Editor: Xám
Người phụ nữ này, hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi.
Gặp ở đâu, nhất thời Diêu Hữu Thiên lại không nhớ ra.
Chỗ này là nơi nghỉ ngơi dành riêng cho phòng tiệc, xung quanh có vài cái cây, đã ngăn tầm nhìn ở bên ngoài hơn một nửa.
Theo lý Diêu Hữu Thiên và Chiến Li ở đây, hoàn toàn sẽ không có người chú ý đến. Người phụ này nhất định là cố ý tìm đến.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên hiểu rõ, cơ thể không động, mắt nhìn thẳng, chỉ chờ hành động của đối phương.
Người phụ nữ kia lại bưng ly rượu trên tay, đi thẳng tới ngồi xuống đối diện cô.
Hai chân gác lên nhau, người nghiêng tới phía trước hơn một chút, nhìn từ góc độ này, gò bồng đào nơi cổ áo chữ V mở rộng kia thật đúng là hùng vĩ.
,
“Cô Cố thật đúng là có phúc mà, trong nhà có một người chồng cao to đẹp trai giàu có, bên ngoài còn có một tri kỷ si tình. Chỉ không biết trong lòng cô Cố, trọng lượng của chồng nặng hơn một chút, hay là trọng lượng của tri kỷ nặng hơn một chút?”
Bờ môi tô son đỏ tươi đóng mở không ngừng, nhưng lời nhả ra lại rất chói tai.
Chiến Li híp mắt lại, trong mắt có ý đối địch không che giấu chút nào. Đang muốn mở miệng, Diêu Hữu Thiên lại đột nhiên cười.
Vẻ lạnh nhạt bình tĩnh trên mặt cô, tạo thành tương phản rõ ràng với vẻ sắc bén trong mắt Luna.
“Quý cô này, không phải là tôi có phúc lớn, trong lòng trọng lượng của ai nặng hơn, là việc của tôi, có liên quan gì đến cô sao?”
,
Luna giơ tay lên, cố ý huơ huơ đồng hồ vàng trên tay.
Kiểu dáng đó, đơn giản trang nhã, là kiểu dáng Cố Thừa Diệu thích. Người phụ nữ đeo mặc dù hơi to, nhưng có khí chất của chiếc đồng hồ ở đó, dù sao cũng không tính là quá bất thường.
Màu mắt Diêu Hữu Thiên càng đậm, nhưng trên mặt vẫn không để lộ điều gì.
“Vốn dĩ, là không liên quan.” Luna cười, ánh mắt không rõ ý tứ: “Nhưng mà bây giờ, lại có liên quan.”
Uống ly rượu một hơi cạn sạch, Luna cười nhẹ: “Bởi vì, trong lòng cô, nếu trọng lượng của chồng nặng hơn, vậy dĩ nhiên người phụ nữ khác không có cơ hội. Nếu như trọng lượng của tri kỷ của cô nặng hơn, chẳng phải những người phụ nữ khác sẽ có cơ hội sao?”
,
Diêu Hữu Thiên nheo mắt lại, không nói một lời, dường như đang suy đoán ý tứ trong lời nói của đối phương.
Chiến Li cẩn thận nhìn Diêu Hữu Thiên, hình như cũng muốn biết, trong lòng cô, rốt cuộc là trọng lượng của anh nặng hơn, hay là Cố Thừa Diệu ——
Rõ ràng trước đó cô đã nói cực kỳ rõ ràng, thế nhưng anh lại không cam lòng đến vậy.
“Thiên Thiên ——” Người phụ nữ này, không phải tình nhân ở bên ngoài của Cố Thừa Diệu chứ? Nếu như phải, Chiến Li không ngại đánh chết Cố Thừa Diệu.
,
“Tôi không hiểu rõ lắm, cơ hội cô nói là ý gì?” Diêu Hữu Thiên bình tĩnh lại trong thời gian ngắn nhất, cũng ngăn cản câu hỏi sắp thành lời của Chiến Li: “Nếu như cơ hội cô nói là chỉ Cố Thừa Diệu. Vậy thật xin lỗi. Anh ấy đã kết hôn rồi, là chồng của tôi ——“
,
Nói cách khác, cô không có cơ hội, cũng đừng mơ tưởng nữa.
“Chồng của cô? Đương nhiên tôi biết anh ấy là chồng của cô.”
Cuối cùng Luna đã cười, trong mắt có chút điên cuồng. Lại huơ huơ đồng hồ vàng trên tay, nụ cười ở khóe môi, mang theo ba phần đắc ý, ba phần khoe khoang, và cả bốn phần chế giễu: “Cô Cố, vật này. Là ngày hôm qua lúc anh Cố đến chỗ tôi, đã quên cầm đi. Tôi nghĩ, chắc hẳn cô sẽ không để ý phải không?”
,
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên hơi biến đổi, nhưng chỉ có một chút.
