Editor: Xám
“Chuyện chính là như vậy. Ba. Ba cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy. Ba ——” Dáng vẻ Diêu Đại Phát suy sụp: “Thiên Thiên, con phải tin ba, nhiều năm như vậy rồi, ba chưa từng có cho dù chỉ là một chút ý nghĩ có lỗi với mẹ con. Là thật đấy.”
Tuyên Tĩnh Ngôn trả giá nhiều như vậy vì ông, nói thẳng ra sự phát tài của nhà họ Diêu vẫn không thể tách rời của hồi môn lúc đó của Tuyên Tĩnh Ngôn.
Ông là người thô kệch, nhưng tuyệt đối sẽ làm chuyện có lỗi với vợ con.
Hơn nữa đối với loại hành động tìm người thứ ba này, cũng rất vô sỉ.
,
Cho nên khi nhìn thấy Cố Thừa Diệu một mình ở chung một phòng với người phụ nữ khác, ông mới tức giận như vậy.
Nhưng bây giờ, ông lại tự mình làm ra chuyện như vậy. Diêu Đại Phát một mặt xấu hổ, một mặt tự trách.
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên vẫn luôn rất nặng nề, lúc này nhìn gương mặt pha lẫn xấu hổ, lúng túng và cả một chút cảm động của ba, lời nói của cô cực kỳ bình tĩnh.
“Ba, ba có từng nghĩ, tất cả những chuyện này, chỉ là một cái bẫy?”
Diêu Đại Phát mở to mắt, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên chút sắc bén: “Thiên Thiên ——“
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mấy anh em nhà họ Diêu đều rất bận.
Diêu Hữu Gia vẫn luôn ở bên cạnh Tuyên Tĩnh Ngôn, cuối cùng đã khiến tâm trạng của bà ổn định lại một chút.
Buổi tối, còn chủ động đề xuất muốn nấu cơm cho mọi người.
Bên phía Diêu Hữu Quốc không có tiến triển gì. Nếp sống của nhà họ Diêu không tệ, lại tự mình biết mình. Trong lòng biết rõ là xuất thân đột ngột phất lên, bình thường làm ăn đều dĩ hòa vi quý.
Muốn tra ra đã đắc tội người nó, thật sự rất khó.
,
Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế đã đến camera giám sát của tiểu khu, điều tra nhưng lại không thấy manh mối gì.
Người phụ nữ đến cửa khiêu khích kia, ngồi ở trong xe taxi, ngồi xe thẳng đến cửa nhà họ Diêu, lúc xuống xe, đội mũ, đeo kính râm, còn quấn khăn to.
Nhìn vội vội vàng vàng, hoàn toàn không thấy rõ dáng dấp đối phương thế nào.
Sau khi Diêu Hữu Thiên nghe ba nói xong, cũng không ở lâu. Gọi cho Hoàng Đế, đến thẳng club tư nhân trước đó.
Muốn tìm ra chân tướng, cũng chỉ có thể xem camera giám sát lúc đó một lần.
Mặc dù trong lòng Diêu Hữu Thiên biết rõ, có lúc camera cũng sẽ gạt người. Có điều điều này cũng không cản trở cô muốn tìm ra chút manh mối từ bên trong.
,
Có thân phận cảnh sát của Hoàng Đế ở đó. Bọn họ rất dễ dàng tìm được camera lúc đó.
Có điều, rất đáng tiếc là, quản lý nói với bọn họ, đúng lúc camera hôm đó đã xảy ra chút vấn đề . Cho nên video thiếu mất ba tiếng đồng hồ.
Mà ba tiếng đồng hồ đó, vừa khéo chính là lúc Diêu Đại Phát uống rượu với Trương Tuyên, cuối cùng uống say đã vào căn phòng trên lầu.
Diêu Hữu Thiên liên tục coi chừng màn hình, gần như là nhìn không chuyển mắt.
Từ trong ra ngoài, cuối cùng mới nhìn thấy. Căn phòng ba nói, sau mấy tiếng đồng hồ, ông đi từ bên trong ra, áo sống có chút không chỉnh tề, bước chân cũng có chút vội vàng.
Nheo mắt lại, Diêu Hữu Thiên chờ người phụ nữ kia xuất hiện.
,
Vài chục phút sau, cuối cùng lại có một người phụ nữ đi ra khỏi phòng.
Có điều trang phục của cô ta giống hệt như nhìn thấy trong camera của tiểu khu biệt thự nhà họ Diêu.
Trang bị đầy đủ. Cô hoàn toàn không nhìn thấy mặt của đối phương.
Đối phương còn mặc áo khoác dày cộm, ngay cả vóc dáng của đối phương cô cũng không thấy rõ. Nhưng không hiểu sao cảm thấy người phụ nữ trước mắt có chút quen mắt.
Vóc người này, thể hình này, hình như cô đã từng thấy ở đâu.
Ở đâu đây?
