Editor: Xám
“Gọi điện thoại với vị kia của em sao?” Cố Thừa Diệu bước chân lên trước: “Căng thẳng như vậy? Là sợ anh phát hiện sao?”
Tại sao mỗi lần cô muốn liên lạc với Phàm Phàm, Cố Thừa Diệu đều xuất hiện?
Diêu Hữu Thiên không biết nên xem điều này là trùng hợp thế nào nữa.
Theo bản năng đặt điện thoại di động ở phía sau mình, cô lui về phía sau môt bước, mắt đẹp hiện lên chút phòng bị.
Không hiểu sao, cô lại không muốn Cố Thừa Diệu biết đến sự tồn tại của Diêu Phàm.
Ánh mắt của cô, khiến ánh mắt Cố Thừa Diệu bắt đầu trở nên càng sắc bén.
,
Anh không hề mở miệng, bước chân một bước, đóng cửa.
Thân hình cao lớn chắn ở trước mặt Diêu Hữu Thiên. Anh cao hơn cô một cái đầu. Từ trên cao nhìn xuống thấy vẻ chột dạ và phòng bị lộ ra từ khuôn mặt cô.
Cô đang chột dạ cái gì? Phòng bị cái gì?
“Vụ việc của Phú Hoa, không phải do anh làm.”
Quả thật trước kia anh không chừa thủ đoạn nào, nhưng lần này đối thủ là Diêu Hữu Thiên, anh không hề làm mấy chuyện này.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, rõ ràng không ngờ Cố Thừa Diệu lại giải thích với mình.
,
“Diêu Hữu Thiên, có phải em muốn chạy trốn hay không?” Cố Thừa Diệu bước chân lên trước, ánh mắt sắc bén, mười phần khí thế: “Không thu mua thành công Phú Hoa, có phải em định trở về nước Anh ngay hay không?”
Im lặng, đúng là cô dự định như vậy.
“Nói đi.” Cố Thừa Diệu lại bước lên trước, cảm giác áp bức tuyệt đối này khiến Diêu Hữu Thiên có một cảm giác không thở nổi.
“Không về, chẳng nhẽ tiếp tục ở lại?” Quay mặt đi, cô tránh ánh mắt anh.
Trên thực tế cô chưa nghĩ xong.
Nhưng nhất định phải về nước Anh. Diêu Phàm vẫn còn ở nước Anh.
,
“Còn anh thì sao?” Cố Thừa Diệu đã đứng ở trước mặt Diêu Hữu Thiên, cơ thể hai người dán vào nhau không có một kẽ hở.
Theo bản năng cô muốn lùi về phía sau, nhưng tay anh đã vòng vào eo cô: “Anh thì sao? Em định làm gì với anh?”
“Cố Thừa Diệu –” Anh có thể đừng nói với cô như vậy hay không? Cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.
“Em muốn trở về nước Anh đúng không?” Cố Thừa Diệu gật đầu thật mạnh: “Vậy em về đi.”
Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn anh, dường như không tin được anh sẽ thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
“Có điều, anh sẽ đi chung với em.”
,
Cố Thừa Diệu thêm một câu: “Em đi đâu, anh cũng đi đó. Em muốn đến nước Anh, anh sẽ đi cùng em.”
“Không được.” Diêu Hữu Thiên phản đối theo bản năng, nếu như Cố Thừa Diệu đi, nhất định sẽ phát hiện ra Diêu Phàm.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu tối đi: “Em nói cái gì?”
“Em, không được. Anh không thể đi cùng em đến nước Anh.” Mặc dù sợ khí thế của anh, nhưng Diêu Hữu Thiên kiên quyết không muốn thỏa hiệp.
Diêu Phàm là xương sườn mềm (điểm yếu) của cô, tạm thời không muốn để bé xuất hiện trước mặt Cố Thừa Diệu.
“Nói lại lần nữa.” Sắc mặt Cố Thừa Diệu đã tối đi hẳn: “Em dám nói lại lần nữa?”
,
“Không được. Anh không thể đi cùng em vền nước Anh.” Diêu Hữu Thiên cắn răng, lần này giọng nói kiên quyết hơn rất nhiều.
Giây tiếp theo, người cô bị Cố Thừa Diệu ôm ngang lên, hô nhỏ một tiếng. Cô đã bị anh ôm vào phòng ngủ.
“Cố Thừa Diệu, anh thả em xuống.”
Người bị đè nặng lên giường, anh đè lên người cô, nhìn chằm chằm vẻ kháng cự trên mặt cô, đột nhiên cười nhẹ.
“Anh lại quên mất, em luôn không nghe lời như vậy.”
“Không sao, nếu như em muốn bay. Anh bẻ gãy cánh của em, là được rồi.”
,
Có ý gì?
Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, môi của anh, đã chặn môi cô lại.
