Về phần mấy người trong tiệm xe máy, A Quang, A Hạo, A Nam, mấy người bọn họ, thật ra đều có chuyện xưa.
A Quang vì trộm cắp nên đã từng vào đồn cảnh sát, sau khi ra ngoài lúc lại phạm tội thì gặp được Lạc Li, về sau đã thu nhận anh ta vào tiệm sửa xe.
Những người khác, ít nhiều đều có chút tiền án, có duyên quen biết Lạc Li, bèn ở lại, sau đó đều bắt đầu theo Lạc Li học sửa xe.
,
Mà cậu nam sinh Diêu Hữu Thiên cho rằng bị thu phí bảo kê, chỉ là nợ tiền sửa xe không chịu đưa, sau đó không đi xe nữa, đã bán xe đi, nhưng không chịu trả lại tiền sửa xe.
Cho nên mọi người mới tìm cậu ta, muốn cậu ta đưa tiền.
Sự hiểu lầm đẹp đẽ này, khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy rất buồn cười, lại cảm thấy rất vui vẻ.
Anh không phải người xấu. Thật tốt.
Bọn họ, cuối cùng là có duyên phận .
Cho nên mới có thể ở bên nhau.
,
Hương vị tình yêu, khiến Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Khi đàn em của Lạc Li gọi Diêu Hữu Thiên là chị dâu nhỏ, cô thật sự cho rằng, hạnh phúc này sẽ mãi mãi tiếp tục.
Mãi đến một lần khảo sát hàng tháng, thứ hạng của cô từ đứng thứ nhất lớp, đã rớt xuống thứ năm.
Thành tích của cô vốn tốt, rớt vài bậc cô không hề để trong lòng. Quay về nỗ lực đọc sách, học hành nhiều hơn một chút, cuối cùng thành tích sẽ đi lên.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, cô giáo đã sớm nhìn ra sự bất thường của cô. Hơn nữa rất nhanh đã tìm được nguồn gốc của vấn đề.
Bởi vì chuyện yêu đương của Diêu Hữu Thiên rất công khai. Từ trước đến giờ chưa từng có ý định tránh bất kỳ ai.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Lạc Li ngang nhiên đến trường đón cô, mà cô, cũng vui vẻ lên xe của Lạc Li ——
,
Không hề báo trước đã gọi cho hai vợ chồng Diêu Đại Phát.
“Hữu Thiên là một đứa bé ngoan, học tập luôn đứng đầu trong danh sách. Lần này thành tích giảm sút, về sau tôi đã hiểu được một chút. Thì ra là em ấy đã yêu sớm.”
Lời của cô giáo, khiến Diêu Đại Phát kinh ngạc.
Ông đã nuôi năm đứa con, bốn đứa trước đều không có hiện tượng này, vì sao đến lượt con gái lại khác biệt như vậy?
Cô giáo vẫn nói ra một chuyện khác với vẻ úp mở. Sau khi phát hiện ra sự bất thường của Diêu Hữu Thiên, sau khi tan học bà thử đi theo Diêu Hữu Thiên một lần.
Phát hiện cô ở cạnh một thanh niên ngoài xã hội.
,
Cái gì gọi là thanh niên ngoài xã hội?
Đời này Diêu Đại Phát ghét nhất là những kẻ hết ăn lại năm giở thủ đoạn trộm giết. Sau đó cô giáo đã nói những gì, ông đều không nghe thấy một chữ.
Ông chỉ biết con gái của ông yêu sớm, hơn nữa còn ở cạnh một tên côn đồ.
Cơn tức giận của Diêu Đại Phát, không thể khống chế được đã bộc phát.
,
Lúc này, Diêu Hữu Thiên vừa mới biết được bí mật của Lạc Li.
Bọn họ ở trong tiệm sửa xe của anh, tựa vào nhau.
Lạc Li là một đứa con riêng, mẹ anh Lạc Ninh vốn là một nhân viên phục vụ đến từ nông thôn, khi bưng đồ trong quán rượu, đã bị một vị khách đến uống rượu cưỡng hiếp trong phòng bao.
Đối phương ăn xong, xem mẹ anh thành gái gọi, đã cho một khoản tiền rồi đuổi đi.
Mẹ của anh không đọc nhiều sách lắm, thế lực đối phương lại lớn, bà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
,
Về sau vì không hiểu biết, mang thai cũng không biết. Đi tìm đối phương, đối phương lại không nhận, mẹ anh không có kiến thức gì, lúc muốn bỏ đứa con đi, tháng đã đủ rồi.
Không bỏ được. Về quê nhà lại cảm thấy mất mặt.
Lạc Li cứ được sinh ra như vậy.
Sau khi sinh ra, một mình Lạc Ninh vừa phải nuôi mình, vừa phải nuôi con. Sữa lại không đủ. Cuối cùng lại phải đi làm gái bồi rượu.
,
Diêu Hữu Thiên nghe anh miêu tả sơ qua những chuyện đã qua, thật ra trong lòng rất thương tiếc.
Nếu như bằng lòng, ai không muốn có một gia thế tốt? Có ba mẹ bình thường?
Cô gần như có thể tưởng tượng ra, Lạc Li lúc nhỏ đã phải chịu đựng những ánh mắt kỳ lạ mà lớn lên như thế nào.
Nhận thức này, khiến cô đau lòng.
“Em biết không? Mỗi lần bọn họ mắng anh là thằng con hoang, anh lại rất hận người đàn ông đó. Vì sao phải làm ra chuyện như vậy? Trong lòng anh đã quyết định, sẽ có một ngày, anh nhất định tìm được người đàn ông đó, anh muốn khiến ông ta hối hận.”
“Vậy. Anh có biết đối phương là ai không?”
Lạc Li lắc đầu: “Anh đã hỏi mẹ anh nhiều lần, bà không chịu nói, anh vừa hỏi, bà đã khóc.”
,
Cuối cùng chỉ có thể để mặc.
Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay anh: “Không sao. Lúc em còn nhỏ bị gọi là đứa đồng nát. Nếu như anh là thằng con hoang, em lại là đứa đồng nát. Chúng ta là một cặp trời sinh.”
Lạc Li bật cười.
Cô bé đáng yêu như vậy, sao lại có người nỡ mắng cô là đứa đồng nát? Trong lòng không tin lời Diêu Hữu Thiên lắm. Nhưng có sự an ủi của cô, cảm giác tâm trạng đã tốt lên không ít.
Anh ôm cô vào lòng, trong lòng hi vọng khoảnh khắc này có thể vĩnh viễn dừng lại.
,
Lòng Diêu Hữu Thiên ngập tràn hạnh phúc. Nhưng không biết về đến nhà, một trận gió bão đang chờ cô.
(Hết chương 208)