,
Điều tra không có kết quả, Diêu Hữu Thiên lại đi tìm Trương Tuyên.
Người xã giao với Diêu Đại Phát hôm đó là Trương Tuyên, vậy rốt cuộc anh ta đã đưa người phụ nữ nào đến ông ta biết rõ nhất.
Có điều không gọi điện thoại được cho Trương Tuyên, gọi điện cho thư ký của ông ta, nói là trong nhà Trương Tuyên có việc. Đã quay về thành phố S nhà mình rồi.
Diêu Hữu Thiên gần như không nhịn được phải mắng thô tục.
Nếu như bây giờ cô vẫn còn ngây ngốc không nhìn rõ, vậy cô thật sự quá ngốc rồi.
Đối phương đã bố trí một cái bẫy, chụp Diêu Đại Phát, và cả mình vào.
,
Bản thân cô không cần nói, vì hiểu lầm lúc đó, đã trải qua những ngày tháng như thế nào với Cố Thừa Diệu.
Diêu Đại Phát thì sao? Người tính kế ông, lại là vì nguyên nhân gì?
Trong lòng phiền muộn, sắc mặt Diêu Hữu Thiên cũng không tốt lắm.
Hoàng Đế cẩn thận nhìn sắc mặt của Diêu Hữu Thiên, đi ra khỏi club, vẻ mặt cô có chút bất thường.
“Thiên Thiên, cậu không sao chứ?”
,
Hoàng Đế và Hoàng Thượng đều là bạn học trung học của Diêu Hữu Thiên.
Có điều lúc thi tốt nghiệp trung học Hoàng Đế đã chọn học trường cảnh sát, mà Hoàng Thượng chọn làm lính, sau đó trở thành một lính cứu hỏa.
“Mình không sao.” Diêu Hữu Thiên thở thật dài: “Hoàng Đế, video lần trước, cậu điều tra thế nào rồi?”
“Hơi khó.” Hoàng Đế lắc đầu: “Mình đã cho người có chuyên môn trong cục xem qua rồi, không nhìn ra sơ hở gì. Cậu còn có video nào khác không? Có lẽ liên hệ với nhau, có thể có phát hiện mới.”
“Mình không có video khác.” Diêu Hữu Thiên cắn cánh môi: “Nếu cần, có thể đến khu nghỉ dưỡng Vân Khởi lấy.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.” Biết đâu sẽ có phát hiện mới cũng không chừng.
,
Cùng Hoàng Đế đến khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, lấy hết camera giám sát hôm đó ra xem.
Lại được thông báo toàn bộ video hôm đó đều bị Cố Tĩnh Đình tìm người lấy đi rồi. Diêu Hữu Thiên im lặng, xem ra, Cố Tĩnh Đình cũng đã biết chuyện lúc đó.
Chỉ là cô ấy cầm đi thì có tác dụng gì? Lẽ nào vấn đề Cố Thừa Diệu không thể giải quyết, Cố Tĩnh Đình vẫn có thể giải quyết được sao?
Diêu Hữu Thiên không hề biết thân phận của Cố Tĩnh Đình, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng chỉ có thể về nhà.
Đi qua đi lại một hồi như vậy, cũng đã hơn nửa đêm rồi.
Về đến nhà, Diêu Đại Phát đã quay về, Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn không chịu để ý đến ông. Ông đang ngủ trong phòng khách.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên nóng vội, nghĩ xem phải nhanh chóng làm rõ mọi chuyện như thế nào.
Cô tin rằng chuyện điều tra rõ ràng rồi, Tuyên Tĩnh Ngôn sẽ không tức giận Diêu Đại Phát nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sân bay Bắc Đô.
Cố Thừa Diệu vào khoang hạng nhất, cất hành lý tùy thân xong, lúc đang định ngồi xuống, đã nhìn thấy một người khác cũng lên máy bay.
Nhìn người tới, sắc mặt Cố Thừa Diệu đột nhiên có chút không tốt.
Chiến Ly ——
Anh ta lại đang ở Bắc Đô?
Trên tay Chiến Li cầm một chiếc vali công tác màu đen, nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng đó liếc nhìn mình không hề cử động, hơi khom người.
“Tổng giám đốc Cố có thể nhường một chút được không? Tôi đặt hành lý?”
,
Cố Thừa Diệu lùi sang bên cạnh một bước. Không ngồi xuống, mà khoanh hai tay trước ngực. Híp mắt lại, lộ ra chút ánh sáng nguy hiểm.
Đây thật đúng là đời người sẽ có lúc gặp lại nhau.
Lạnh lùng nhìn Chiến Li cất hành lý xong, lại nhìn anh ta đi đến vị trí định ngồi xuống. Lúc này anh mới phát hiện vị trí của hai người lại ở cùng chỗ, ngay bên cạnh.
Vẻ mặt càng lạnh, trên mặt lại không để lộ nào. Ngồi xuống ghế dựa.