Cô giãy giụa vô lực, chỉ có thể không ngừng đánh vào ngực anh.
Vào lúc anh lấy hơi cô nóng nảy: “Cố Thừa Diệu, nếu như anh dám cưỡng ép tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Cố Thừa Diệu cười. Dưới ánh đèn, đôi mắt xinh đẹp kia đầy ý hài hước.
“Cưỡng ép, yên tâm đi, đây tuyệt đối không phải là cưỡng ép.”
,
Dứt lời, nụ hôn, theo đó rơi xuống. Quần áo của cô bị anh xé rách. Nhưng động tác của anh, lại không thô lỗ một chút nào.
Môi lưỡi dịu dàng, chiếm đoạt hơi thở của cô từng chút một.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dương cầm, đàn ra một chương nhạc tuyệt vời trên người cô.
Cô giãy giụa giống như một con rắn nước.
Giống như khổ sở, lại giống như vùng vẫy.
“Đừng ——“
Đừng như vậy. Tay của anh, môi của anh.
,
“Nếu như em muốn đi, anh sẽ trói em lên giường, khiến em không thể đi đâu được.”
Cùng với tuyên bố này, vũ khi của anh đâm vào thật sâu.
Đầy đủ, thỏa mãn.
Cơ thể cô đã sớm hóa thành một vũng nước, mềm nhũn dưới thân anh.
Cố Thừa Diệu, tên khốn kiếp này ——
Ánh mắt mang theo lên án, nhưng lộ ra ngoài lại là ánh mắt hờn dỗi giống như quở trách.
,
Cố Thừa Diệu càng không nhịn được, cơ thể càng di chuyện kịch liệt hơn.
Hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng không tìm được mình nữa.
Cả buổi tối hôm đó, Cố Thừa Diệu giống như đã phát điên, không ngừng chiếm đoạt, còn điên cuồng hơn cả cuộc giao hoan một ngày trước.
Cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã thua quá lớn về mặt thể lực.
Đến cuối cùng, đâu còn một chút sức lực nào, dưới sự chiếm đoạt không ngừng của anh, liên tục tháo chạy.
,
“Còn đi hay không?”
“Tôi không ——“
“Em có muốn ở lại không?”
“Không, Cố Thừa Diệu, anh là tên khốn kiếp.” Dùng cách thức này để khiến cô khuất phục, thật sự không phải là đàn ông.
“
"Ở lại.” Không hỏi nữa, Cố Thừa Diệu đưa thẳng ra đáp án khẳng định. Cũng là đáp án duy nhất: “Ở lại.”
“Tôi không ——“
,
“Ở hay không?” Rút ra, rồi lại tiến vào thật mạnh, trong khoảnh khắc nước mắt cô rơi, anh chống người mình dậy. Nhìn màu đỏ ửng khắp người cô, rõ ràng là chưa thỏa mãn cô.
“Tôi ——“
“Ở lại.” Cố Thừa Diệu vuốt ve cơ thể cô, cố chấp muốn một đáp án: “Ở lại.”
“Tôi không muốn.” Cô có chết cũng không chịu buông, trong mắt anh thoáng hiện ánh sáng tàn nhẫn mà hung ác.
Lần này không cố kỵ nữa, không ngừng va chạm, không ngừng thâm nhập.
Rốt cuộc, cô không chịu nổi nữa.
,
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên bật khóc: “Dừng lại. Dừng lại.”
“Dừng lại. Đủ rồi. Đủ rồi.”
“Chưa đủ.” Cố Thừa Diệu sẽ không dừng, chỉ biết chiếm đoạt càng mạnh mẽ.
Quá nhiều rồi, cô không chịu đựng nổi nữa, Lần này Diêu Hữu Thiên thật sự không chịu nổi: “Tôi, tôi sẽ ở lại, tôi không đi. Cố Thừa Diệu, anh dừng lại.”
Kèm với đó là hông anh chuyển động. Cuối cùng anh đã phóng ra trong cơ thể cô.
Mà vào lúc này Diêu Hữu Thiên cũng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đến lúc Diêu Hữu Thiên tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cô dậy vì đói.
Tối ngày hôm qua trong lòng có chuyện, cũng không ăn bao nhiêu.
Vại vật lộn như vậy một buổi tối, không đói bụng mới lạ.
Trong khoảnh khắc mở mắt, cô nhất thời không phân rõ mình đang ở đâu.
“Dậy rồi à?”
,
Sau lưng có một cánh tay choàng qua ngực cô, nhìn lên theo cánh tay, là khuôn mặt sảng khoái tinh thần của Cố Thừa Diệu.
Nhìn thấy anh, Diêu Hữu Thiên nghĩ đến ngay hôm qua mình đã chịu khuất phục như thế nào.
Oán hận quay mặt đi, không nhìn anh.
