Editor: Xám
Anh đứng dưới nắng gắt, cúi đầu, nhìn vào mắt cô ở trước mặt một cách chuyên chú.
“Bây giờ, em có thể đi ăn cơm tối cùng với anh không?”
Diêu Hữu Thiên im lặng, mọi chuyện ngày hôm nay, đến quá đột ngột.
Sự xuất hiện đột ngột của Cố Thừa Diệu, sự kích động của anh, lời nói của anh, tất cả của anh, và cả việc anh chính là người thu mua Phú Hoa.
Tất cả những chuyện này khuấy đảo khiến suy nghĩ của cô rối loạn, cô có chút không hiểu rốt cuộc Cố Thừa Diệu muốn làm gì.
Hình như, anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn ánh mắt anh, nghe lời anh nói.
Cô thật sự không có cách nào liên hệ người đàn ông trước mặt với người đàn ông vẻ mặt tàn nhẫn nói muốn cô phá bỏ đứa bé ở cửa bệnh viện vào bốn năm trước.
,
Giống như lúc này anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, bên trong để lộ thỉnh cầu rất rõ ràng, nhưng không có chút ý ép buộc nào.
Và cả vừa rồi, anh nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khích lệ, đó là một loại ủng hộ, ủng hộ từng quyết định cô làm.
Anh là một người có ý chí cực kỳ kiên định, cô vẫn luôn biết rõ điểm này.
Nếu như anh không muốn buông tay, vậy thì hôm nay cô không có cách nào rời đi trước mặt anh.
Mà cô chỉ thất thần trong giây lát, Cố Thừa Diệu đã đưa cô lên xe.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đại sảnh kiểu Âu cực kỳ phong tình, thiết kế mạnh mẽ tao nhã.
Từ đèn trên trần nhà đến đồ trang trí nho nhỏ trên vách tường, chỗ nào cũng thể hiện thiết kế hoàn mỹ nhất.
Bầu không khí hoa lệ nhưng không nghiêm túc, cảnh vật xa hoa nhưng lại có thể khiến người ta thả lỏng.
Vừa vào đến club này, trong mắt Diêu Hữu Thiên đã lóe lên vẻ tán thưởng.
“Chỗ này là do thằng nhóc Đỗ Thanh Hiên xây năm ngoái.” Cố Thừa Diệu đi theo bên cạnh cô, nhẹ giọng mở miệng: “Cũng không có người ngoài đến, đều là tiếp đón một vài người bạn trên thương trường.”
Người có thể đi vào ngoài hội viên ra, đều là người quen giới thiệu. Dĩ nhiên, hội phí cũng không thể rẻ được.
,
Cố Thừa Diệu đi vào, đã sớm có phục vụ tiến lên, dẫn bọn họ đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Diêu Hữu Thiên nhìn cửa sổ sát đất hiện toàn cảnh 3600 ở trước mắt, từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy ánh nắng chiều từ từ rót xuống.
Bốn năm, vừa nãy anh đã đưa mình lượn quanh Bắc Đô gần nửa vòng. Kể từng thay đổi nhỏ nhặt của thành phố này. Chỉ không nhắc đến chuyện giữa hai người một chút nào.
Đến khi đến club, đã là chập tối.
“Đi một vòng quanh đây mất hai tiếng, tốc độ rất chậm, cũng sẽ không khiến người ta khó chịu. Ăn cơm xong vừa vặn có thể đi ngắm cảnh đêm của Bắc Đô một chút.”
Sau khi gặp lại, lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên nhìn thẳng vào Cố Thừa Diệu.
Phục vụ đứng ở bên cạnh, cầm rượu đỏ đã mở lên, rót cho hai người. Rượu màu đỏ từ từ chảy vào ly, mang theo sắc đỏ tươi.
,
“Nếm thử một chút. Rượu ở đây rất ngon.”
Diêu Hữu Thiên không cầm lấy ly, hai tay đan vào nhau đặt lên mặt bàn.
“Anh đang muốn chuốc say tôi?”
Bàn tay vươn ra muốn cầm lấy ly rượu của Cố Thừa Diệu khựng lại ở đó, nhìn về phía khuôn mặt đầy phòng bị của Diêu Hữu Thiên, anh đột nhiên cười: “Em nghĩ quá nhiều rồi. Độ tinh khiết của rượu này rất thấp, trừ phi em uống như trâu, nếu không sẽ rất khó say.”
“Hơn nữa ——” Trên mặt Cố Thừa Diệu, đột nhiên hiện lên chút ranh mãnh: “Anh muốn làm gì em, cũng không cần chuốc say em. Hẳn là em biết rất rõ. Phải không?”
Lần đầu tiên sau khi gặp lại, khuôn mặt Diêu Hữu Thiên đỏ lên khống thể khống chế.