Anh không nói lời nào, đương nhiên Chiến Li sẽ không chủ động bắt chuyện, cảnh tượng lần gặp mặt gần nhất của hai người thật sự không vui vẻ lắm.
Huống hồ trong lòng hai người đều tồn tại khúc mắc, đương nhiên không thể đối xử với nhau như bạn bè.
,
“Sao tổng giám đốc Cố lại về thành phố Y một mình? Thiên Thiên không đi cùng anh sao?”
Rốt cuộc tâm trạng Chiến Li có chút không thoải mái, anh nghĩ đến người tên Cố Thừa Diệu đã ném hoa hồng của mình, lại ném cả thiệp của anh.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cho dù Diêu Hữu Thiên đã hết hôn, anh tặng một bó hoa thì sao?
“Hôm qua tôi có chút việc.” Cố Thừa Diệu đối đáp lại: “Đã bảo Thiên Thiên về trước với anh trai cô ấy.”
Hôm qua Cố Thừa Diệu chờ Diêu Hữu Thiên gọi điện thoại cho mình, đâu ngờ chờ đến nửa đêm cũng không thấy.
,
Anh không hề biết nhà họ Diêu đã xảy ra chuyện gì, càng không biết Diêu Hữu Thiên vừa xuống máy bay đã quay về thẳng nhà họ Diêu, tiếp đó đi tìm Diêu Đại Phát, tìm chứng cứ.
Quên mở điện thoại.
Vậy nên anh gọi điện thoại không liên lạc được với Diêu Hữu Thiên, gọi nhà họ Diêu chỉ nói cô đã đi ra ngoài.
Điền này khiến cho tâm trạng Cố Thừa Diệu hết sức không vui. Cả buổi tối, lăn lộn khó ngủ, thậm chí nghĩ rất hoang đường. Xem Diêu Hữu Thiên có phải nói dối hay không.
Không phải là nhà họ Diêu có chuyện, mà là cô vội đi hẹn hò với Chiến Li?
Bây giờ nhìn thấy Chiến Li cũng ở trên máy bay, không hiểu sao anh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cô không ở bên cạnh Chiến Li, rất tốt, rất tốt.
,
Máy bay rất nhanh đã cất cánh trong một tràng tiếng nổ vàng. Nữ tiếp viên hàng không bắt đầu đưa đồ uống, điểm tâm lên.
“Một ly cà phê.” Tối ngày hôm qua ngủ không ngon, Cố Thừa Diệu hơi buồn ngủ.
“Một ly nước lọc.” Chiến Li nói xong yêu cầu của mình, nhìn Cố Thừa Diệu một cái: “Tổng giám đốc Cố không nghỉ ngơi tốt? Vừa sáng đã uống cà phê rồi?”
“Tôi ngủ rất ngon.” Cố Thừa Diệu liếc anh một cái, giọng nói bình tĩnh không có chút cảm xúc nào: “Cảm ơn anh Chiến đã quan tâm, tôi nghĩ lát nữa sắp gặp Thiên Thiên rồi, đương nhiên phải dùng trạng thái tinh thần tốt nhất đi gặp cô ấy.”
,
Lời nói của anh không lạnh không nóng, nhưng thật sự đã đánh Chiến Li một đòn.
Ánh mắt Chiến Li tối đi mấy phần, nhưng chỉ là một chút: “Trạng thái tốt nhất chính là phải dùng cà phê để nâng cao tinh thần? Vậy trạng thái của tổng giám đốc Cố thật đúng là ——“
Phía sau không nói gì, chỉ để lại một biểm cảm ý tứ sâu xa.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu có chút bất ngờ, có điều cũng chỉ là một chút: “Để anh chê cười rồi, mấy ngày nay, tôi đều quen mỗi ngày phải ôm Thiên Thiên đi ngủ, hôm qua cô ấy không có ở đây, đương nhiên tôi có phần một mình khó ngủ rồi. Nghĩ đến cảm giác đó, anh Chiến một mình lẻ loi, đương nhiên sẽ không hiểu.”
Sắc mặt Chiến Li hơi đen, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền.
/
Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Thật ra anh có trạng thái tinh thần thế nào không quan trọng. Quan trọng là lúc Thiên Thiên nhìn thấy anh, có trạng thái thế nào. Biết đâu cô ấy không cần phụng bồi anh, vui vẻ nhàn nhã thì sao? Anh nói có đúng không?”
Cố Thừa Diệu híp mắt, khóe môi nhếch lên, mang theo vẻ đùa cợt cười như không cười: “Không có biết đâu, sáng sớm nay tôi vội vã đến thành phố Y, chính là vì Thiên Thiên gọi điện thoại nói với tôi, tối hôm qua cô ấy ngủ không ngon giấc. Có thể anh Chiến không biết, Thiên Thiên bị tôi chiều hư rồi. Nhìn người rất trưởng thành, thật ra rất nhõng nhẽo, giống như một đứa bé.”
Lần này, Chiến Li hoàn toàn nói không nên lời nữa.