“Có đói bụng không?” Cố Thừa Diệu cười rất đắc ý. Cho dù thế nào, có được lời hứa từ chính miệng cô, đối với anh mà nói, rất đủ vốn rồi: “Anh gọi phục vụ mang bữa sáng lên có được không?”
Mím môi, Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn để ý đến anh.
,
Dáng vẻ trẻ con của cô như vậy, Cố Thừa Diệu thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Khóe môi nhếch lên, anh đột nhiên quay mặt cô lại: “Không muốn mang lên? Vậy anh ôm em xuống?”
Cùng lúc nói chuyện, anh ngồi dậy. Vươn tay muốn ôm Diêu Hữu Thiên dậy.
“Cố Thừa Diệu, anh buông tôi ra.” Anh không biết xấu hổ, nhưng mình thì biết.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
“Xem ra em đã quyết định rồi.” Cố Thừa diệu bật cười, gọi điện thoại bảo người ta mang bữa sáng tới.
Mà anh lại ôm Diêu Hữu Thiên dậy vào phòng tắm rửa mặt.
,
Diêu Hữu Thiên nghĩ đến mình, bất đắc dĩ cơ thể thật sự mềm nhũn khó chịu. Chỉ có thể đi theo anh.
Đi ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa cũng vang lên.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng.” Dùng khăn tắm quấn quanh cô. Cố Thừa Diệu ôm cô lên muốn đi về phía phòng khách.
“Không cần.”
Diêu Hữu Thiên bị dọa sợ, tay chân liều mạng giãy dụa. Nếu như thật sự để người ta nhìn thấy bộ dạng này của cô, vậy chi bằng cô chết còn hơn.
,
“Gan nhỏ như vậy?” Cố Thừa Diệu bật cười, tùy ý mặc quần dài vào rồi đi mở cửa
Nhưng vào lúc đi tay dừng lại: “Có cần, đóng cửa lại không?”
Tên này, tuyệt đối là cố ý: “Anh ra ngoài cho tôi.”
Cố Thừa Diệu nhún nhún vai, cuối cùng đóng cửa lại.
,
Từ phòng khách bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, còn có tiếng xe thức ăn đẩy tới/.
Nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh tuyệt đối không nhìn những gì mình không nên nhìn.
Cho dù nửa thân trên Cố Thừa Diệu để trần, cũng vẫn không nhìn ngang liếc dọc.
,
Mang từng món lên bàn. Cố Thừa Diệu quay lại vào phòng, nhìn Diêu Hữu Thiên nằm bất động ở đó.
Cơ thể cô, bởi vì tức giận và xấu hổ, cả người đều phiếm hồng.
Đôi mắt tức giận trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt có vẻ chỉ trích và cả bất mãn.
Cố Thừa Diệu tiến lên, khoanh tay trước ngực: “Sao? Không ra ăn cơm?”
Diêu Hữu Thiên oán hận quay mặt đi, hoàn toàn không nhìn anh.
Cố Thừa Diệu cười cười, vươn tay ôm cô lên.
,
Vào lúc Diêu Hữu Thiên còn chưa phản ứng kịp, đã bị anh ôm vào trong phòng khách.
“Cố Thừa diệu. Anh thả tôi xuống.” Cô chưa mặc quần áo. Cô không quen chỉ quấn khăn tắm ăn cơm đâu.
“Không thả.” Cố Thừa Diệu ôm cô ngồi xuống trước bàn, thuận thế để cô ngồi trên đùi anh.
Diêu Hữu Thiên cực kỳ xấu hổ: “Anh đủ rồi đấy, anh buông tôi ra, tôi muốn đi mặc quần áo.”
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không để ý, nhìn thức ăn trên bàn: “Em muốn ăn gì?”
“Không ăn.” Diêu Hữu Thiên rất khí phách quay mặt đi: “Nếu như anh không để tôi mặc quần áo, tôi sẽ không ăn.”
,
Phía dưới vẫn còn trống trơn, loại cảm giác kỳ lạ này.
Dáng vẻ yêu kiều lại giận dỗi của cô, không giống như đang tức giận, ngược lại giống như làm nũng.
“Cần gì phải mất công? Mặc vào lát nữa cũng phải cởi xuống.” Bàn tay Cố Thừa Diệu đúng lúc đặt lên nơi đầy đặn của cô: “Đã như vậy, tốt nhất là không mặc.”
Khuôn mặt Diêu Hữu Thiên ửng hồng, đang định nói gì đó. Thế nhưng anh lại cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò đưa vào trong miệng cô.
“Không phải đói bụng sao? Mau ăn đi.”
Lời của Cố Thừa Diệu thản nhiên, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi người cô một khoảnh khắc nào: “Trước tiên ăn no cái miệng phía trên của em, lát nữa sẽ cho cái miệng phía dưới của em ăn.”
(còn tiếp ~)