Vừa rồi đã thấy chiếc đồng hồ này rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra, đó là đồng hồ Cố Thừa Diệu đeo.
Phía trên mặt đồng hồ khảm kim cương kia, thoạt nhìn chói mắt như vậy.
Giọng nữ này, cũng đã làm cô nhớ ra, chính là người phụ nữ trong điện thoại hôm qua.
Híp mắt lại, nhìn vẻ đắc ý trong mắt đối phương.
Bộ dạng kiêu ngạo lại tự mãn kia, cực kỳ giống một con công xòe đuôi.
,
Nhếch môi, trên mặt Diêu Hữu Thiên có chút ý cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu: “ất nhiên là không ngại, Tôi còn phải cảm ơn cô. Cô có biết, tôi thật sự rất ghét phải dùng chung đồ đạc với người khác, nhất là đàn ông. Tôi ngại bẩn.”
Sự chán ghét trong mắt cô, rõ ràng như thế. Giống như cô thật sự rất ghét Cố Thừa Diệu.
Ba chữ phía sau càng giống như bật ra từ kẽ răng vậy.
Chiến Li hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại mừng rỡ nhiều hơn. Chỉ cần cô không yêu Cố Thừa Diệu, chỉ cần Cố Thừa Diệu làm nhiều chuyện có lỗi với Diêu Hữu Thiên hơn một chút, vậy anh sẽ có cơ hội rồi.
SẮc mặt Luna khẽ biến, đứng bật dậy, giọng nói cao hơn một bậc, mang theo vài phần bất mãn.
,
“Tôi nói này, cô có thể không biết xấu hổ hơn một chút không?” Bên này là một góc khuất, trong phòng tiệc vốn dĩ có tiếc âm nhạc phiêu du nhè nhẹ.
Cho dù giọng nói của cô ta lớn hơn một chút, cũng sẽ không bị người khác nghe thấy.
Cô ả vươn tay, chỉ vào Diêu Hữu Thiên: “Cô, cô cô cô, cô một mặt dây dưa không rõ với người đàn ông khác, một mặt cô lại không chịu trả buông tay cho chồng cô tự do, cô có biết cô như vậy rất ích kỷ? Rất vô sỉ hay không?”
Lúc này sắc mặt Diêu Hữu Thiên đã thay đổi hoàn toàn, cô cũng đứng lên, vẻ mặt cực lạnh: “Cô gái này, xin chú ý lời nói của cô, cô là gì của tôi? Cô có tư cách gì để chỉ trích tôi?”
“Tôi thích ở bên cạnh ai, không liên quan gì đến cô, nếu như cô còn nói năng vô lễ, cẩn thận tôi gọi bảo vệ ném cô ra ngoài.”
,
“Ném tôi ra ngoài? Là bởi vì cô chột dạ sao?” Luna không sợ chút nào, trên mặt chỉ có tự đắc: “Sợ người khác biết chuyện xấu cô làm. Cho nên mới muốn hủy diệt chứng cớ?”
Vào lúc này Chiến Li đứng lên: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút cho tôi. Nơi này không hoan nghênh người như cô.”
Anh che chở trước mặt Diêu Hữu Thiên, một tay nắm tay cô, mặt đầy dáng vẻ bảo vệ.
Luna nhếch khóe môi, vẻ mặt giễu cợt: “Thật đúng là một đôi gian phu dâm phụ. Cậu ba thật đúng là mắt bị mù. Cưới một người như cô ——“
Câu nói kế tiếp, còn chưa ra khỏi miệng, Diêu Hữu Thiên đã bưng đồ uống ban đầu đặt trên bàn trà lên, hắt thẳng lên người đối phương.
“A.” Trên mặt Luna đều là đồ uống, trang điểm cũng lem, biến cố như vậy khiến cô ta hét lên: “Cô, cô người phụ nữ điên này.”
,
Diêu Hữu Thiên tao nhã phủi tay, sắc mặt thản nhiên: “Nếu như cô còn tiếp tục mở miệng phỉ báng, tôi không ngại điên hơn một chút cho cô xem.”
Luna tức giận tột cùng muốn ra tay, lại bị Chiến Li đưa tay ngăn lại, dùng sức đẩy, người Luna bị đẩy ra ngoài, mắt thấy đã sắp ngã xuống, một đôi tay đã kịp thời đỡ lấy cô ta. Giúp cô ta tránh khỏi số phận té ngã.
Diêu Hữu Thiên và Chiến Li đồng thời ngước mắt nhìn về phía người tới, Cố Thừa diệu mặc một bộ tây đồ tay màu đen, không biết đã tới bao lâu, nghe được bao nhiêu.
Ánh mắt rơi lên đôi tay đỡ Luna của Cố Thừa Diệu, phía trên còn dính một vài vết đồ uống trên người Luna. Diêu Hữu Thiên nheo mắt lại, mắt hạnh lóe lên vẻ u ám.