,
Quả thật cô biết rất rõ, thủ đoạn của Cố Thừa Diệu ở phương diện nào đó.
Trên mặt ửng hồng, trong lòng tràn ngập sự không tự nhiên.
Cho dù đã qua bốn năm, người này vẫn không đứng đắn như thế.
Dáng vẻ hơi cắn cánh môi, mặt nén giận, mày mang hận của cô, khiến trái tim Cố Thừa Diệu run lên.
Trái tim đã khôi phục nhịp đập kia, giờ phút này dường như đang được lấp đầy.
Anh chống một tay dưới cằm, ngắm nhìn Diêu Hữu Thiên được ánh nắng chiều phủ lên một lớp sắc vàng.
,
Hai mắt anh, nhìn cô chăm chú tha thiết. Giống như con báo lúc nhá nhem, đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, chuẩn bị nhào lên xé nát con mồi bất cứ lúc nào.
Bị anh nhìn đến mức cả người mất tự nhiên.
“Anh, anh nhìn cái gì?”
“Nhìn em.” Trên người có thêm mấy phần trưởng thành, nhìn càng mê người hơn: “Thiên Thiên, em thật đẹp.”
Khuôn mặt Diêu Hữu Thiên càng đỏ hơn, cô cảm nhận được mặt mình đang tỏa nhiệt. Gần như sắp không ngồi nổi nữa.
Rõ ràng đã không còn là nữ sinh bé nhỏ nữa, thậm chí là người đã có con rồi, nhưng khi đối diện với ánh mắt trắng trợn như vậy của anh, cô vẫn sẽ cảm thấy mất tự nhiên.
Đứng bật người dậy, muốn rời đi.
“Em sợ rồi?”
,
Giọng nói vang lên sau lưng, không khiến cho Diêu Hữu Thiên dừng bước.
Ai sợ anh chứ? Cô còn lâu mới sợ anh.
Tay xuôi bên người nắm chặt lại thành quyền, cô đã sớm hạ quyết tâm, cầu ai người nấy đi, đường ai người nấy về với anh.
Mặc cho anh công kích mình thế nào cũng được, chỉ cần cô bình tĩnh lại, không vì thế mà thay đổi là được rồi.
Người Cố Thừa Diệu dựa vào lưng ghế, một tay đặt lên chỗ tựa của chiếc ghế bên cạnh. Tay còn lại đặt lên đầu gối bắt chéo của mình.
Đây là một tư thế cực kỳ có tính xâm lược. Anh là thợ săn, tuyệt đối sẽ không nhìn con mồi chạy thoát trước mắt mình.
“Lẽ nào em lại không muốn biết, ba mẹ em, các anh trai của em sống như thế nào sao?”
,
Bước chân muốn rời đi của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên dừng lại.
Cô cảm thấy trái tim mình, đã bị Cố Thừa Diệu dùng tay níu lấy.
Bốn năm, nếu như nói cuộc đời cô ngoài sức khỏe của Diêu Phàm ra còn có mối bận lòng gì.
Thì chỉ còn lại người nhà thôi, đối với ba mẹ yêu thương cô, các anh trai che chở mình trăm bề như vậy.
Hơn một ngàn ngày đêm, ra sức quyết tâm không liên lạc, nhưng lần nào cũng nhớ nhung không ngớt lúc đêm khuya vắng người.
,
Cơ thể đứng đờ ở đó, chân cô giống như bị dính chặt không thể động đậy được.
Cố Thừa Diệu vẫn mang tư thế tùy ý như thế. Nếu như là bốn năm trước, anh đã sớm ôm chặt cô vào lòng, hôn môi cuồng nhiệt một phen, khiến cô không thể đi đâu được.
Có điều bây giờ, anh muốn làm như vậy, nhưng càng kiên nhẫn hơn mấy phần.
Anh cho rằng cuộc sống đã là một hành trình đau khổ, không còn niềm vui nào đáng nói nữa.
Nhưng trong một ngày ngắn ngủi, trời cao đã ban cho anh một bất ngờ to lớn. Khiến anh từ địa ngục đến thiên đường.
Cho nên anh không ngại, cô muốn chạy, cũng được.
,
Thế nhưng, anh nhất định sẽ đuổi theo.
Cô muốn trốn? Không thành vấn đề, anh nhất định sẽ tìm ra cô.
Lần này, lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng. Cho dù là hủy thiên diệt địa, anh cũng sẽ không buông cô ra, để cô rời đi nữa.
Chờ đợi bốn năm, tấm lòng của anh với cô, đã kiên định hơn tưởng tượng của người bình thường.
Sự kiên định này, sẽ không dịch chuyển vì bất cứ chuyện gì.
,
Anh dời ánh mắt mình đi, nhìn trời chiều bên ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên một vài cảnh tượng của bốn năm trước.