Mà cũng u ám như vậy, còn có vẻ mặt Cố Thừa Diệu.
,
Vào lúc này Cố Thừa Diệu buông tay ra, Luna ổn định cơ thể của mình, lúc nhìn thấy anh đôi mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Cậu ba, anh đến thì tốt rồi, người phụ nữ này ——“
Lạnh lùng liếc cô một cái, vẻ lạnh lẽo trong mắt Cố Thừa Diệu khiến Luna rụt cổ lại. Lại không nói ra nổi câu nào.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Anh quay mặt sang, ánh mắt rơi lên người Diêu Hữu Thiên và Chiến Li.
Vừa rồi Chiến Li che chở cho Diêu Hữu Thiên, cho nên một tay còn nắm tay cô. Hai tay nắm lấy nhau kia khiến ánh mắt Cố Thừa Diệu tối lại.
,
Vào lúc ánh mắt của Cố Thừa Diệu quét tới, Diêu Hữu Thiên mới phát hiện ra một tay của mình lại vẫn để Chiến Li nắm.
Cô muốn rút tay mình về, động tác của Cố Thừa Diệu đã nhanh hơn cô một bước.
“Thừa Diệu ——“
Dùng sức kéo người cô vào trong lòng mình. Bàn tay nắm tay cô dùng hết sức, Diêu Hữu Thiên bị đau, cổ tay giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không vùng ra được.
Ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt anh lạnh như băng đảo qua người Chiến Li. Không nói một lời đã kéo cô đi về phía cửa.
“Cố Thừa Diệu.” Chiến Li thấy Diêu Hữu Thiên rời khỏi bên cạnh mình, trái tim tắc nghẹn: “Anh buông Thiên Thiên ra.”
Thiên Thiên ——
,
Gọi thật là thân thiết mà.
Mắt Cố Thừa Diệu đều đỏ lên, nheo mắt lại liếc Chiến Li một cái, hai gần như sắp toát ra lửa.
“Hôm nay anh Chiến chính là nhân vật chính của bữa tiệc, không đi làm hết trách nhiệm của mình, thậm chí có thời gian để ý tới chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi, thật đúng là nhàn hạ thoải mái.”
Tốc độ nói của anh rất chậm, mỗi một chữ gần như đều là bật ra từ kẽ răng.
“Cố Thừa Diệu. Là một người đàn ông thì buông Thiên Thiên ra.” Tên đàn ông bẩn thỉu, qua lại với người phụ nữ khác, nhưng vẫn không buông tha cho Diêu Hữu Thiên.
Chiến Li chỉ cảm thấy Cố Thừa Diệu là loại cặn bã, không muốn nói thêm với anh một câu nào.
Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Tôi có phải là đàn ông hay không, không cần chứng minh với anh.”
,
Bàn tay ôm lấy eo Diêu Hữu Thiên, sức lực đó lớn đến mức khiến cho cô cảm thấy trên eo hơi đau: “Cô ấy biết, là đủ rồi.”
Mặt Diêu Hữu Thiên hồng lên, hơi xấu hổ. Cố Thừa Diệu này, nói chuyện có thể kiêng dè một chút không, nơi này còn có những người khác: “Cố Thừa Diệu, anh nói linh tinh gì vậy?”
“Nói linh tinh sao?” Cố Thừa Diệu ôm eo cô, khuôn mặt xấu xa nhìn vẻ ngại ngùng trên mặt cô, giọng nói đùa giỡn mang theo chút trêu đùa: “Anh có phải là đàn ông hay không, không phải em biết rõ nhất sao?”
“Anh ——“
Chiến Li bước lên trước một bước, muốn kéo Diêu Hữu Thiên về, cô gái anh yêu, không thể để mặc người khác làm nhục như vậy được.
Người Cố Thừa Diệu lại lùi về sau một bước, tránh khỏi tay anh, vẻ mặt lúc này càng thêm lạnh lẽo: “Anh Chiên, tôi khuyên anh nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu không tôi không biết tôi sẽ làm ra hành động gì không thỏa đáng trên bữa tiệc tổ chức cho anh đâu.”
,
“Tên khốn kiếp này.” Giọng nói đè thấp của Chiến Li, có sự tức giận không thể nhận lầm: “Anh không yêu cô ấy, tại sao không để cô ấy đi?”
Ghê tởm hơn là không chung thủy với Diêu Hữu Thiên, quả thật là vô cùng ghê tởm.
Cố Thừa Diệu nhìn vẻ tức giận trên mặt anh, dáng vẻ nóng lòng ra mặt cho Diêu Hữu Thiên đó khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đường nhiên lời ra khỏi miệng sẽ không dễ chịu gì.
“Tôi có yêu cô ấy hay không, cô ấy vẫn là vợ của tôi, có liên quan gì đến anh?”
Chiến Li tức đến nỗi muốn nổi điên, giơ tay lên muốn giáng xuống mặt Cố Thừa Diệu.