“Ngày em 'đi', mẹ em khóc đến hôn mê bất tỉnh. Ba em đau lòng quá độ, gần như bạc trắng đầu sau một đêm, các anh trai của em ——“
Ba mẹ nhà họ Diêu như thế nào, lúc ấy anh cũng đang cứu, không hề nhìn thấy. Có điều Cố Tĩnh Đình đã kể lại.
Sau đó bình tĩnh nói với anh, anh không có tư cách chết. Bởi vì có người đau lòng hơn anh.
Anh không thể khiến người nhà họ Diêu đau lòng hơn nữa. Đây là trách nhiệm của anh, anh không thể nào trốn tránh.
,
Chiếc ghế đối diện bị kéo ra, trong lòng Cố Thừa Diệu biết cô lại ngồi xuống rồi.
Nhếch môi, cười nhẹ.
“Đúng rồi. Anh cả của em đã kết hôn.”
Cái gì?
Diêu Hữu Thiên mở to mắt, nhìn về phía Cố Thừa Diệu, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc.
Anh cả, kết hôn rồi?
,
“Anh ấy đã kết hôn với ai ?” Anh cả chững chạc biết tự kiềm chế như thế, là con gái nhà nào có may mắn trở thành chị dâu của cô?
“Không biết.” Cố Thừa Diệu lắc đầu, nhún vai, bày ra vẻ anh cũng không biết.
“Anh gạt người. Nhất định là anh biết.” Giọng Diêu Hữu Thiên bất giác đã trở nên nóng nảy.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Muốn anh nói cho em biết?” Cố Thừa Diệu gật gật đầu, cười gian xảo giống như hồ ly: “Ăn xong bữa cơm này với anh, anh sẽ nói cho em biết.”
Cùng lúc anh dứt lời, phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên.
Món khai vị trước bữa, bữa chính, điểm tâm sau bữa.
,
Hết món này đến món khác được bưng lên.
“Đều là nguyên liệu được vận chuyển bằng máy bay từ nước Pháp tới, rất tươi mới.”
“Nếm thử đi.” Lúc Cố Thừa Diệu nói, cắt thịt bò bít tết bên tay thành từng miếng nhỏ một. Sau đó đặt đến trước mặt Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu giống như bị quỷ nhập ở trước mắt, tâm trạng hết sức phức tạp.
Màn đêm đã mang đi tia sáng cuối cùng nơi chân trời. Ánh đèn neon chốn thành thị đua nhau sáng lên. Ngồi ở nơi này, cảnh sắc ban đêm của Bắc Đô thu hết vào mắt.
Ăn cơm xong, Cố Thừa Diệu không hề vội rời đi. Mà đi đến vị trí bên cạnh Diêu Hữu Thiên, ngồi xuống, tay chỉ vào nơi nào đó ở phương xa.
,
“Nhìn thấy nơi đó không? Địa điểm tiềm năng mới của Bắc Đô. Chưa tới tám tháng nữa, sẽ xây xong.”
Trong bóng đêm, Diêu Hữu Thiên chỉ thấy một vùng đèn đuốc sáng trưng: “Công trình của Cố thị?”
“Phải.” Lúc Cố Thừa Diệu nói, hai tay ôm chặt eo cô: “Có muốn, anh đưa em đi xem thử không?”
“Không cần.” Phản ứng của Diêu Hữu Thiên bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Thời gian ăn một bữa cơm, đã đủ để cô bình tĩnh lại: “Anh nói, anh trai tôi kết hôn rồi?”
,
“. . . . .” Im lặng, Cố Thừa Diệu có chút buồn cười, cô ấy thật sự không quan tâm đến mình một chút nào mà.
Lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng lướt trên màn hình vài cái. Cuối cùng một tấm hình đã xuất hiện.
Diêu Hữu Quốc mặt đồ tây đeo cà vạt, một người phụ nữ đứng bên cạnh. Người phụ nữ có một khuôn mặt xinh đẹp, có điều ánh mắt đó, lại lộ ra mấy phần khôn khéo ——
Anh trai thích kiểu phụ nữ này?
Gu cũng thay đổi quá nhiều rồi đấy?
“Sau khi em đi, ba mẹ em đau lòng quá độ. Có thể là để an ủi bọn họ, anh trai em đã quyết định kết hôn.”
Giọng nói của Cố Thừa Diệu thản nhiên, không có chỉ trích, không mang theo một chút cảm xúc nào, chỉ có nhìn việc mà xét.
,
Cắn môi. Diêu Hữu Thiên khép mắt, cảm xúc bên trong, sâu lắng khó dò.
“Chị dâu của em họ Phương, trong nhà ở thành phố Y mở cửa hàng bán buôn. Công việc làm ăn vừa phải. Là một người giỏi giang.”
“Nếu như em có thời gian, anh đưa em về thành phố Y thăm ba mẹ em, và cả anh trai em. Thế nào?”